Bên trong Tô phủ, mấy người Nhĩ Đông đang vội vàng quét sạch sân trước đầy tuyết, những phiến băng mỏng ở dưới mái hiên, còn có trên bậc thềm cũng bị xúc đi sạch sẽ. Mỗi lần Ngâm Hoan đi ra ngoài đều có nha hoàn đi theo, Tập Noãn không rời khỏi nàng dù chỉ một tấc, chỉ sợ chính mình không chú ý sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuyết rơi rất lớn ở Dương Quan, Ngâm Hoan ngồi bên cửa sổ. Nhĩ Đông để cho nàng ngồi xa ra một chút, để tránh gió lạnh có thể thổi vào người nàng, chợt có tiếng bước chân dồn dập ở ngoài hành lang truyền tới, nghe thấy tiếng Tiểu Trúc thông báo cô gia đã trở lại, bóng dáng của Tô Khiêm Mặc đã xuất hiện ở cửa.
Theo bản năng, Ngâm Hoan đứng lên, Tập Noãn cũng nhanh chóng bước về phía Tô Khiêm Mặc nhận lấy áo khoác, phủi tuyết trên người hắn. Tô Khiêm Mặc bước thật nhanh về phía trước, ôm nàng lên, Tập Noãn đang đứng sau lưng sợ hãi la lên, hai chân Ngâm Hoan đang lơ lửng thì Tô Khiêm Mặc đã để nàng xuống, nhìn nàng hết sức kỳ quái: “Sao vậy? Ta đã về mà nàng lại không vui mừng vậy?”
Mặt Ngâm Hoan đỏ ửng, lắc đầu một cái, tránh thoát tay của hắn, cầm tay hắn đang đặt ở trên eo mình đưa lên trên bụng mình: “Ta mang thai.”
“Sao? Sao lại mập một chút?” Tô Khiêm Mặc không nghe rõ nàng nói cái gì, tay đặt trên phần bụng nàng đã nhô lên, ngẩng đầu nhìn gò má của nàng đã mượt mà hơn, cười nhẹ một tiếng, Ngâm Hoan hơi tức giận, đẩy tay hắn ra, nhón chân lên, ghé sát tai của hắn, nói lớn hơn: “Ta nói, ta mang thai!”
Nụ cười của Tô Khiêm Mặc từ từ biến mất, nhìn Ngâm Hoan có vẻ không tin tưởng, nhưng sau đó nụ cười lại nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt hắn một lần nữa, Tô Khiêm Mặc bỗng nhiên nói chuyện lắp bắp: “Nàng….Nàng vừa nói gì?”
Vốn là đang tùy ý đặt tay ở trên bụng nàng, bây giờ cũng dè dặt hơn, chỉ dám chạm nhẹ vào.
“Ta nói ta có con của chúng ta rồi.” Ngâm Hoan thấy bộ dáng của hắn sau khi biết chuyện này còn gấp gáp hơn mình, rốt cuộc nàng cũng thăng bằng trở lại, đưa tay sờ trán và gò má đầy râu của hắn: “À, cũng sắp được bốn tháng rồi.”
“Đã... Đã bốn tháng rồi?” Tô Khiêm Mặc lại đưa tay lên bụng nàng một lần nữa, mặc dù vẫn không dám dùng sức, nhưng Tô Khiêm Mặc đang đắm chìm trong suy nghĩ ‘trở thành phụ thân’.
“Ừ.” Ngâm Hoan gật đầu, Tô Khiêm Mặc trở nên luống cuống hơn, kéo tay nàng, hỏi: “Vậy nàng có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Lúc đại tẩu có thai nôn mửa rất dữ dội, nàng có thấy khó chịu không?”
Ngâm Hoan lắc đầu, vừa định nói là không khó chịu thì trong dạ dày cũng đảo lộn một lúc, liền nôn mửa ở trước mặt hắn.
Tô Khiêm Mặc nóng nảy, vội vàng đỡ nàng đến bên giường, Tập Noãn đi lấy chậu tới, Ngâm Hoan nôn khan vài tiếng, sắc mặt cũng đỏ lên.
Mới vừa rồi còn muốn nói cho hắn biết là mình không khó chịu, thân thể lại không hợp tác một chút xíu nào liền nôn ra. Sau khi Tập Noãn giúp nàng súc miệng, lau chùi khóe miệng sạch sẽ, Ngâm Hoan dựa vào cạnh giường, gương mặt Tô Khiêm Mặc rất nặng nề: “Đi tìm đại phu mau lên!”
“Tìm làm gì? Đại phu có nói rồi, nôn mửa là chuyện bình thường, lúc ăn chú ý một chút thì sẽ không sao hết.” Ngâm Hoan kéo hắn lại, nếu chỉ ói một lần mà cũng chạy đi tìm đại phu, nàng cảm thấy thật xấu hổ mà.
Tô Khiêm Mặc nhớ lại thời điểm mà Bát Thế Tử Phi Tạ Quán sinh trưởng tôn của Bát Vương Phủ là vào tháng mười, hết phân nửa thời gian mang thai trải qua rất khó khăn, bây giờ nhìn Ngâm Hoan như vậy, hắn cảm thất rất đau lòng, nhưng hiện tại, vật liệu ở Dương Quan cũng thiếu thốn, những thứ để giúp nàng bồi bổ thân thể hơn cũng không dễ tìm chút nào.
“Đợi cho đường núi thông suốt, chúng ta quay về Lâm An đi.” Tô Khiêm Mặc hôn lên trán nàng một cái: “Đến lúc đó thân thể cũng đã ổn đinh, trở về Lâm An dưỡng thai tốt hơn.”
“Phải trở về nhanh như vậy sao? Chàng không phải ở lại đây sao?” Lúc này, Ngâm Hoan còn chưa biết lần này Tô Khiêm Mặc lập được công trạng phải nhận được tưởng thưởng nhiều thế nào, mặc dù Bắc Đồ đã bị đánh lui, nhưng nơi này vẫn cần quân binh canh giữ.
“Không cần ở lại, ta đưa nàng trở về trước, Dương Quan không có bà đỡ giỏi, trở về vẫn yên tâm hơn một chút. Lục Bá sẽ ở lại đây một thời gian nữa, dù sao cũng qua một khoản thời gian lâu vậy rồi, Bắc Đồ sẽ không gây sự trong lúc này đâu.” Quan trọng nhất là trong tay vua Bắc Đồ có quân, nhưng không cách nào điều khiển được.
Ngâm Hoan tính toán ngày tháng thấy không khác biệt bao nhiêu, cũng gật đầu: “Còn hai người A Duy thì sao?”
“Đều dẫn theo.” Bắc Đồ Vương đang hối hả tìm người, làm sao mà Tô Khiêm Mặc lại để hắn ta thành công nhanh như vậy được. Cứ giữ người bên cạnh hắn thì sẽ không có ai nghi ngờ, Tô Khiêm Mặc vẫn cần cái lợi thế này, mà trong tương lai, A Duy còn phải giúp đỡ Tô Khiêm Mặc đánh bại Bắc Đồ, đây cũng chỉ là một cuộc trao đổi có lợi cho cả hai bên mà thôi.
“Dẫn về Bát Vương Phủ, lấy thân phận gì bây giờ?”
“Là một tùy tùng mới thu được, sau đó là dẫn theo ông nội của hắn cùng đi Lâm An, mẫu phi sẽ không quản những chuyện như vậy đâu.” Cái ấn vàng đang ở trong tay hắn, đối với Đại Kim là vô ích, nhưng có thể biết được vật này quan trọng đối với A Duy như thế nào, mà trong những người đang tìm nó còn có vua Bắc Đồ, cho nên hắn cũng không sợ bọn họ sẽ gây ra chuyện gì.
Trong quân doanh, Lục Vương Gia nghe được thuộc hạ thông báo, quả thật lúc đầu bọn họ có bắt được người trên bức chân dung này, nhưng sau đó đã trốn thoát, trọng binh vẫn luôn luôn canh giữ trong thành, hai người kia khẳng định không thể ra khỏi thành, huống chi một người trong đó đang bị thương, nhưng bọn họ đã lục soát toàn thành cũng không thấy người, hiện giờ trời đang có tuyết lớn, nếu bọn họ còn ở bên ngoài thì sẽ bị chết rét.
“Tiếp tục tìm kiếm.” Lục Vương Gia cũng không có nói muốn tăng thêm nhân lực đi lục soát toàn thành, chỉ có hai người, nếu không tìm được trong thành, thì có lẽ họ đã đi rồi.
Ông ta đã sống tới tuổi này trải qua biết bao nhiêu biến cố, không còn lo lắng nửa đêm nghe tiếng kèn mà sợ hãi, cũng không lo lắng kẻ địch tấn công, lại càng không cần lo lắng đề phòng sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì trong lúc ngủ say.
Người ở Dương Quan dời đi không ít, nhưng năm nay so với năm trước đã náo nhiệt hơn nhiều. Tô Khiêm Mặc từ trong quân doanh trở về để chăm sóc cho Ngâm Hoan, nàng đã ngủ, hắn cũng đi tới chỗ của A Duy, nói với hắn ta mọi thứ đã được sắp xếp để trở về Lâm An.
Trước khi xuất phát, Tô Khiêm Mặc muốn A Duy cắt bỏ mái tóc dài của hắn ta, đổi lại kiểu tóc của Đại Kim, học cách nói tiếng Đại Kim thật lưu loát.
A Duy tuổi trẻ bồng bột, hiển nhiên không chịu nghe lời, vì vậy trong sân vẫn thường thấy được cảnh ‘thân thiết’ của bọn họ, nhưng trên thực tế lại là cảnh A Duy bị đánh ngã.
Chỉ trong một tháng, đường núi đã được đào thông suốt, vì sợ gặp phải tuyết lở, cho nên Tô Khiêm Mặc lùi lại thời gian một chút, đến cuối tháng giêng mới rời khỏi Dương Quan. Lúc tới bao nhiêu người, thì lúc đi mang theo bấy nhiêu người, hành trình của bọn họ so với Lục tướng quân dẫn đội quân còn chậm hơn nhiều.
Dọc theo đường đi, Ngâm Hoan chỉ ngồi ở trong xe ngựa. Nệm trong xe ngựa rất chắc chắn, mỗi lần đến một trấn Tô Khiêm Mặc sẽ ngừng lại một chút, so với lúc bọn họ đi đến Dương Quan cũng chậm hơn, đến cuối tháng ba mới về đến thành Lâm An.
Lúc này Ngâm Hoan đã mang thai bảy tháng, dù là đi chậm, nhưng vì đường sá xa xôi nên cả người cũng mệt mỏi vô cùng. Không thông báo cho bất cứ ai, Tô Khiêm Mặc dẫn nàng trở về Bát Vương Phủ, muốn nàng tĩnh dưỡng mấy ngày rồi gặp gỡ khách khứa cũng không sao.
Đối với chuyện con trai trở về, Bát Vương Phi rất vui mừng, hiển nhiên càng hài lòng với chuyện con dâu mang thai, ít ra trong bụng Ngâm Hoan là con cháu của Bát Vương Phủ, vì thế mọi chuyện thỉnh an đều không cần, vội vàng chuẩn bị bà đỡ và bà vú. Bát Vương Phi lại nghĩ tới chuyện con dâu có thai, vậy thì bên cạnh của con trai không có ai phục vụ rồi.
Bà ta chọn mấy nha hoàn, trực tiếp đưa đến viện Cẩm Tông, thăng lên làm hai di nương.
Ngâm Hoan sai Thanh Nha sắp xếp cho hai người di nương này. Bát Vương Phi cũng biết được chuyện của Thu Lăng, bây giờ lại đưa hai người tới đây. Lúc này, thân thể của nàng như vậy, chắc chắn không thể từ chối, thôi thì cứ sắp xếp cho tốt vậy, ít nhất nàng cũng không trở thành đề tài để mọi người bàn tán.
Đêm đó Tô Khiêm Mặc trở về, sau khi biết thì thái độ thay đổi một chút, nhưng cũng không có bày tỏ gì đối với hai người di nương này. Vào lúc đêm xuống, Điền ma ma không để cho hắn ở chung phòng với Ngâm Hoan, muốn hắn đi tới phòng của di nương. Tô Khiêm Mặc liền đi thẳng đến thư phòng, cho gọi A Duy cùng A Hỉ đến, một đêm cứ trôi qua như vậy, đến ngày hôm sau thì Bát Vương Phi cũng biết chuyện này.
Con dâu không có làm lỗi gì thì nàng ta cũng không thể nói được, con trai mình làm sai, nàng ta lại càng không thể nói được. Lúc này, Bát Vương Phi mới chú ý đến một người tùy tùng tuổi không lớn, chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, mang một bộ dáng thanh xuân, vẻ mặt của ba ta cũng không thể kìm chế nổi nữa, con trai mình còn dẫn cả ông nội nhà người ta về cùng.
Trong lòng của Bát Vương Phi chưa bao giờ yên ổn vì cái sở thích này của con trai, khó khăn lắm Ngâm Hoan mới mang thai, chắc chắn con trai đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng chỉ nháy mắt, lại dẫn về một đứa bé như vậy, mỗi ngày đều ở bên cạnh, Bát Vương Phi nhìn kiểu gì cũng không vừa lòng.
Nửa tháng sau, Ngâm Hoan cũng gặp khách. Mộc Thị dẫn theo Mạnh Thị cùng nhau tới thăm, Mạnh Thị còn dẫn theo Hành Ca đã hai năm không thấy mặt, Ngâm Hoan đã không nhận ra được nữa rồi, lúc nàng đi thỉ biết kêu ‘cạch cạch’, vậy mà bây giờ đã nói lưu loát mọi thứ, nghe Mạnh Thị nói hắn ta rất biết cách dụ cho Cố lão phu nhân vui vẻ.
Hành Ca không nhớ rõ Ngâm Hoan, ngồi ngây ngẩn ở trong ngực Mạnh Thị một lúc lâu, đến lúc không chịu nổi liền lôi kéo nha hoàn nói muốn ra ngoài. Ngâm Hoan sai Thanh Nha dẫn hắn ta ra ngoài dạo chơi: “Đại tẩu, lần sao dẫn Dao Nhi tới đây thăm một chút đi.” Đứa con thứ hai của Mạnh Thị là con gái, bây giờ cũng đã biết bò, rất xinh đẹp, dáng dấp giống Mạnh Thị hơn một chút.
Mạnh Thị gật đầu, cũng đi ra ngoài tìm Ca Nhi, để lại không gian cho hai mẹ con nói chuyện.
Mọi người lui ra, lúc này, Ngâm Hoan mới làm nũng với Mộc Thị, nói: “Mẫu thân, con rất nhớ người!”
“Cũng sắp làm mẹ người ta rồi, sao tính tình vẫn như trẻ con vậy.” Mộc Thị vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Đi đường lâu như vậy, đáng lẽ nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.”
“Cho dù là mẹ của bao nhiêu đứa con, thì con cũng vẫn là con gái của mẫu thân mà.” Ngâm Hoan lầm bầm nói nhỏ, Mộc Thị cười, thời gian cũng không có để lại nhiều dấu vết trên gương măt điềm đạm của con gái, hiện giờ Cố Phủ đã giao cho Mạnh Thị, Mộc Thị hết sức nhàn nhã, ngoài trừ xử lý những cửa hàng của mình ở bên ngoài, thì thời gian còn lại nếu không phải bồi Cố lão phu nhân, thì cũng trở về thành Huệ An thăm một chút.
“Con có mang quà về cho lão phu nhân, còn có của anh trai và chị dâu, mẫu thân người giúp con đưa cho bọn họ, con nghe Nhị cữu nói Y Lâm cũng đã đính hôn, bên kia là con trai út của nhà Tả Thừa Tướng, mấy năm trước con có gặp qua Tứ thiếu gia này một lần, nhìn qua là một người thành thật.”
“Hôn sự này là do biểu muội của con tự mình đi xin Nhị Cữu mẫu.” Mộc Thị cười híp mắt nói: “Lúc đầu Nhị Cữu mẫu của con không đồng ý, nhưng không chịu nổi sự năn nỉ cầu xin của đứa nhỏ, con có biết nó còn đi năn nỉ ai hay không?”
“Không lẽ là Tưởng Trắc Phi?”
“Đúng vậy, nàng ta đến Tưởng gia tìm Tưởng Nhị phu nhân, thông qua Tưởng Nhị phu nhân nhắn lời với Tưởng Trắc Phi, muốn nhờ Tưởng Trắc Phi ra mặt làm mai giùm.” Ngâm Hoan cũng hé miệng cười theo, chính là một đám người lúc ở sơn trang tránh nóng, đã để cho biểu muội quen biết Tưởng tỷ tỷ, nha đầu này quả thật có nhiều mưu ma chước quỷ, trực tiếp cầu xin Tưởng tỷ tỷ, hai tiếng ‘tiểu di’ cũng không phải chỉ kêu suông.
“Đã qua hai năm rồi, nha đầu này càng ngày càng không chịu nghe lời, cứ chạy đi chạy lại trong cung, nhưng hoàng thượng lại nói nàng ta tính tình chân thật, còn muốn chỉ hôn cho nàng ta với Lục Hoàng Tử, nhưng Nhị Cữu mẫu của con làm thế nào cũng không đồng ý, nói là ở nhà ai cũng chìu chuộng nàng ta, vào cung không hiểu quy củ, lại không thể chịu được uất ức, thêm vào đó con dâu của hoàng gia cũng đâu có dễ làm như vậy.”
“Quả thật vào cung cũng không phải là tốt, biểu muội có chủ ý riêng của mình, con thấy sự lựa chọn của nàng ta cũng không kém, thêm vào đó Tả Thừa Tướng cũng có quan hệ tốt với mấy cậu bên ngoại, gả qua đó cũng sẽ không chịu uất ức.” Ngâm Hoan biết Mộc gia lo lắng, lo lắng của mọi người đều không sai, làm sao có thể để con cháu mình đi mạo hiểm, những ngày tháng sau này làm sao trôi qua.
“Nàng ấy biết con trở về, náo loạn đòi tới đây, Nhị Cữu mẫu của con bắt nàng ấy phải học xong thì mới được tới đi, nàng ấy cũng coi như nghe lời con, đến lúc đó con khuyên nhủ một chút, sau này gả ra ngoài rồi không phải lúc nào chúng ta cũng có thể che chở được.” Ngâm Hoan gật đầu, rời đi hai năm, người và việc ở thành Lâm An này cũng thay đổi rất nhiều.
Thế Tử Phi mới của Lục Vương Phủ đã có thai, chuyện của đại tiểu thư Kỳ gia đã bị mọi người quên lãng từ lâu. Tam Hoàng Tử đi tới đất phong, một năm cũng mới trở lại một lần, còn Văn công tử nổi danh bấy lâu của thành Lâm An cũng biến mất không thấy tăm hơi. Bên trong Lục phủ, rốt cuộc người Nhị tỷ xa cách bao lâu nay của nàng cũng đã có thai, so ra chỉ trễ hơn nàng một tháng mà thôi.
Sai người tiễn Mộc Thị và Mạnh Thị ra về, trước khi đi Ca Nhi còn không quên vuốt ve bụng của Ngâm Hoan, chỉ chưa đầy nửa canh giờ, đã có thánh chỉ ở trong cung truyền tới.
Nhĩ Đông đỡ Ngâm Hoan đi ra ngoài. Ở trong sảnh trước, () Bát Vương Gia dẫn dắt bọn họ cùng nhau quỳ xuống, thái giám đọc thánh chỉ xong từ lâu mà mọi người còn chưa thể bình tĩnh lại.
Tô Thống Lĩnh dẫn binh tấn công Bắc Đồ, làm cho Bắc Đồ đầu hàng, bình ổn chiến loạn, chiến công vô số, phong làm Bình Vương, được ban thưởng vương phủ...
Tác giả có lời muốn nói: gào khóc nha, rốt cuộc tiểu Mặc tử thực hiện mục tiêu, để cho Ngâm Hoan có cuộc sống hưng thịnh ~~~~ Bình vương phi!! Cảm thấy thế nào ╮(╯Д╰)╭
Lại nói thêm, tình yêu của em gái Mộc gia cũng rất được yêu mến!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...