Trên lý thuyết thì da mặt Quỳ Mão cũng không mỏng lắm, nhưng hễ đứng trước Kỳ Thí Phi là hắn lại dễ đỏ mặt.
Do căng thẳng, do hưng phấn, do xấu mặt, nói chung là đủ thứ nguyên nhân khiến hai má hắn ửng lên.
Chẳng trách được Quỳ Mão khi hắn đỏ mặt như vậy, cũng tại Kỳ Thí Phi nói với cái điệu quá đỗi hiển nhiên.
Giờ, hễ nhắc tới tu luyện là tim lại bất giác nhớ tới cái cảm giác khi đó, khiến hắn cảm thấy như đang làm chuyện gì xấu hổ lắm.
Trước chỉ có hai người còn đỡ, nhưng giờ lại thêm cả Mậu Thần và Hạ Hạc, còn trắng trợn đuổi người ta đi…Quỳ Mão cảm thấy sau này, mình không thể đối diện với cái người biết mình tơ tưởng tôn thượng là Mậu Thần nữa.
Quỳ Mão nói nhỏ, “Không cần thế đâu tôn thượng.
Đợi đến linh mạch ở thâm uyên là thuộc hạ có thể sự giải quyết được vấn đề này, linh mạch ấy được tôn thượng khen nức lời, hẳn không thua kém linh mạch của Ngục Thiên Tông và Ngự Linh Tông là bao.”
Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn hắn rất bình tĩnh, y biết người thanh niên lại nghĩ linh tinh, “Đợi đến đó rồi, ngươi sẽ biết vì sao khi ngươi tu luyện, nhất định phải có ta ở bên.”
Dù hình ảnh cậu chàng Lược Ảnh khi thẹn thùng đáng yêu vô cùng, nhưng trước chuyện chính sự, Kỳ Thí Phi không thể nhân nhượng.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Kỳ Thí Phi liền lên đường ngay, không cho Quỳ Mão có thời gian nghĩ nhiều.
Suốt đường đi, Hạ Hạc vẫn trầm trồ không thôi, dù Mậu Thần cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng gã tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Chí ít thì nhìn vẻ mặt, không ai đoán được rằng gã cũng đang ngạc nhiên, như thể chuyện này cũng chỉ là chuyện thường.
“Ngươi không thấy kỳ quái à?” Hạ Hạc đã truyền âm cho Mậu Thần như thế không biết bao lần, “Quy Nguyên cảnh làm đỉnh lô cho Đại Thừa cảnh còn bị chê là tu vi quá thấp, thế cũng đủ hiểu hai cấp này chênh nhau lớn chừng nào.”
Mậu Thần không thèm để ý, Hạ Hạc vẫn cứ lải nhải, “Hơn nữa, Kỳ Thí Phi còn là tôn thượng, cậu Quỳ Mão kia là thuộc hạ.
Thuộc hạ lại đi thải bổ tôn thượng, cái mối quan hệ này….chậc chậc chậc, Ngục Thiên Tông của mấy người cũng kỳ thật đó.”
Mậu Thần không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Hạc cũng chẳng muốn có xích mích với Mậu Thần.
Mậu Thần biết kìm chế hơn Hạ Hạc, đã nói không thèm quan tâm, là suốt mấy ngày đều sẽ không bố thí một ánh mắt, một lời nói cho người nọ.
Ở bên một người chẳng nói chẳng rằng như vậy, Hạ Hạc nghẹn chết mất thôi, xưa giờ hắn không ngờ rằng mình lại có tiềm năng nói nhiều.
“Được rồi, coi như ta nói sai, không phải Ngục Thiên Tông của mấy người, giờ ta cũng đã là một thành viên của Ngục Thiên Tông.” Hạ Hạc sửa miệng rồi đổi đề tài ngay lập tức, “A, đúng rồi.
Tới Ngục Thiên Tông rồi, chí ít ta cũng được ngồi vào ghế ma quân đó nhỉ? Phúc lợi của Ngục Thiên Tông thế nào? Có dồi dào như người ta đồn không?”
Tên này đã quên bay quên biến cái lời hứa tự chu cấp ngày trước, dù có phải giả ngu, cũng nhất định phải vòi được phúc lợi.
Chứ nếu hắn vừa phải bán trắng mình, vừa không nhận được thù lao thì đúng là quá thảm.
Trán Mậu Thần lằn lên gân xanh, gã thầm nghiến răng nghiến lại.
Biết ngay là không có chuyện món hời từ trên trời rơi xuống mà, coi như là tiếng vo ve bên tai đi, nhịn!
Quỳ Mão quay lại, nhìn đồng nghiệp mình bằng ánh mắt thương hại.
Trước đây, hắn không ngờ ra trong những tu sĩ Hóa Thần lại có kẻ lưu manh nhường này, Hạ Hạc đúng là độc nhất vô nhị.
Vượt qua một ngọn núi dưới biển, địa thế bỗng nhiên sụt xuống.
Kỳ Thí Phi và ba người khác đứng trong nước, áp lực chung quanh tăng lên nhiều.
Quỳ Mão và Mậu Thần cũng phải chật vật mới trụ được trước áp lực này.
Vậy nhưng, có điều đáng mừng ấy là, nơi khe sâu mà phép chiếu sáng không chiếu nổi kia, có luồng linh lực trào ra, trùm lấy cơ thể họ.
“Dưới kia chính là thâm uyên, nơi này linh lực dày đặc, thu hút rất nhiều động vật biển tới cư ngụ, chúng khác biệt hẳn so với những bầy cá bình thường mà chúng ta đã gặp.” Kỳ Thí Phi nói, chủ yếu là để Quỳ Mão và Mậu Thần nghe, còn Hạ Hạc, dù chưa tới thì với người có tu vi như hắn, ắt cũng từng nghe nói về độ nguy hiểm của khu vực này.
“Đúng vậy, mấy con quái vật biển khó nhằn lắm, nhất là còn ở trong nước.
Tốc độ của chúng nhanh hơn nhiều so với linh thú trên đất bằng, sức mạnh cũng vô cùng lớn, nếu đã bị nhắm đến thì muốn trốn thoát thôi cũng đã phải trả giá đắt rồi.” Hạ Hạc cười khổ, đưa mắt nhìn ba người trước mắt, “Ta từng có lần bất cẩn rơi vào biển, nếu không nhờ tu vi cao thâm, suýt chút nữa đã không trốn được.”
Hạ Hạc là người có tư cách nói chuyện này nhất.
Lần trước hắn bị lừa, đi được nửa đường thì rơi vào vùng biển cạnh thâm uyên, vật lộn với đám quái vật biển hồi lâu mới qua được Đông Độ Châu.
Kỳ Thí Phi gật đầu, “Đúng vậy.
Do đó, hai người các ngươi nhất định không được rời khỏi phạm vi bảo vệ của bọn ta.”
Quỳ Mão ngoan ngoãn gật đầu, Mậu Thần liếc Hạ Hạc một cái, rồi cũng đáp lời.
Sau khi dặn dò hai tay mơ, Kỳ Thí Phi liền dẫn đầu, đi về phía khe vực.
Thế giới đen ngòm dưới đáy biển không hẳn là chẳng có chút ánh sáng, đôi khi cũng có mấy loài cá, mấy loài phù du phát sáng, rồi những vệt nấm loang lổ trên đá.
Trong lúc đi tới, bỗng nhiên một giống cá khổng lồ chợt lao đến.
Giống cá này lớn gấp mấy lần người, miệng há ra toàn răng nhọn lởm chởm, bốn người họ chẳng đủ cho một phát tợp của nó.
Quỳ Mão hít một hơi sợ hãi.
Trước, hắn cũng từng thấy cá voi không lồ, nhưng khổng lồ thế nào thì nó vẫn chỉ là vật phàm, mà con cá này lại quyện thêm sức mạnh của linh lực!
Một sinh vật lớn như thế, cuốn theo luồng linh lực tán loạn cũng đủ khiến một tu sĩ Ngưng Hồn phải chật vật.
Kỳ Thí Phi bình tĩnh giơ tay phóng ra một lá chắn phản đòn.
Linh trí của con cá kia không cao, lực lao đến vô cùng lớn, lực lao đến lớn chừng nào thì phản hết vào người nó, khiến sọ cá vỡ tan.
Con cá biển bị đập ngược lại, bụng ngửa lên, từ từ chìm vào rãnh biển.
Mậu Thần nhìn theo thi thể nó, lòng còn hốt hoảng, “Con cá này to thật đấy.
Một sinh vật có linh lực lớn nhường vật, chắc là linh thú lớn nhất ở đại thế giới La Viên ấy nhỉ?”
Hạ Hạc cười rộ lên, “Thế đã là gì, chỉ là món khai vị mà thôi!” Giờ hắn mới thấy gã Mậu Thần này cũng thú vị thật, nhìn con cá dài chừng mười mét, rộn có sáu, bảy mét mà đã cho rằng đây là linh thú lớn nhất La Viên, thế lỡ như thấy những sinh vật biển dài mấy chục mét thì chắc ngơ ra mất?
Mậu Thần thảy cho hắn một cái nhìn dửng dưng, hiển nhiên là gã cũng đã nhận ra nét cười nhạo trong ánh mắt của Hạ Hac.
Bị ánh nhìn nọ đảo qua, Hạ Hạc không khỏi rụt cổ lại.
Nói đến cũng kỳ, rõ ràng người có tu vi cao hơn mới là kẻ chủ động, vậy mà chẳng hiểu sao hắn cứ bị tên Mậu Thần này ép tụt đi một bậc.
Hắn không hề nhận ra rằng, bản thân không có vẻ uy nghi của một tu sĩ Hóa Thần, thì sao có thể khiến người khác tin phục?
Kỳ Thí Phi quay lại nhìn cậu chàng Lược Ảnh thì thấy hắn đang chau mày với vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Thấy thế, ánh mắt y dịu đi một thoáng, y vời tay ấn đầu Quỳ Mão xuống, “Đừng lo, ngươi chỉ cần theo sát ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Đưa Quỳ Mão xuống đáy biển để trải nghiệm còn được, chứ để hắn phải tự sinh tồn trong môi trường này thì đúng là quá sức.
Kỳ Thí Phi không nhẫn tâm tới thế.
Qùy Mão quay sang nhìn vào mắt Kỳ Thí Phi, đáy mắt thoáng lấp loáng, hắn mím môi gật đầu.
Bị sốc nhiều quá rồi, giờ thấy được cái phiên bản dịu dàng này của tôn thượng, Mậu Thần cũng chẳng hoảng hốt nữa.
Gã quan sát cẩn thận vẻ mặt của cả hai, cái bầu không khí quái quái giữa họ đúng là khiến gã thấy mắt mình như sắp mù đến nơi.
Xem ra, tôn thượng không hẳn là vô tình với Quỳ Mão, Quỳ Mão cũng không hẳn là không có hi vọng.
Mậu Thần nghĩ thầm.
Gã vừa mừng cho đồng nghiệp, lại vừa không nhịn được mà lo lắng.
Lối quản lý của chúng Lược Ảnh vô cùng nghiêm khắc.
Tuổi thọ của họ có hạn, không phải ai cũng xuất sắc tới độ có đủ công huân mà đổi thiên đan kéo dài tính mệnh.
Khi đi đến đoạn đường cuối, họ sẽ được đưa đến khu tập trung dưỡng lão.
Khi ấy, thích kết bạn hay kiếm người yêu cũng không ai cấm.
Nhưng khi còn đương chức, đến giao thiệp bạn bè cũng không được, huống chi là kết mối lương duyên với ai.
Giờ, điều Mậu Thần lo lắng chính là không biết Quỳ Mão có bị xử phạt không.
Nhưng ngẫm lại thì, người tâm đầu ý hợp với hắn là ma tôn đại nhân, đến tổng lĩnh cũng phải nghe lệnh ngài.
Hơn nữa….điều khiến Mậu Thần ngạc nhiên chính là việc Quỳ Mão có thể tấn giai.
Nếu có thể thăng cấp, chứng tỏ chân nguyên trên người hắn không phải do ma chủng cung cấp, không còn ma chủng, Quỳ Mão còn được tính là Lược Ảnh Vệ sao?
Quỳ Mão không biết Mậu Thần đứng bên đương nghiêm túc suy nghĩ.
Bao tâm tình của hắn còn đang xoắn xít với những cảm xúc của mình, đâu còn lòng dạ này để nhớ tới những quy định và chế tài của Lược Ảnh Vệ.
Lấy con cá ban nãy làm mở đầu, về sau, họ lại gặp phải những sinh vật biển càng hung hãn, càng đáng sợ, càng khổng lồ.
Càng vào sâu, tình hình mạch nước ngầm dưới đáy biển càng trở nên phúc tạp, có nhiều lần, Quỳ Mão và Mậu Thần đều không đỡ nổi luồng chảy của thủy triều, bị đánh dạt đi.
Kỳ Thí Phi và Hạc Hạc không thể không dắt tay cả hai để đi tiếp.
Kỳ Thí Phi thích ý vô cùng, Hạ Hạc lại thấy gượng gạo.
Đây không phải lần đầu Kỳ Thí Phi cầm chặt tay Quỳ Mão.
Cái cảm giác mà hai người ghé vào nhau, Quỳ Mão phải nương vào sự bảo vệ của mình khiến lòng Kỳ Thí Phi dậy lên sự thỏa mãn và vui sướng khó nói thành lời.
Hạ Hạc và Mậu Thần lại chỉ thấy quái quái thế nào.
Hạ Hạc khó chịu tới rợn người, gai ốc cứ thế mà sởn lên.
Đợi đến khi tới được nơi sâu nhất của thâm uyên, Quỳ Mão mới hiểu vì sao Kỳ Thí Phi lại nói rằng lúc tu luyện, mình nhất định phải có y ở bên.
Linh mạch ở đáy biển không trào lên theo một lối, mà theo tận vài lối!
Những cửa linh mạch này va vào nhau, hình thành cột vòi rồng dữ dội không tuân theo bất cứ quy luật nào.
Sức mạnh to lớn ấy xoáy rầm rộ, khiến đáy biển không ngơi rung chuyển.
Nếu Quỳ Mão muốn tự dựa vào sức mình, thì chút chân nguyên ít ỏi của hắn chẳng đủ để dựng vòng bảo vệ, nói chi đến chuyện tu luyện!
Mấy luồng linh khi khác hướng, nhưng nằm cạnh nay phun trào từ những khe nứt, đậm đặc như quánh lại thành chất dịch sền sệt.
Nhưng luồng linh khí đặc sánh ấy va vào nhau, vỡ tan thành từng mảnh, khi thì cuộn lấy, khi lại ào ào như cuồng phong, lúc lại lặng lẽ như sóng ngầm, khiến người ta khó lòng phát hiện.
Lượng linh khí nồng đậm như vậy là thứ mà mọi tu sĩ đều ao ước, nhưng cơn lốc xoáy hỗn loạn này đủ sức xé nát những ai có cảnh giới dưới Ngưng Hồn, khiến người ta vừa hưng phấn, vừa run rẩy trước sức mạnh của nó.
Kỳ Thí Phi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như ba người còn lại đã há hốc mồm.
May rằng Quỳ Mão từng thấy linh tủy được ngưng đọng từ màn sương linh khí, nên sức đề kháng mạnh hơn một chút, sớm định thần hơn những người khác.
“Chúng ta sẽ tu luyện ở đây sao?” Quỳ Mão hỏi với giọng lo lắng.
Kỳ Thí Phi nhếch khóe môi cười với hắn, “Đúng thế, nơi này không tệ đúng không? Ta từng ở đây tu từ Ngưng Hồn lên Hóa Thần.”
Quỳ Mão nhìn y với ánh nhìn vô cùng ngưỡng mộ.
Đường tới đây nguy hiểm thế này, Quỳ Mão đều chứng kiến cả.
Được Kỳ Thí Phi bảo vệ mà hắn còn phải vất vả lắm mới tới được, thì khi ma tôn đại nhân mới chỉ Ngưng Hồn, ngài đã phải trải qua lắm gập ghềnh chông gai đến nhường nào.
Quỳ Mão không khỏi đau lòng.
=======================
Ngáo:
Tỏ tình ấy hả? Còn mấy chương nữa cơ, các đồng chí cứ bình tĩnh nha =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...