Quỳ Mão nào có nghĩ theo chiều hướng ái muội, vậy nên hắn chỉ hiểu cái cụm đầy ẩn ý: “ở bên nhau” theo đúng cái nghĩa đen của nó.
“Ta và tôn thượng lúc nào cũng ở bên nhau.” Quỳ Mão nhẹ giọng đáp, rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Dù Mậu Thần cũng là Lược Ảnh vệ, chức sắc lại cao hơn hắn một bậc, cả hai còn là bạn vào sinh ra tử trước lúc Quỳ Mão trùng sinh, thế nhưng vụ việc của Ất Vị khiến giờ đây, hắn không dám để lộ quá nhiều tin tức.
Gặp nhau giữa đất khách quê người, Quỳ Mão tuy ngạc nhiên, nhưng chưa mừng đến nỗi quên hết trời đất.
“Còn ngươi, sao lại tới Tây Tứ Châu?” Quỳ Mão hỏi.
Chúng Lược Ảnh không được can thiệp vào việc của nhau, nhưng hiệp tác thì vẫn có thể.
“Ta có việc cần điều tra nên mới tới nơi này.” Mậu Thần đáp.
Lược Ảnh đối nội, Phù Quang đối ngoại.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Lược Ảnh vệ chỉ được phép hoạt động ở Ngục Thiên tông.
Chẳng qua là, chỉ Lược Ảnh nào đứng hàng cấp bậc từ tiểu đầu lĩnh trở lên thì mới được phép đặt chân ra ngoài.
Nhiệm vụ điều tra của họ có quy mô lớn và phức tạp hơn rất nhiều, đa phần chúng đều liên quan tới những tuyệt mật của tông môn.
Quỳ Mão chỉ thoáng nhíu mày rồi không hỏi thêm gì nữa, nói: “Nếu cần giúp đỡ, chỉ cần truyền bùa đưa tin, ta sẽ ráng chạy tới.” Quỳ Mão đưa lá bùa đưa tin chuyên dụng cho Lược Ảnh và có dấu ấn của riêng mình cho Mậu Thần.
Mậu Thần nhận lấy và đưa lại lá bùa của hắn.
Dù nghĩ rằng hẳn mình cũng chẳng cần dùng tới nó, nhưng Quỳ Mão vẫn đặt nó vào không gian chứa đồ.
Gặp gỡ rồi nói chuyện chớp nhoáng, cả hai chào từ biệt nhau.
Đối với chúng Lược Ảnh, ôn lại chuyện cũ là điều không cần thiết.
Món ăn vặt khi nãy đã rơi tung tóe, Quỳ Mão đành phải mua lại.
Lúc mang theo mấy gói đồ nóng hổi ấy quay về nơi nghỉ chân, hắn cứ ngỡ tôn thượng sẽ có chút bực dọc bởi sự chậm trễ của mình.
Nào ngờ ngài ấy chỉ bảo: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, món này xem như là cũng có chút danh tiếng ở Tây Tứ Châu này.”
Không phải vì muốn ăn mà Kỳ Thí Phi mới bảo người thanh niên đi mua.
Y từng tới nơi đây nhiều lần, nhớ mang máng là món này khá ngon miệng nên mới bất giác muốn chia sẻ hương vị ấy với cậu chàng Lược Ảnh này.
Quỳ Mão ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí ngay dưới Kỳ Thí Phi, cầm một phần ăn lên gặm.
Món này có tên là Địa Phượng nướng.
Địa Phượng là một loài linh cầm cấp thấp, và cũng là loại linh cầm thông thường nhất, phổ biến y như gia cầm ở chốn nhân gian.
Nó là món khoái khẩu của đạo tu, cũng là món duy nhất họ an tâm đưa vào miệng khi thèm ăn.
Lần đầu tiên Kỳ Thí Phi dùng món này là lúc y vừa rời khỏi thâm uyên, quay về thế giới Tu chân.
Lúc ấy y đạt cảnh giới Ngưng Hồn, khẩu vị chưa xoi mói như hiện tại.
Đối với một kẻ chưa ăn gì trong suốt một trăm năm như y lúc ấy, món này đã để lại một ấn tượng khó quên.
Nhưng là sau khi đứng ở cảnh giới Hóa Thần, y không còn tìm lại được hương vị ngon lành khi xưa nữa.
Kỳ Thí Phi nhìn chăm chú vào Quỳ Mão, thấy hắn ăn ngấu nghiến mà cũng có chút thèm.
Y giữ nguyên vẻ mặt lạnh te, vươn tay cầm một bọc Địa Phượng nướng.
Thấy tôn thượng muốn ăn, Quỳ Mão đẩy hết mấy phần còn lại cho ngài.
Cắn một miếng, vỏ ngoài giòn, thịt bên trong mềm mại, luồng linh khí mỏng manh quẩn quanh nơi đầu lưỡi, hương thịt lan tỏa khắp khoang miệng.
Dù món này không thể sánh bằng thịt của thứ linh cầm cao cấp nhất như Phức Lộ, nhưng Kỳ Thí Phi dường như đã cảm nhận được cái vị khó quên của lần đầu tiên nhấm nháp nó.
Y là một người có tự chủ, nên chỉ ăn một phần.
Quỳ Mão thấy vậy cũng không dám ăn nhiều hơn.
“Sao không ăn nữa? Không ngon à?” Kỳ thí Phi hỏi.
Quỳ Mão lắc đầu: “Ăn ngon lắm, nhưng cái gì tốt quá cũng không ổn.
Hiện giờ thuộc hạ chưa đói.”
Kỳ Thí Phi gật đầu, đứng lên nói: “Cất đi, chúng ta lên đường.”
Quỳ Mão gói kỹ Địa Phượng nướng rồi bỏ vào không gian của mình.
Sau rồi cả hai rời khỏi nơi thành thị náo nhiệt, đặt chân tới vùng núi non trùng điệp.
Bí cảnh Thu Lương là một bí cảnh rộng lớn, có địa hình phức tạp và vô cùng nổi tiếng ở Tây Tứ Châu.
Nghe đồn, bí cảnh này vốn là một mảnh bị tróc ra từ một thế giới ở vị thế cao hơn thế giới này, vậy nên động thực vật trong đó rất khác với những loài sinh vật của đại thế giới La Viên.
Hơn nữa, ngoài linh thú, linh thực, nơi này còn chứa đựng nhiều kỳ ngộ: người kiếm được pháp khí, kẻ đạt được công pháp, thậm chí là truyền thừa.
Chính vì những điều ấy, mà không biết bao nhiêu tu sĩ đã nườm nượp chạy đến nơi này.
Nhưng mấy vạn năm đã trôi qua, bí cảnh dù lớn thế nào thì cũng đã bị vét sạch mọi bí mật.
Mọi người chẳng còn mấy hứng thú với nó, giờ họ chỉ tới để kiếm linh thú và linh thực.
Cửa vào của bí cảnh này là một khe hở không gian nằm giữa hai ngọn núi, chung quanh chỉ toàn cảnh non xanh nước biếc, không có điểm nào khác thường cả.
Nếu không có tôn thượng chỉ lối, hẳn người thanh niên đã chẳng tìm được nó.
Vừa đặt chân vào trong, cảnh vật trước mắt liền thay đổi.
Nãy còn là non xanh nước biếc, giờ đã là một khu rừng rậm rạp, tán lá che khuất mặt trời.
Trước mặt Quỳ Mão là những thân cây to chừng hai, ba người ôm.
Tuy nhiều cây lớn, nhưng khu rừng không hề âm u.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua kẽ lá, điểm xuyết những tia sáng lấm tấm trên nền rừng.
Quỳ Mão chững một chút, rồi quay lại nhìn Kỳ Thí Phi: “Tôn thượng, ngài muốn tìm loại nguyên liệu nào? Không biết thuộc hạ có thể giúp ngài không?”
Kỳ Thí Phi thoáng sửng sốt, đôi mắt sáng quắc của y nhìn về phía Quỳ Mão.
Thấy tôn thượng nhìn mình như vậy, Quỳ Mão không khỏi căng thẳng, còn thầm cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao tôn thượng lại quăng cho mình cái ánh nhìn như thế.
