Chuyện bắt cóc từ từ phai nhạt cũng là đến tháng mười hai, Lâm An thành bị tuyết trắng phủ lên, Tô Khiêm Mặc năm nay lưu tại Bát vương phủ, chờ đến hết năm mới trở lại Dương quan, lúc lưu lại kinh thành thì không quá ba ngày liền chạy đến Cố phủ, nếu không phải là tìm Cố Dật Tín nói chuyện thì cũng là thuận đường cùng nhau vào phủ.
Giữa buồng lò sưởi, Tô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan tựa vào chỗ kia xem sách, nàng hôm nay là càng ngày càng tự tại, nhưng hắn lại càng ngày càng không yên tâm, sau khi trải qua một hồi bệnh nặng, khuôn mặt của Ngâm Hoan cũng mượt mà không ít mà vóc người cũng thon gầy không ít, từ từ hiện ra hình dáng lung linh, hội tụ đủ các ưu điểm của cô nương Cố gia.
"Chàng xem này." Ngâm Hoan để sách đang xem xuống ra hiệu gọi hắn, lại phát hiện hắn nhìn chằm chằm mình, sờ sờ mặt hỏi, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, muốn ta xem cái gì?" Tô Khiêm Mặc lúng túng liếc qua mặt nàng nhìn vào trang sách mà nàng đang chỉ, Ngâm Hoan chỉ vào tranh vẽ trên mặt sách, Tô Khiêm Mặc liếc qua liền trực tiếp cầm lấy đọc, sau cùng ngẩng đầu nhìn nàng, "Tại sao nàng lại có loại sách này?"
"Ta tìm thấy trong thư phòng phụ thân, tựa hồ là bản đồ được vẽ rất lâu rồi." Đó là Ngâm Hoan lúc vô tình tìm được bản đồ của Mạc Bắc , chỉ có một phần của một bản đồ lớn bị tách ra , bên cạnh đều có chú giải, còn có những ghi chú phía mặt trên tựa hồ là chữ của phụ thân.
Tô Khiêm Mặc càng xem càng kích động, bản đồ này so với những thông tin mà thương nhân mang lại còn cặn kẽ hơn, sách này giữa từng khối từng khu vực ranh giới đều có chú thích, ghi lại chi tiết, giống như là của người Bắc đồ .
"Bên này còn có chú thích của phụ thân, chàng xem." Ngâm Hoan đến ngồi bên cạnh hắn, chỉ vào chữ viết của phụ thân, Tô Khiêm Mặc xoay đầu liền thấy mấy sợi tóc rủ xuống trán nàng, theo động tác của nàng ở trên má nàng mà cọ a cọ, hắn bắt đầu đố kỵ những sợi tóc đó a, sao lại có thể thân cận nàng như vậy được.
"Cái bản đồ này có giống với bản đồ trong quân doanh của chàng không?" Ngâm Hoan đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn nên tránh không được những sợi tóc nhẹ nhàng xự qua mặt hắn, hai má của Tô Khiêm Mặc trong nháy mắt hồng triệt, bốn mắt nhìn nhau, Ngâm Hoan nhẹ nhàng nháy nháy mắt, Tô Khiêm Mặc cực nhanh cúi đầu, mắt liếc nhanh trang sách, "Nàng nói….là cái này sao?"
Ngâm Hoan hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, chỉ cho hắn bản đồ Bắc đồ.
Chăm chú nhìn một hồi lâu Tô Khiêm Mặc lúc này mới ổn định được tâm thần, nỗ lực không thèm nghĩ tới đôi mắt to long lanh ngập nước kia nữa, cẩn thận nhìn lại, thật lâu mới gật đầu, "Phải nói so với bản đồ mà ta có còn tường tận hưn."
"Vậy thì tốt quá, chàng đem cái này đến Dương quan đi, có lẽ rất có ích đấy." Ngâm Hoan vui vẻ khép sách lại chuyển đến trước mặt hắn, "Phụ thân đã cẩn thận soạn ra quyển sách này, ta nghĩ hắn khi đó nhất định cũng muốn tấn công, chỉ là về sau..."
"Nàng yên tâm, ta sẽ thay bá phụ hoàn thành tâm nguyện này." Tô Khiêm Mặc cầm chặt tay nàng, gò má Ngâm Hoan hơi ửng hồng, hắn đang muốn tiếp tục nói thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của Cố Dật Tín, Ngâm Hoan rút tay về đặt lên đầu gối.
Cố Dật Tín phát hiện Tô huynh đệ sắc mặt có điểm thối, nhất là khi hắn đi vào, mà Ngâm Hoan thì khóe miệng hơi cười cười mắt thì chăm chú nhìn sách không nói chuyện, tựa hồ hắn tới không đúng thời điểm a.
"Đại ca, muội có chuyện muốn bàn với huynh." Ngâm Hoan vẫy tay ra hiệu hắn ngồi xuống, Nhĩ Đông lúc này mới tiến vào châm trà. Nàng rất là phản đối Tô thiếu gia luôn chạy qua đây, ngồi cùng một chỗ với tiểu thư nhà nàng, nhưng là tiểu thư nhà nàng đều không có phản đối nên Nhĩ Đông chỉ có thể cùng A Hỉ ở bên ngoài giương mắt nhìn. Tên kia tìm chủ đề quá nhàm chán, cũng giống với nét mặt của hắn, rất nhàm chán nha!
"Đại ca, mấy hôm trước ngã bệnh muội chưa nói chuyện này." Ngâm Hoan suy nghĩ một chút, uống một ngụm trà, mở miệng nói, ngồi một bên Tô Khiêm Mặc cũng ngẩng đầu nhìn nàng, "Muội còn mơ về một chuyện khác nữa."
Ngâm Hoan thấy hai người bọn họ đều đang nhìn mình, hít sâu một hơi nói ra, "Ta mơ thấy Vị thành động đất, liên tục năm sáu ngày đều mơ thấy chuyện này, chỗ Vị thành đó phòng ốc đều bị phá, người chết khắp nơi, chỉ trong một thời gian ngắn mà Vị thành đã trở thành một cái thành chết."
"Đại ca, muội biết chuyện này hơi hoang đường, nhưng trong một mọi chuyện quá chân thực tựa như cơn ác mộng của muội vậy, Đại ca huynh nghĩ chuyện này có phải là điềm báo trước không, trong thâm tâm muội không ngừng thúc giục muội phải báo chuyện này cho huynh”.Ngâm Hoan biết chuyện này rất khó có thể tin, nhưng nàng không thể không nói a, chẳng lẽ nói chuyện nàng trùng sinh thì Đại ca sẽ tin sao.
"Vì thế muội có hỏi qua Tư Không đại sư, đại sư chỉ nói là, mọi thứ đều có số phận riêng."
"Mặc dù đây có thể là điềm báo trước, nhưng làm sao để bắt người Vị thành di chuyển sang chỗ khác chữ, tấu chương đưa lên sợ Hoàng Thượng sẽ bác đi." Thật lâu sau, Cố Dật Tín mới mở miệng nói, "Huống chi chỉ là giấc mộng của muội, vì thế mà bắt họ di chuyển chẳng phải sẽ quá nực cười sao?"
"Vị thành, Nhị ca cũng đang ở đó." Tô Khiêm Mặc trầm mặc một hồi mở miệng nói, Ngâm Hoan nghi ngờ nói, "Tô Nhị thiếu gia cũng không phải là người làm công ở đó, tại sao còn ở lại làm gì?"
"Nhị ca phụng mệnh đi chỗ đó xây dựng Thái phi lăng." Tô Khiêm Mặc nói ra, "Thái phi thân thể đã không còn tốt nữa, Vị thành là nguyên quán của Thái phi, cho nên Nhị ca phụng mệnh đi chỗ đó xây dựng lăng cho Thái phi, nhưng bây giờ còn chưa quyết định được chỗ xây. Hay là nhân cơ hội này khiến người ở đó từ từ rút đi, Thái phi nương nương là người có ơn lớn lao với Thái hậu và Hoàng Thượng, ta tin tưởng Thái hậu sẽ đáp ứng."
Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt thoáng hiện lên tia kinh ngạc, Tô Khiêm Mặc cười khẽ sờ sờ đầu của nàng, "Ta tin nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...