Xuân hương cũng nhìn mấy món ăn, nhịn không được cũng muốn nếm thử.
“Thích thì ăn nhiều một chút, cùng nhau đem đến trong phòng ăn đi.” Làm bốn mặn một canh, bốn món ăn phi thường đơn giản, cà chua xào trứng, gà nướng, thịt nướng trúc, cà tím xào, canh trứng.
Ba người đem đồ ăn đến phòng chính đặt trên bàn cơm, “Đông Mạt, Xuân Hương mau ngồi xuống ăn cơm.”
Lời nói Thẩm Tích Họa làm Xuân Hương nhất thời phản ứng không kịp, từ xưa đến nay cho dù là thứ tiểu thư, các nàng làm nô tì cũng không thể cùng các tiểu thư ăn chung một bàn.
Đông Mạt sau khi nghe Thẩm Tích Họa phân phó, liền ngồi xuống. Mà Xuân Hương thì sợ, sợ Thẩm Tích Họa sẽ trừng phạt nàng, cho nên chỉ biết đứng, “Tiểu thư, nô tì nhìn tiểu thư ăn là được rồi.” Đang nói chuyện, trong cổ họng phát ra thanh âm nuốt nước miếng, lại bị Thẩm Tích Họa nghe được.
“Đóng cửa lại chỉ có ba người chúng ta, sợ cái gì? Ở nơi này của ta không cần câu thúc, trừ phi ngươi chẳng phải thành tâm hầu hạ ta.” Ban ơn hay ra oai nàng cũng đã làm, nàng cũng sẽ không đem nàng ta làm tâm phúc, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Xuân Hương liền cảm thấy cái cô gái này có dã tâm, chẳng phải là một người tri kỷ.
Cho nàng cảm giác chính là rất sợ chết, ích lợi trước mặt thì kể gì đến chủ tớ tình thâm, lời cảm ơn gì đó cũng không phải.
Hiện nay ban ân bất quá là vì sau này dễ xử lý.
“Nô tì không phải ý tứ này.”
“Vậy ngươi còn không mau ngồi xuống?” Thẩm Tích Họa híp lại con ngươi, ánh mắt phát ra làm cho người ta thấy giá lạnh. “Vâng, nô tì tuân mệnh.”
Nàng nhất thời cảm động ngồi xuống ăn cơm. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng tiến vào Thẩm gia cùng chủ tử cùng nhau ăn cơm, từ trước đều là nàng ăn đồ ăn thừa của chủ tử còn lại.
Lúc này nàng có chút cảm động. “Cám ơn tiểu thư.” Lần cảm ơn này là nàng phát ra từ nội tâm.
“Đại phu nhân đã đem ngươi cho ta, Đông Mạt thế nào, ngươi cũng là như thế, nhưng nếu là phản bội ta, hết thảy hậu quả sẽ do chính ngươi gánh vác.” Nàng đang ăn cơm, vừa gắp đồ ăn cho Đông Mạt, vừa gắp đồ ăn cho Xuân Hương, ba người vui vẻ mà ăn.
Nàng đối người khác tôt cũng như đối với chính bản thân nàng, đối với địch nhân cũng sẽ không như vậy
“Bốn ngày nữa chính là hội hoa đào phải không? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa đào nhé.” Nghe được hội hoa đào, Xuân Hương lập tức nghĩ đến nhiệm vụ đại phu nhân giao cho nàng, lỡ như ngũ tiểu thư đi, vậy đại phu nhân sẽ trừng phạt nàng, nhưng ngũ tiểu thư lại đối nàng tốt như vậy, thật là khó xử.
“Kỳ thực hoa đào hội cũng không có đẹp như vậy, cũng không khác gì hoa đào ở Họa cư.” Nàng vẫn là lựa chọn chuyện có lợi cho tánh mạng. Nàng sợ đại phu nhân tìm nàng gây phiền toái.
“Phải không? Vậy ánh mắt của ngươi đang lẩn tránh điều gì? Ta nhớ ta đã nói người phản bội ta...” Nàng nhàn nhã gắp đồ ăn chậm rãi nhấm nháp, nói chuyện thong thả ung dung.
“Khụ khụ.” Xuân Hương nghe đến đó lập tức liền quỳ xuống, “Nô tì... Nô tì... Là đại phu nhân bảo nô tì đến đây giám sát tiểu thư, không hy vọng tiểu thư đi hội hoa đào.” Bị Thẩm Tích Họa dọa sợ, lập tức đã nói ra nguyên do, nàng sợ bị thẩm Tích Họa biết có lẽ bị chết còn nhanh hơn.
Thẩm Tích Họa thật vừa lòng sự thành thật của nàng ta. “Ngoan như vậy sao, ngươi đã là người của ta, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...