Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

"Binh sĩ cùng Lục công tử đi ra ngoài nói càng đánh về sau càng hỗn loạn, cũng không chú ý hắn đi nơi nào." Mộc Triều Lộ phái người hỏi tất cả binh lính đã xuất chiến trở về, vốn là giữa trại tân binh thân phận của Lục Trùng Nham sẽ không người biết rõ, đi đánh giặc thì ai chú ý chứ, tất nhiên hỏi không ra kết quả gì.

"Lúc quân Bắc đồ rút lui khỏi cũng không nhìn thấy mang người bên ta đi." Lục tướng quân trầm mặc một hồi mở miệng nói, Tô Khiêm Mặc có chút bực bội kéo cổ áo một chút, "Phái người lại đến Hãn thành xem một chút, có thể là bị thương, Mộc đại nhân, sáng ngày mốt Lục vương gia đến, chuyện ở đây giao cho các người, sáng mai ta sẽ xuất phát trở về."

Lại không luận hắn có thân phận gì, một binh sĩ mất tích chẳng lẽ hắn còn phải lưu lại sao, thấy Lục tướng quân cũng không phải là người công tư bất phân, người có thể ở đây cũng chả phải cậu ấm, nơi này người có thân phận cao hơn Lục Trùng Nham đích thực là nhiều đi.

Mộc Triều Lộ gật gật đầu, để chuyện Lục Trùng Nham mất tích sang một bên, trước tiên ba người tự khai báo rõ ràng chuyện công thành hôm nay, chuyện tiếp theo Tô Khiêm Mặc cũng nói một lần với bọn họ, "Mộc đại nhân, Lục tướng quân, những cuốn sách này đều để ở đây, ta nghĩ nếu cần gì thì ở bên trong cũng sẽ không có thiếu."

"Được rồi cháu ngoại trai, ở đây có chúng ta, đừng trở về quá sớm, ủy khuất cháu ngoại gái của ta." Mộc Triều Lộ đàm luận chính sự xong sắc mặt cũng dễ nhìn hơn, cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, Tô Khiêm Mặc nghiêm túc gật đầu, "Ta sẽ."

Lục tướng quân cùng Tô Khiêm Mặc đi ra khỏi doanh trướng của Mộc Triều Lộ, lúc này Tô Khiêm Mặc mới nhắc tới chuyện của Lục Trùng Nham, suy nghĩ xong mở miệng nói ra, "Lục bá bá, về chuyện của Trùng Nham, ngài đừng quá để ý."

"Nếu ta đã mang hắn tới nơi này, liền đã chuẩn bị kỹ càng, huống chi hiện tại người chỉ là mất tích." Lục tướng quân cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đi đi, dọn dẹp một chút, chúng ta đều không có biện pháp đến Bát vương phủ chúc mừng, trước tiên ở chỗ này chúc mừng ngươi."


Tô Khiêm Mặc cười hàm súc, không buông tha một chút mệt mỏi trong đáy mắt của Lục tướng quân, bất luận tâm địa có sắt đá tới bao nhiêu, dầu gì cũng là một người cha, trong lòng Tô Khiêm Mặc thở dài, mang theo tiểu Tứ trở về doanh trướng của mình.

"Tô đại... Đại nhân, huynh đệ chúng ta không có thứ gì đáng giá, đây là tâm ý của chúng ta." Tiểu Tứ nói lời này không trôi chảy, từ trong lòng ngực móc ra một cái túi tiền tinh xảo, nặng trịch, tiểu Tứ cười hắc hắc, "Đại nhân, ngài cũng đừng ngại tục khí của mấy người chúng ta."

"Được, ta nhận, tương lai lưu cho ngươi cưới vợ!" Tô Khiêm Mặc thu túi tiền vào, "Ngươi, tìm vài huynh đệ, một nhóm đi theo ta trở về Lâm An thành, khiêng kiệu cho ta, có nguyện ý hay không?"

Tiểu Tứ lăng ngốc, biết rõ Tô Khiêm Mặc đi khỏi doanh trướng, lúc này tiểu Tứ mới toét miệng ra cười chạy đi tìm người.

Sáng sớm hôm sau Tô Khiêm Mặc liền mang theo mười mấy người xuất phát trở về Lâm An, bởi vì rời đi sớm, buổi trưa không có chạm mặt Lục vương gia, Lục vương gia nhìn xem doanh trướng thu thập sạch sẽ chỉ có thể cười mắng, "Tiểu tử này, cho tới bây giờ cũng không thấy hắn làm chuyện gì mà vội vã như vậy, chờ ta nửa ngày cũng không chịu!"...

