Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

“Do nha hoàn của Tưởng tỷ tỷ trong phủ Thái Tử tới Tưởng phủ báo cho ta biết, những người khác trong Tưởng phủ còn chưa có ai biết hết, là Tưởng tỷ tỷ sai nha hoàn kia đưa thư cho ta, ta liền đến đây để tìm ngươi.” Trình Bích Nhi đã suy nghĩ thật kỹ, nếu Tưởng tỷ tỷ không nói cho bất cứ ai biết mà chỉ nói với nàng ta, nhất định là do tỷ ấy không muốn người trong Tưởng gia biết mà thêm lo lắng vì nàng ấy.

“Nếu Tưởng tỷ tỷ còn có thể cho người ta đưa tin ra ngoài, có nghĩa là Thái Tử Phi cũng không phải làm khó nàng quá, ngươi cũng đừng lo lắng, mà nha hoàn kia còn nói gì nữa không?” Ngâm Hoan khẽ vỗ tay của Trình Bích Nhi.

“Ngâm Hoan, ngươi cũng biết rằng tuy phủ Thái Tử có trưởng tử, nhưng từ trước đến giờ đều không khỏe mạnh, nha hoàn kia còn nói vốn Thái Tôn cũng không phải đi đến viện của Tưởng tỷ tỷ (dđ/lê/quý/đôn). Cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, bà vú không có đi theo bên cạnh đứa nhỏ, cho nên hắn liền chạy tới viện của Tưởng tỷ tỷ, cũng đúng lúc Tưởng tỷ tỷ đang ở trong viện, bởi vì ngày thường đứa nhỏ này vẫn hay uống thuốc, cho nên có rất nhiều thứ phải kiêng kỵ không được ăn, vì thế khi thấy trái cây để trên bàn liền muốn ăn, Tưởng tỷ tỷ thấy hắn đáng thương, lấy một miếng táo đã gọt sẵn cho hắn ăn, kết quả là sau khi đứa nhỏ trở về không tới nửa canh giờ, liền nôn mửa, té xỉu nói là thấy trong người không được khỏe.” Trình Bích Nhi kể lại toàn bộ những lời mà nha hoàn đã nói cho Ngâm Hoan nghe.

“Thái Tử Phi cũng không phải là không hiểu lý lẽ, trong viện Tưởng tỷ tỷ  có nhiều người trông coi như vậy, Thái Tôn là bỗng nhiên xuất hiện, Tưởng tỷ tỷ cũng không có rảnh rỗi mà đi bỏ thuốc một đứa nhỏ, vậy tại sao lại có chuyện được chứ?” Ngâm Hoan dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu vì lý do này mà cấm túc Tưởng tỷ tỷ thì hình như không được hợp tình hợp lý lắm, chẳng lẽ Thái Tử cũng không có nói gì hết sao?”

“Một mình đứa nhỏ kia bé đi đến viện của Tưởng tỷ tỷ, nói cách khác là cho dù ăn thứ gì thì cũng chỉ có người trong viện của Tưởng tỷ tỷ làm chứng mà thôi, tự biên tự diễn, bên cạnh lại không có người nào khác, Thái Tử Phi lại không tin chỉ ăn một quả táo đơn giản như vậy, huống hồ thái y cũng nói là bị ngộ độc thức ăn, hiện tại Thái Tử lại không có ở thành Lâm An.” Cho dù tất cả đều là người trong viện của Tưởng Như Nhân, nhưng vẫn có người thấy Thái Tôn đi đến viện đó, sau đó lại đi ra ngoài, chỉ không đầy nửa canh giờ thì thân thể lại khó chịu nôn mửa, thái y còn nói là ngộ độc do thức ăn, thì làm sao lại không liên tưởng đến nàng ấy có liên quan trong chuyện này.

“Không có kiểm tra đồ ăn bị nôn ra sao?”

“Đã kiểm tra qua rồi, cũng nói là trong đồ ăn nôn ra chỉ có một chút ít táo.” Trình Bích Nhi ngừng một chút lại nói tiếp: “Ngâm Hoan, Tưởng tỷ tỷ mới vừa mang thai.”

Sau một hồi lâu, Ngâm Hoan cầm ly trà lên, từ từ nhấp một ngụm, nét mặt nàng biểu hiện đã hiểu rõ mọi chuyện: “Chỉ sợ là vừa mới mang thai đúng không?”


“Ừ, dù sao thời gian được nạp làm trắc phi cũng chưa được bao lâu, lần trước Tưởng tỷ tỷ cũng đã bị một lần ngoài ý muốn, cho nên cũng đặc biệt chú ý, nhưng cũng bởi vì chưa được bao lâu, nha hoàn kia cũng nói là thái y còn chưa tới bắt mạch.” Trình Bích Nhi gật đầu.

“Cũng có nghĩa là trừ mấy người của nàng ấy, còn có ngươi và ta thì cũng không còn ai biết nữa đúng không?” Trình Bích Nhi gật đầu lần nữa (dđlêquýđôn), Ngâm Hoan khẽ thở dài: “Xem chừng là Thái Tử Phi đã biết Tưởng tỷ tỷ có thai.”

Trình Bích Nhi ngẩn ra, Ngâm Hoan đẩy nhẹ tay của nàng ta, viết một chữ ‘Tam’ lên trên, một lát sau Trình Bích Nhi mới bừng tỉnh hiểu ra: “Ý của ngươi là…..!”

Ngâm Hoan gật đầu: “Không phải không có khả năng này, ngươi phải biết rằng có thể giấu diếm lâu như vậy trong phủ Thái tử là do Tưởng tỷ tỷ có vận khí tốt, đã có giao ước như vậy thì tất nhiên Thái Tử Phi sẽ chú ý đến tình hình bên phía Tưởng tỷ tỷ rồi, cho dù chỉ là thiếp thất những cũng sẽ được ghi chép, nếu cẩn thận kiểm tra thì việc trễ ngày thì có thể gây chú ý rồi.”

Đối với Thái Tử Phi việc Tưởng Như Nhân đến phủ Thái Tử vốn là một sự uy hiếp, địa vị của Tưởng gia cũng không thấp hơn chút nào so với nhà mẹ của Thái Tử Phi, Tưởng Như Nhân sinh ra đứa bé nhất định sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của Thái Tôn, nếu thân thể của Thái Tôn khỏe mạnh thì còn được đi, dù sao thì đứa nhỏ của Tưởng Như Nhân rã đời cũng nhỏ tuổi hơn, không phải là vấn đề, nhưng sự thật là thân thể Thái Tôn lại không được khỏe mạnh, ước hẹn ba năm qua đi, nếu có biện pháp nào khác thì khẳng định là Thái Tử Phi cản trở việc Tưởng Như Nhân có thể sinh ra đứa nhỏ.

“Ý của ngươi nếu Tưởng tỷ tỷ không có chuyện gì trước khi thái y chẩn đoán mang thai, cho dù trong lúc bị cấm túc xảy ra vấn đề gì thì Thái Tử Phi cũng không có trách nhiệm, nhiều lắm là chỉ bị trách phạt, nhưng đến lúc đó thì đứa nhỏ đã không còn nữa rồi, người bị hại lớn nhất ở đây sẽ là Tưởng tỷ tỷ rồi.” Trình Bích Nhi nói nhỏ tiếng, Ngâm Hoan gật đầu hỏi: “Tưởng tỷ tỷ đã bị nhốt bao lâu rồi?”

“Bị nhốt vào ngày hôm qua.” Nét mặt của Ngâm Hoan thoáng trầm xuống run sợ, bây giờ cho dù nói mang thai cũng đã không kịp nữa rồi (d,đ,lê,quý,đôn). Nếu Thái Tử Phi đã có lòng muốn nhân cơ hội này làm cho Tưởng tỷ tỷ mất đi đứa nhỏ, như vậy thì nếu nói chuyện này ra nàng ta sẽ không đắn đo đem mọi chuyện đổ lên người Tưởng tỷ tỷ, nói rằng Tưởng tỷ tỷ vì không muốn đứa nhỏ của mình gặp trở ngại nên phải hại Thái Tôn. Đừng nói đến chuyện viết thư cho Thái Tử, thật sự đây chính là đang ngấm ngầm khiêu khích quyền uy của Thái Tử Phi.


“Ngâm Hoan, Tưởng tỷ tỷ muốn chúng ta tìm cách nào đó đến phủ Thái Tử gặp tỷ ấy.” Trên mặt Trình Bích Nhi lộ ra vẻ cầu xin: “Ngâm Hoan, nhất định là ngươi có biện pháp mà, có đúng không?”

Trên mặt của Ngâm Hoan thoáng qua một chút ngượng ngùng, nếu hôm nay bọn họ đến phủ Thái Tử, nhất định sẽ bị cự tuyệt từ bên ngoài, nghĩ đến Tưởng Nhân Như trong tương lai, cho dù chuyện này mình không giúp, thì nàng ta cũng có thể vượt qua được, nhưng nếu giúp thì nhất định Tưởng Nhân Như sẽ nhớ ân tình này cả đời.

“Trước hết ngươi cứ trở về chờ tin tức, ta tin rằng Tưởng tỷ tỷ ở trong phủ Thái tử sẽ biết cẩn thận tự bảo vệ mình, để ta suy nghĩ cách, ngày mai sẽ báo cho ngươi biết, ngươi phải nhớ kỹ, cho dù là có truyền ra tin tức gì, ngươi cũng không thể nói cho bất cứ ai biết.” Ngâm Hoan dặn dò, đích thân tiễn Trình Bích Nhi ra ngoài, khi trở lại Cẩm Tông viện, sai Nhĩ Đông đi tìm A Hỉ tới.

“Tam phu nhân, Tam thiếu gia đã đi Lục Vương Phủ, chắc sẽ về trễ.” Ngâm Hoan nhìn sắc trời, bây giờ mới là buổi chiều của ngày hôm nay, liền căn dặn: “Bây giờ ngươi đi Lục Vương Phủ, nói với thiếu gia là ta có việc rất gấp, cần tìm thiếu gia, xin người hãy mau mau trở về.”

“Vâng ạ.” A Hỉ đi ra ngoài thật nhanh, Ngâm Hoan đem những gì Trình Bích Nhi đã nói xem xét kỹ càng một lần nữa (dđlêquýđôn). Tưởng tỷ tỷ có thể đưa tin ra ngoài, như vậy hẳn Thái Tử Phi cũng không phải rất nghiêm khắc, nếu là như vậy, thì chính là Thái Tử Phi đang muốn kéo dài thời gian, cho dù đến cuối cùng là điều tra xong, mà trong lúc này Tưởng tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không còn gì tốt hơn rồi, cho nên chắc chắn là sẽ hành động sớm thôi.

Tô Khiêm Mặc trở về rất nhanh, mới vừa nói xong với Tô Khiêm Doanh những chuyện mà Lục Vương Gia giao phó thì A Hỉ đã tìm tới. Không đợi nói hết hai câu, Ngâm Hoan thấy hắn đã trở lại liền lôi kéo hắn vào nội thất, Nhĩ Đông biết tiểu thư có chuyện muốn nói với cô gia, liền dẫn hai nha hoàn mới tới đi đến phòng bếp nhỏ, còn Tập Noãn thì giữ ngoài cửa.

“Tướng công, chàng có cách nào để cho ta cùng với Tưởng Nhị phu nhân đi đến phủ Thái Tử một chuyến để thăm Tưởng Trắc Phi hay không?” Ngâm Hoan cũng không nói vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề.


“Nếu các nàng muốn gặp Tưởng Trắc Phi thì cứ đến thẳng đó là được rồi, không lẽ phủ Thái Tử không cho các người vào sao?” Tô Khiêm Mặc thấy vẻ mặt của nàng gấp gáp như vậy liền đưa tay vuốt mặt nàng: “Có phải phủ Thái Tử đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Ngâm Hoan gật đầu khẳng định, kể lại một lần nữa chuyện mà Trình Bích Nhi đã nói vào sáng sớm cho hắn nghe, vì chứng cớ chưa đủ, cũng không có nói Thái Tử Phi cố ý muốn khiến cho Tưởng Trắc Phi mất đi đứa nhỏ, nếu để cho người khác biết về chuyện đứa nhỏ lúc trước của Tưởng Nhân Như, thì đó cũng là tội mưu hại con cháu hoàng tộc.

“Thái Tử Phi không thể nào làm ra chuyện như vậy.” Tô Khiêm Mặc nói, vốn con cháu trong phủ Thái Tử đã không nhiều, nếu biết được Trắc Phi mang thai, thân là Thái Tử Phi càng phải bảo vệ thật tốt để Trắc Phi có thể an toàn sinh con mới đúng, làm sao sẽ cấm túc nàng ta.

“Có thể do Thái Tử Phi vì nóng lòng lo cho Thái Tôn, cho nên trong lúc nhất thời mới không chú ý đến chuyện này.” Ngâm Hoan nhìn sắc mặt của hắn đang từ từ chìm xuống, cũng biết được hắn đang nghĩ tới phía bên kia, cũng không tiếp tục nói thêm lời nào nữa, mà ngược lại thay Thái Tử Phi cầu tình.

“Vừa đúng lúc mấy ngày này Thái Tử lại không có ở Lâm An, Hoàng Thượng ra lệnh cho hắn đi trông coi việc xây dựng lăng mộ của Thành Thái Phi.” Sau một hồi trầm mặc, Tô Khiêm Mặc chậm rãi nói: “Nhanh nhất cũng cũng phải chờ sau ba ngày nữa, hay là như vậy, nàng theo ta vào cung đi.”

Nếu Tô Khiêm Mặc giải quyết chuyện này thì dễ dàng hơn rất nhiều, Tưởng gia không có cách để tùy ý ra vào hoàng cung, nhưng Tô Khiêm Mặc lại có thể làm được (dđ.lê.quý.đôn) lấy việc sắp rời khỏi kinh thành làm cái cớ, rạng sáng ngày hôm sau, Tô Khiêm Mặc sau khi đi thỉnh an Bát Vương Phi thì dẫn theo Ngâm Hoan vào cung để tìm Hoàng Hậu.

Theo như cách nói của Tô Khiêm Mặc đó là hắn sắp rời khỏi thành Lâm An, cho nên muốn cùng bá mẫu và dì là Hoàng Hậu nương nương chào từ biệt, Hoàng Hậu nương nương nghe vậy cũng rất vui mừng: “Các con có tấm lòng này làm cho bổn cung rất vui mừng, mẫu phi của con đã mấy lần nhập cung nói qua với ta là muốn cho con ở lại thành Lâm An.”

“Đó là do mẫu phi không nỡ xa con thôi, thật sự mẫu phi và phụ vương đều có thể thông cảm cho con.” Tô Khiêm Mặc trò chuyện về việc nhà cùng Hoàng Hậu, bất chợt nhắc tới Thái Tử: “Cũng lâu rồi chưa thấy Thái Tử, con muốn đưa Ngâm Hoan đi phủ Thái Tử để thăm Thái Tử ca ca, chuyến này con đi cũng không biết bao lâu mới có thể gặp lại, hai ngày trước Ngâm Hoan đưa bái thiếp đến phủ Thái Tử, nhưng được báo lại dường như Thái Tử Phi không khỏe, nên không thể tiếp khách.

Hoàng hậu nghe vậy cũng thở dài một hơi: “Con cũng biết sức khỏe của Thái Tôn không được tốt lắm, chắc là do hiện giờ Thái Tử Phi trong lòng lo lắng, lại nói thêm bây giờ Dương nhi cũng không có trong phủ, cho nên các con có đến cũng không gặp được.”


“Thì ra là vậy, Ngâm Hoan còn muốn đi cùng con, thuận tiện có thể thăm viếng Tưởng Trắc Phi, trước khi xuất giá, quan hệ bạn bè của bọn hộ cũng không tệ, lúc nàng xuất giá, Tưởng Trắc Phi cũng tặng quà lễ rất hậu, còn chưa có cơ hội để nói cám ơn.” Giọng nói của Tô Khiêm Mặc mang theo một chút tiếc nuối, Hoàng Hậu là ai, lắng nghe từ nãy giờ còn không nghe ra được cháu trai mình muốn gì hay sao, sống trong cung nhiều năm như vậy, nếu bà không nghe ra thì chẳng phải uổng phí tất cả rồi sao, bởi vì chuyện của Thái Tôn mà Thái Tử Phi không chịu gặp mặt, cháu trai đau lòng vợ mình, đã đến đây để cầu xin mình.

Nghĩ tới đây, Hoàng Hậu không khỏi đánh giá Ngâm Hoan đang quỳ gối hết sức cung kính dưới kia, có thể thuyết phục được người cháu trai không nói lý lẽ này của bà, còn làm cho hắn chịu nghe lời như vậy, cô nương này không đơn giản một chút nào.

“Nếu con muốn đi, cứ đến thẳng phủ Thái Tử, Thái Tử Phi có thể ngăn cản nổi con thật sao?” Hoàng Hậu nương nương vừa cười vừa nói: “Cận Thu, đứa nhỏ này đã nói nhiều đến thế, thôi thì như vậy đi, người đi cùng bọn họ đến phủ Thái Tử, thuận tiện cũng coi ngó một chút tình hình của Thái Tôn.”

Tô Khiêm Mặc thấy Hoàng Hậu đã đồng ý, cũng không kéo dài thêm liền theo sau Cận Thu xuất cung đi tới phủ Thái Tử (dđlqđ). Ở trên xe ngựa, Ngâm Hoan còn có chút lo lắng, Tô Khiêm Mặc nắm tay của nàng an ủi: “Mặc kệ Thái Tử Phi có ý kiến gì trong chuyện này, Cận Thu cô cô là người bên cạnh của Hoàng Hậu, chỉ cần bà ấy biết thì Hoàng Hậu nương nương nhất định cũng sẽ biết, nhưng mà cũng phải nhìn xem Tưởng Trắc Phi có đủ thông minh hay không đã.”

Tô Khiêm Mặc cũng không muốn Ngâm Hoan dính vào chuyện này, chỉ cần báo cho hoàng gia biết chuyện này, sau đó thì mặc kệ hoàng gia đóng cửa lại tự mình giải quyết với nhau như thế nào cũng không liên quan gì đến bọn họ.

“Nói như vậy không sai, nhưng mà…..” Nếu Hoàng Hậu nhúng tay vào tra xét việc này, vậy có thể biết được chuyện Tưởng tỷ tỷ đã từng bị sảy thai hay không?

“Nàng đừng lo lắng, đây là vấn đề liên quan đến con cháu, Hoàng Hậu nương nương sẽ không ngồi yên mà bỏ qua đâu.” Ngâm Hoan gật đầu, không phải theo tính toán của Thái Tử Phi là sẽ cấm túc Tưởng Trắc Phi mấy ngày nay (dd). cơ thể của người mới vừa mang thai cũng không chịu nỗi bị dày vò như vậy, cơ bản của cấm túc chính là cả đêm không được ngủ để chép kinh thư, chỉ được ăn đồ ăn thanh đạm, như vậy chờ cho Thái Tử trở về cũng đã qua năm sáu ngày, cho dù cuối cùng tra ra không phải do Tưởng Trắc Phi làm, trải qua những dày vò đó đứa nhỏ cũng khó mà giữ được, lại không phải lỗi của Thái Tử Phi, bởi vì Tưởng Trắc Phi cũng không có nói là mình mang thai, chờ đến khi biết được mọi chuyện thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Tác giả có lời muốn nói: xin lỗi các bạn, cập nhật thật vất vả, mai đi làm về lúc buổi chiều, tranh thủ hai tiếng, làm cho mọi người phải chờ lâu..., hai ngày nay chỉ được hơn một chương, Tưởng muội muội còn có thể chiếm mất nội dung của một hay hai chương, nếu không thích thì các bản có thể nhảy qua những chương này,  ~~~~╮(╯Д╰)╭ Lương Tử đi ngủ, ngày mai lên đường ~!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui