Editor: Thiên Y
Ánh đèn mờ ảo trong quán rượu hòa cùng tiếng nhạc ồn ào.
Trong miệng Thương Trung Thời nhả ra một vòng khói, một mình trốn ở góc phòng uống rượu giải sầu.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, bên trong tràn ngập khói thuốc, một đám nam nữ trẻ tuổi trà trộn ở giữa đám người, tận tình lắc lư nhảy nhót theo tiếng nhạc sàn.
"Ơ, đã lâu không gặp." Nhìn từ xa, Trần Khắc thấy Thương Trung Thời liền cầm cốc bia tiến lại, thuận tay đưa cho ông ta một điếu thuốc.
"Đã lâu không gặp." Thương Trung Thời phất tay một cái, không từ chối mà nhận lấy, nhưng vẫn không đổ vào trong miệng.
Nhìn anh ta đang ngồi xuống trước mặt, ánh mắt ông ta khẽ lóe lên.
"Sao hôm nay lại rãnh rỗi tới đây?" Trong góc tối mờ ảo, xung quanh là đèn nháy, Trần Khắc nheo mắt quan sát Thương Trung Thời một hồi mới tiếp tục nói: "Mấy năm không gặp anh gầy đi không ít."
Nghe giọng nói giả vờ quan tâm của anh ta, Thương Trung Thời cười lạnh hai tiếng: "Gần đây như thế nào?"
Trần Khắc nhướng đuôi lông mày, hả hê nói: "Không phải là vẫn như cũ sao, mở quán bar, buôn bán túc tắc qua ngày thôi."
Thương Trung Thời nhả ra một làn khói, tùy ý nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: "Không tệ, lăn lộn ngắn ngủn mấy năm liền có da có thịt rồi."
Có thể mở quán bar ở khu vực này, phía sau lưng không có một chút núi dựa thì đúng là không giữ được chân.
Thương Trung Thời dò xét xuống mông Trần Khắc.
Mấy năm trước, khi ông ta còn đang trên đỉnh cao, Trần Khắc vẫn chỉ là một tên côn đồ, dựa vào gương mặt trắng nhỏ mà làm trai bao ở trong hộp đêm.
Thỉnh thoảng cũng phục vụ giường chiếu cho mấy kẻ trong giới thượng lưu có sở thích đặc biệt.
Thời gian trôi thật nhanh, bây giờ nghĩ lại, ông ta cũng không nhớ rõ từ lúc nào mà Trần Khắc mở được quán bar của riêng mình.
"Anh Thời, em còn có chuyện gấp nên đi trước." Đột nhiên Trần Khắc đứng lên khách khí nói: "Mọi người đều là anh em, về sau tiền rượu của anh tính vào em."
Liếc nhìn bóng lưng của anh ta, Thương Trung Thời khinh miệt xuy một tiếng.
Người nào làm anh em với anh ta, ngay cả một con chó cũng muốn xưng anh gọi em với ông ta sao? Chê đại gia không có tiền ư? Chẳng lẽ chút rượu này cũng cần đến một con vịt giúp đỡ?
Nghĩ tới đây Thương Trung Thời lại uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Thương Lam.
Ông ta nhíu mày uống cạn chỗ bia còn trong cốc, tựa vào trên ghế sofa.
Con nhỏ này sao lại khó giải quyết đến vậy? Tiền cũng đã đi rồi mà người vẫn còn khỏe mạnh chạy nhảy khắp nơi.
Nghĩ đến mấy ngày trước hai người trở về nhà họ Thương ăn cơm, tiếng cười của Thương Lam và ánh mắt khác lạ của Triển Mộ khiến Thương Trung Thời cảm thấy chột dạ.
Một người nhạy bén như Triển Mộ, nếu cứ im lặng thì mọi chuyện bị anh phát hiện cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Có vẻ Thương Trung Thời đã say rượu nên đột nhiên che miệng đứng dậy.
Lúc này, nơi cửa quán truyền đến một tiếng hét thảm.
Hộp đêm của Trần Khắc mở ở khu náo nhiệt, hằng ngày những kẻ kiếm cớ gây chuyện cũng không ít.
Cũng may là "Phía trên" có chỗ dựa, nếu không thì anh ta cũng không có cách nào kinh doanh đến bây giờ.
Thương Trung Thời liếc về phía cửa, chỉ thấy hai thanh niên bị túm ở giữa, những người gây chuyện vây xung quanh, giơ chai rượu rồi quát tháo.
Sắc mặt Thương Trung Thời tái xanh, dạ dày cuộn lên từng cơn, ông ta cần phải tìm nhà wc.
Thật vất vả lướt qua đám người, vừa mới vào toilet liền ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Loáng thoáng nghe thấy có người đẩy cửa đi vào.
Bên ngoài phòng, tiếng nhạc ầm ĩ khiến cho ông ta không để ý đến.
Đúng lúc điện thoại di động trong túi vang lên.
"Chú lại đi chơi bời ở chỗ nào rồi?."
"Anh." Nghe thấy giọng Thương Trung Tín, lập tức Thương Trung Thời tỉnh rượu hơn phân nửa.
"Không có, chỉ là ra ngoài gặp mặt mấy người bạn."
"Bạn bè sao? Bạn bè nào của chú mà tôi chưa từng găp?" Thương Trung Tín rõ ràng không tin.
Từ sau khi vào tù, những bạn rượu của Trung Thời vì muốn tránh ông ta mà biến mất sạch sẽ.
Đến bây giờ, còn có ai dám tìm ông ta nữa.
"Chú ở đâu, sao ồn ào như vậy?"
Thương Trung Thời gượng cười: "Bạn em mới mở hộp đêm, kết thúc cũng nhanh thôi."
Giọng nói trầm thấp của Thương Trung Tín truyền tới, bên trong tràn đầy uy nghiêm: "Kế hoạch lần trước để cho chú phụ trách, chú làm đến đâu rồi?"
Mùi rượu trên người Thương Trung Thời vẫn chưa tan hết, lúc này đầu óc vẫn lộn xộn: "Anh, em sắp làm xong rồi.
Em cúp máy trước."
Ông ta qua loa cười lấy lệ, vừa nói vừa mở tay nắm cửa.
Bàn tay cầm điện thoại của Thương Trung Tín nổi gân xanh, không chịu bỏ qua cho em trai chuyện này.
Chẳng lẽ ông ta cho rằng ông không nghe ra sự qua loa trong đó ư?
Nhưng chưa kịp chờ ông nói chuyện, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng kêu đau, sau đó là tiếng điện thoại di động rơi xuống sàn nhà.
Ông cảm thấy không ổn, lớn tiếng gọi: "Trung Thời! Có nghe thấy không? Trung Thời!"
Trả lời lại ông là tiếng "Tút Tút" dài.
Thương Trung Tín tắt điện thoại di động, nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác bất an.
Không kịp suy nghĩ gì, ông cầm chiếc ao khoác rồi chạy ra ngoài.
Ban đêm rực rỡ ánh đèn, hai bên đường không ngừng chớp nháy, người đến người đi nườm nượp tạo nên khung cảnh phồn hoa chốn nội thành.
Ở trên đường Thương Trung Tín liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, phải mất không ít công sức mới tìm được quán bar mà Thương Trung Thời đến.
Tiếng thắng xe bén nhọn bị sự hỗn loạn trước cửa át đi.
Sau khi đỗ xe xong, Thương Trung Tín ngoái đầu nhìn.
Chỉ thấy trước cửa quán bar bị phong tỏa, hơn nữa những người đi đường chen lấn vây xem khiến cho cản trở hơn nửa tầm.
Trần Khắc này Thương Trung Tín biết, ngày trước hay nhìn thấy hắn đi theo bên cạnh Thương Trung Thời.
Hình như gần đây mở quán bar, lăn lộn cũng không tệ lắm.
Ông đóng sầm cửa xe đi tới, Trần Khắc nhìn thấy ông thì trên mặt thoáng hiện lên sự sững sờ, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nhận thấy được sự khác thường của hắn, Thương Trung Tín hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Trần Khắc lúc trắng lúc xanh, run rẩy không dám đáp lời.
Cảm giác bất án lại ập đến lần nữa, càng ngày càng rõ ràng.
Mặt Thương Trung Tín lạnh xuống, lặp lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngay trước mặt Thương Trung Tín, Trần Khắc nào dám nói.
Đúng lúc này, từ trong quán bar, cảnh sát kéo ra một chiếc cáng có thi thể đã được trùm vải trắng,tay trái lộ ra ngoài, chiếc đồng hồ Rolex màu bạc trên tay phản chiếu lại ánh đèn.
Chỉ nhìn lướt qua, Thương Trung Tín liền nhận ra đó là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn do ông cố ý tìm mua.
Trên thế giới chỉ có hai con, một con đang đeo trên tay ông, mà một con khác đeo trên tay
Bốp ——
Nháy mắt khi thi thể được đưa lên xe cảnh sát, điện thoại trong tay Thương Trung Tín liền rơi xuống đất.
Bản tin: Lúc XX giờ ngày XX, tại quán bar XX ở đường XX xảy ra một vụ án giết người.
Nạn nhân là một người đàn ông bị hung thủ dùng dao đâm bị thương khi đang đi WC.
Đến khi cảnh sát chạy tới hiện trường thì người đàn ông đã chết do mất máu quá nhiều.
Hiện tại, vụ án đang được điều tra làm rõ.
.
.
.
.
Màu trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng.
Mùa hè ở chung cu, khắp nơi đều vàng lên tiếng ve sầu.
Triển Mộ đứng sát cửa sổ, cầm điện thoại lên nghe, phản chiếu