Lại không nói bầu không khí ở Lâm An thành ra sao, dù gì thì không khí trong Cố phủ hết sức vui mừng, hôn lễ tháng năm, Cố phủ sớm đã bắt đầu chuẩn bị vì dù sao Ngâm Hoan cũng là gả vào Bát vương phủ, mặc dù Tô Khiêm Mặc không phải là thân phận thế tử nhưng hắn tuổi còn trẻ cũng đã có chức quan nhị phẩm, sau khi Cố lão phu nhân ngẫm nghĩ, của hồi môn của Ngâm Hoan không thể ít hơn so với Ngâm Nguyệt, Hoàng Thượng tứ hôn, Cố gia như thế nào cũng muốn gả nàng đi thuận lợi vui vẻ.


Sính lễ của Bát vương phủ còn chưa tới, nhiều người đã tặng thêm cho Ngâm Hoan của hồi môn, Mộc lão phu nhân Mộc gia Huệ An thành, hai người cậu, còn có anh em bà con, cao thấp Cố gia, còn có quà tặng của trắc phi thái tử, quà tặng của Nhị thiếu phu nhân Tưởng gia, kể cả Đại thiếu phu nhân Lục gia, tiểu thư phu nhân trước đây cùng Ngâm Hoan giao hảo đều tặng thêm quà, ít nhiều gì cũng là tâm ý.

Cuối tháng ba Tô Khiêm Mặc chạy tới Lâm An thành, chuyện thứ nhất chính là tiến cung diện thánh, bẩm báo tình huống ở Dương quan cho Hoàng Thượng, hoàng thượng càng xem đứa cháu này càng thích, dựa theo lời của hắn mà nói, hiện nay con cháu Hoàng thất chịu tiến bộ đã rất ít, Tô Khiêm Mặc chính là tấm gương của bọn họ, xuất thân Hoàng thất đã cấp cho một con đường so với người khác tốt hơn, nên sau này chính mình phải càng thêm nỗ lực gắng gượng.

Từ trong cung về đến nhà, chức quan của Tô Khiêm Mặc liền thăng lên một bậc, cũng không sợ ai hoài nghi hắn, chiến tích ở Dương quan đều bày ngay trước mắt, thần tử nào không phục có thể trực tiếp đến Dương quan tự mình lĩnh binh đánh một hồi thử xem.

Bát vương phi đã sớm chuẩn bị xong sính lễ, con trai vừa về đến, vung tay lên đem những gì mà mấy năm hoàng đế ban thưởng một nửa để trong sính lễ, vốn là ba mươi hai cỗ sính lễ lại trực tiếp thêm mười cỗ.

Nhị phu nhân ở một bên nhìn có chút cứng lưỡi, ở bên tai thế tử phi nhẹ nhàng nói ra, "Cái này có nhiều quá hay không, đại hôn của thái tử cũng mới sáu mươi bốn cỗ."

Tạ Quán cười không nói, mặt khác giá trị của mười cỗ đã thêm này có thể theo kịp hai mươi cỗ của người khác, những thứ kia đều là Hoàng Thượng thưởng cho, không có quần áo gì, tất cả đều là vàng bạc châu báu.


"Mặc nhi, sính lễ này cũng quá nhiều đi." Mặc dù Bát vương phi cảm thấy mặt mũi đã đủ, nhưng lúc con trai lớn đón dâu sính lễ cũng chỉ có ba mươi sáu cỗ, làm em trai cũng không thể vượt qua ca ca, sẽ khiến cho người nói Bát vương phủ quá thiên vị.

"Những thứ này đều là ta thêm, có cái gì nhiều, nếu mẫu phi sợ khiến cho người bàn tán, vậy thì phân ra hai lần đưa qua, một lần tính Bát vương phủ, một lần tính của chính ta." Tô Khiêm Mặc vốn muốn thêm toàn bộ, nhưng là dễ gây chú ý quá mức cũng không nên, cho nên mới quyết định thêm một nửa.

"Làm càn, ở đâu còn có tách ra mà tặng!" Bát vương phi nhìn bộ dáng không sao cả của hắn, bắt đầu hoài nghi con trai chính là muốn tìm náo nhiệt, phải so với người khác nhiều hơn hắn mới thích.

"Mẫu phi, không bằng đem những quần áo này lấy ra một bộ phận, bỏ thêm vào cho Tam đệ, dù sao đi nữa thì những quần áo này đặt trong phủ đến lúc đó cũng có thể cầm đến viện của Tam đệ, số cỗ cũng có thể ít đi một chút." Tạ Quán ở một bên đề nghị, thế tử phi nhìn xem sáu cỗ quần áo kia thì gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Cuối cùng số cỗ vẫn là bằng với lúc Tô Khiêm Hòa đón dâu, ba mươi sáu cỗ, còn lại những thứ quần áo lấy ra kia toàn bộ mang đến viện của Tô Khiêm Mặc.

Đầu tháng tư hai huynh đệ Tô Khiêm Hòa Tô Khiêm Nhân đại biểu Lục vương phủ đến tặng sính lễ, tảng sáng đầu tháng ba, trước Bát vương phủ xếp thành một đường dài, bốn người mỗi người một cỗ mặc cẩm phục đỏ thẫm đi đến Cố phủ, hai huynh đệ một trước một sau theo đội ngũ tặng sính lễ, đến Cố phủ, ba mươi sáu cỗ sính lễ không bao lâu toàn bộ đã đặt ở tiền viện.

Cố lão phu nhân nghe nói số cỗ làm của hồi môn phản ứng đầu tiên chính là Bát vương phủ làm sao vậy, sính lễ này đúng là nhiều như lúc thế tử đón dâu a, phản ứng tiếp theo bởi vì như vậy mà nghĩ xem ra của hồi môn còn phải tăng thêm.

Đợi đến khi Mộc thị lấy được danh mục sính lễ được tặng kia mới thật sự bị dọa, nhìn xuống toàn bộ danh mục quà tặng, ngoại trừ giá y được mang đến cùng cái rương chứa ba bộ xiêm y, trong ba mươi lăm cỗ còn lại không có một cỗ đặt vải vóc quần áo, Mộc thị cùng Cố lão phu nhân ở trong sảnh mở ra xem lễ vật còn lại mà hai huynh đệ Tô Khiêm Hòa đưa đến.


Thật lâu, Cố lão phu nhân thở dài một hơi, "Vãn Đình, bảy của hồi môn của nha đầu, lại thêm nhiều hơn hai ngàn lượng, một ngàn lượng trong đó, do ta đây xuất."

"Mẫu thân, ta xuất là được rồi, sao còn có thể để cho ngài lại xuất nữa." Mộc thị ngăn trở, Cố lão phu nhân lắc lắc đầu, "Ba mươi sáu cỗ này, đến lúc đó con xem chọn tám cỗ lại đưa đi." Lúc tặng của hồi môn cũng có người nhà trực tiếp đặt một nửa sính lễ trong của hồi môn, đây là điều kiện nhà gái chưa đủ tốt, sợ của hồi môn bủn xỉn lấy sính lễ cho đủ số, các nàng vốn thương lượng sính lễ còn bốn cỗ, hôm nay xem ra, những thứ này đều quá mức quý trọng.

“Vâng." Mộc thị kiểm kê tốt rồi để cho người mang đến kho hàng khóa kỹ, Ngâm Hoan ở Tử Kinh viện nghe Tập Noãn hồi báo, nhưng không có kinh ngạc gì quá lớn, đây giống như là biết hắn sẽ làm.

"Tiểu thư, ngài nên thử của hồi môn." Sính lễ đều mang đến kho hàng, của hồi môn đặt trong cái rương mang đến Tử Kinh viện, sau đó trong sương phòng đã sớm có bóng dáng người, vài nha hoàn cẩn thận mang từng bộ y phục đặt xuống, còn có mũ phượng để ở một bên.

"Tiểu thư, ngài thử xem." Mặc dù những bộ nhỏ lúc trước đều đưa đi, không quá nửa năm người cũng sẽ cao thêm một chút, Ngâm Hoan đi vào thử, Thanh Nha cũng không để cho nàng tự mình soi gương xem, chỉ là đáy mắt mang theo sợ hãi thán phục, thay nàng đo trước sau, gật gật đầu, "Không cần sửa lại, vừa vặn."

Ngâm Hoan chưa kịp tự mình nhìn một cái, Thanh Nha đã để cho nàng thay y phục lại rồi cẩn thận bỏ vào trên kệ, Ngâm Hoan buồn cười, "Thanh Nha tỷ tỷ, sao ta lại cảm thấy y phục này so với ta còn quý báu hơn."

"Đại tiểu thư của ta, y phục này đúng là được đặc chế từ trong cung, vốn phải là để thế tử phi Bát vương phủ ăn mặc, hôm nay ngài cũng có một bộ, có thể thấy được sự xem trọng của cô gia đối với ngài." Ngâm Hoan nhìn thoáng qua y phục yên lặng treo ở kia, hắn nói muốn cho nàng thứ tốt nhất, hắn đã làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui