Bọn Ngâm Hoan trở lại phòng của Cố Ngâm Sương, không khí trong phòng rõ ràng có biến hóa, Cố
Ngâm Phương vẫn là thần sắc nhàn nhạt như cũ, mà sắc mặt của Cố Ngâm
Sương có thể gọi là trắng bệch.
Phương thị vào phòng sau cùng nói với nàng ấy vài lời vô thưởng vô phạt, cuối cùng lấy một phong thơ
ra, nói là thơ của Tiền di nương cầu xin nàng mang đến, đáy mắt Cố Ngâm
Sương vốn mang đầy ưu thương phút chốt trở nên sáng rỡ, nàng vội cám ơn
Phương thị liền nhanh tay nhận thư, đợi các nàng đi về, vội vàng mở thư
xem tin, lập tức khóe miệng giương cao, một nụ cười thật tươi, muội muội không chịu giúp nàng sao, không sao dù sao cũng có người khác nguyện ý
mà, phải không...
Xe ngựa dần dần ly khai Lục phủ, Ngâm Hoan
ngồi trong xe nhìn theo dãy tường rào kia xa dần, nàng đã nhắc nhở Lục
Đại thiếu phu nhân, nếu sự tình thuận lợi thì một thời gian nữa Lục gia
sẽ đón chào đứa cháu đích tôn của Đại thiếu gia, Lục Trùng Nham, ta xem
dã tâm của ngươi thực hiện như thế nào đây.
Trở lại Cố gia,
Ngâm Hoan nhìn đồ 'Tô thiếu gia đưa tới được đặt trên bàn, Nhĩ Đông đứng một bên còn đang không ngừng nhắc nhở nàng, "Tiểu thư, ngài hiện tại
không thể cùng Tô thiếu gia quá thân cận đâu, Bát vương phủ còn chưa đưa hôn thư tới, bên ngoài người ta đồn đại không tốt cho tiểu thư đâu."
Lời nói này mỗi khi Tô Khiêm Mặc đến đưa quà cho nàng thì Nhĩ Đông lại
bắt đầu nhắc đi nhắc lại...
Một tháng sau khi đọc thánh chỉ,
Bát vương phủ chính thức chọn ngày thành thân, hôn thư do quan môi đưa
đến, ngày đưa sính cũng chọn ra luôn rồi, ngày thành thân là ngày sau
khi Ngâm Hoan cập kê.
Theo quan môi đến Cố phủ còn có hai ma
ma do Bát vương phi sai tới, Mộc thị không hiểu ý tứ của Bát vương phủ,
quan môi kia vừa cười vừa nói, "Chuyện này vương phi nói, trong vương
phủ nhiều quy củ, trong cung quy củ cũng nhiều, tương lai Cố tiểu thư
cũng phải vào cung không ít, nên cần phải học cho tốt, để tránh gặp lỗi
lầm đáng tiếc."
Dù lời nói của quan môi dễ nghe nhưng ý tứ
vẫn như cũ, chính là vương phi sợ Ngâm Hoan không hiểu quy củ tổn hại
thể diện Bát vương phủ, cho nên thỉnh hai ma ma trong cung đến dạy dỗ
nàng.
"Tư Kỳ, an bài chỗ ở cho hai ma ma." Mộc thị cười phân
phó nói, cũng không có lộ ra thần sắc nào khác, quan môi kia thấy chuyện cần làm đã làm xong liền cầm bao lì xì trở về Bát vương phủ phục mệnh.
Trong Bát vương phủ, Bát vương phi nghe nàng nói lại, đắc ý cười khẽ, "Có cho phép, các nàng cũng không dám bất mãn." Cầm lấy bao lì xì trên bàn đưa
cho quan môi, để nàng đi ra ngoài.
Tạ Quán sau khi vào nội
thất thỉnh an mới trở về viện của mình, lúc này nàng đã có thai năm
tháng, đứng lâu một chút liền mỏi mệt.
"Tiểu thư, thân thể
ngài nặng nề như vậy, ngài không cần ngày nào cũng đi thỉnh an vương phi đâu, vương phi sẽ hiểu mà." Nha hoàn bên cạnh Tạ Quán vội vàng đỡ nàng
ngồi xuống, thay nàng bóp chân, Tạ Quán sờ sờ bụng cười nhu hòa, "Thật
may là đứa nhỏ này ngoan ngoãn a, không giống Lạc nhi."
"Cho
dù như vậy tiểu thư cũng không nên để tiểu thiếu gia mệt nhọc, ngài là
người mềm lòng." Nha hoàn kia lẩm bẩm, cả Bát vương phủ, cho dù là Nhị
phu nhân cũng chỉ đến thỉnh an một chút, cũng không giống như tiểu thư
nhà mình ba ngày hai bữa hầu hạ bên cạnh vương phi.
"Thước
Nhi, về sau không cho phép người nói như vậy nữa, ta là Thế tử phi của
Bát vương phủ, hầu hạ mẫu phi là chuyện nên làm, hơn nữa ta chỉ là đứng
đó nói chuyện với mẫu phi thôi." Tạ Quán sau khi gả vào phủ mấy năm nay, nàng vẫn nỗ lực muốn duy trì tốt quan hệ với vương phi, nhưng nàng sớm
liền phát hiện trong lòng vương phi chỉ có một mình tiểu thúc, đối với
Thế tử cùng Nhị đệ cũng không để tâm, có thể cho dù là như vậy, nàng
cũng muốn giống như lời nói của phụ vương, Bát vương phủ phải duy trì sự hòa thuận.
"Vậy Nhị phu nhân cũng phải hầu hạ vương phi mới
phải." Thước Nhi lầm bầm một tiếng, Tạ Quán cười vỗ vai nàng một chút,
"Lá gan càng ngày càng lớn rồi, ngươi dám nói Nhị phu nhân không đúng
nha."
Thước Nhi vội vàng lắc đầu, với tính tình Nhị phu
nhân... Xem như nàng chưa nói gì đi, nếu để Nhị phu nhân hầu chuyện với
vương phi, không đến nửa ngày liền bị phạt thôi.
Tạ Quán khẽ thở dài
một hơi, nếu hành động của mẫu phi lần này mà để cho tiểu thúc biết,
nhất định là sẽ bất mãn, lúc nàng mới gả vào phủ đã nhận thức được tính
tình của hắn, chuyện mà hắn đã nhận định, người xung quanh đồng ý thì
không sao, nếu trực tiếp nhúng tay vào chuyện đó thì hắn liền trở mặt
ngay lặp tức, không hề nể mặt chút nào, cho dù đó là ai...
Mà lúc này bên chỗ Ngâm Hoan, nàng nhìn hai ma ma không nói không cười
dáng vẻ nghiêm túc này, nàng là ngay cả khí lực khóc cũng muốn để dành.
Trước kia lúc nàng vừa mới tới Tử Kinh viện, Cố lão phu nhân cũng phái
Tiền ma ma đến dạy mình quy củ, chỉ với hai ba tháng mà đã làm cho Ngâm
Hoan chịu không nổi, hôm nay có hai ma ma, nghe ý tứ của mẫu thân là
muốn học xong trước khi mình cập kê.
Ngâm Hoan đột nhiên có một nguyện vọng rất lớn a.
Bát vương phi phái hai ma ma tới so với Tiền má má hung tàn nhiều hơn, Ngâm Hoan hết thảy được dạy theo tiêu chuẩn cung quy, trước khi tham gia đại điển tuyển tú các tiểu thư cũng phải học những nội dung tương tự, học
tập cung quy, học tập hầu hạ Hoàng Thượng như thế nào, học liền học hết
hai năm.
Ngâm Hoan cầm chén đi một vòng, vị ma ma kia lại bảo nàng đi thêm một vòng nữa, Thanh Nha muốn đi vào, một trong hai vị ma
ma ngăn cản, "Bây giờ là giờ học quy củ."
"Canh giờ này tiểu
thư phải học nữ công." Thanh Nha không kiêu không nịnh nói, thoáng nhìn
bộ dáng kia của Ngâm Hoan mà đau lòng vô cùng.
"Không cần,
hai năm tới tất cả cầm kỳ thư họa mà Ngâm Hoan tiểu thư cần học, đều do
chúng ta dạy bảo, kể cả nữ công." Ma ma kia trực tiếp đóng cửa lại, sắc
mặt Thanh Nha trầm xuống, đây nào phải là học quy củ, quả thực chính là
muốn làm tiểu thư mệt chết, từ sáng sớm đến bây giờ căn bản chưa từng
nghỉ ngơi, cũng bởi vì tính tình tiểu thư hiếu thắng, nếu đổi thành
người khác đã sớm ngã rồi.
Đến trưa Nhĩ Đông đem cơm trưa đi
đến, Ngâm Hoan còn phải đối mặt với chỉ điểm của hai ma ma ngồi bên
cạnh, ăn không nói, ngủ không nói, nhiều quy củ tới mức đủ để viết sách.
Với cường độ luyện tập như vậy bảy tám ngày sau, đến lúc này thì Mộc thị đã ngồi không yên, nếu là Bát vương phi không hài lòng Ngâm Hoan như vậy,
oai phủ đầu này cũng quá hung ác đi, một cô nương mới mười mấy tuổi nếu
cứ tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy, sớm muộn gì sẽ mệt mỏi mà sinh bệnh a.
Nghe tiếng đạp cửa bên ngoài, một vị ma ma trong đó mở
cửa, khi mở miệng định dạy bảo nhưng mắt thấy Mộc thị liền thay đổi
giọng nói, "Cố phu nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...