Kỳ Thí Phi nhẹ giọng nói: “Chúng ta cần tìm một nguyên liệu luyện đan có tên Triêu Mộ Yên Lũ, hay còn được gọi là Ngộ Tiên Duyên.”
“Triêu Mộ Yên Lũ? Ngộ Tiên Duyên?” Vừa nghe tên thôi mà Quỳ Mão đã thấy đau đầu.
Người thanh niên chỉ trải qua những chuyện như là đánh đánh giết giết, hay là được huấn luyện để điều tra ngầm.Tên của loại nguyên liệu này thực sự khiến hắn hoang mang.
Quỳ Mão xấu hổ nói: “Thuộc hạ chưa từng nghe nói về loại nguyên liệu ấy.”
Rõ ràng là đã đoán được điều này từ trước, Kỳ Thí Phi khẽ nhếch lên một nụ cười, thản nhiên nói: “Ngươi chưa từng nghe tới cũng là điều bình thường.
Đây là một loại nguyên liệu vô cùng hiếm thấy, cũng rất khó để có được.
Nó giúp luyện ra một loại tái tạo đan.
Thứ đan dược ấy giúp tu sĩ mở rộng chân mạch.
Chỉ có một số rất ít đan sư mới biết cách điều chế nó.”
Những lời này ẩn chứa một vài ý nghĩa sâu xa, tiếc rằng Quỳ Mão chỉ cho rằng ma tôn đại nhân đang phổ cập kiến thức cho mình, nên chỉ chăm chú nhớ xem nguyên liệu này là gì, dùng để luyện loại đan dược nào thôi.
Sau rồi thì…đương nhiên là không có cái “sau rồi” đó!
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi cảm thấy vô cùng bức bối.
Sao cái cậu chàng Lược Ảnh này lại chậm tiêu thế chứ!
Y đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa, đâu cần phải dùng loại đan dược đó nữa.
Y tìm nguyên liệu luyện đan là vì ai?! Là vì cái người có chân mạch quá hẹp không theo nổi tốc độ tu luyện của ma chủng này chứ sao nữa!
Ma tôn đại nhân cảm thấy có gì đó nghẹn lại giữa ngực, y ráng hít vào thở ra hai cái thật sâu để bình tĩnh lại, nếu không, chắc Kỳ Thí Phi đã trở thành tu sĩ Đại Thừa đầu tiên tức đến ngất xỉu.
Quỳ Mão nom vẻ mặt Kỳ Thí Phi trở nên rất đáng sợ bèn lại gần, ân cần hỏi han: “Tôn thượng, ngài sao thế? Mặt ngài tái quá!”
Kỳ Thí Phi ngầm nghiến răng nghiến lợi, đôi khi chỉ hận không thể đập chết cái cậu chàng Lược Ảnh khiến y tức điên này, để đỡ khiến cảm xúc của bản thân phập phù như thế.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của người kia, nhìn thấy bản thân choán đầy thế giới của đôi mắt ấy, Kỳ Thí Phi lại không nỡ.
Sao mà tìm nổi kẻ nào ngốc thế này nữa chứ.
Kỳ Thí Phi lấy tay che ngực, không nói gì.
Quỳ Mão thì cuống lên mà chẳng dám chạm vào.
“Tôn thượng?” Người thanh niên lo lắm, mắt đã ươn ướt, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi.
…Thôi.
So đo làm gì, mình vốn đã biết hắn là người thế nào rồi mà.
Kỳ Thí Phi thở dài, rồi lại thở dài.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão dí sát mặt mình lại bên mặt Kỳ Thí Phi.
Nhìn gương mặt tuấn tú ấy, Kỳ Thí Phi không nhịn nổi, đưa tay nhéo mũi hắn cho hả giận.
“??!!” Quỳ Mão hoảng hốt chớp chớp mắt, bị Kỳ Thí Phi nhéo mũi rõ tội nghiệp nhưng không dám nhúc nhích.
Dù không cố ý, thì lực tay của tu sĩ Đại Thừa cũng đã rất lớn.
Kỳ Thí Phi không nhéo lâu, hết giận liền buông ra.
Tuy vậy nhưng chóp mũi của người thanh niên cũng ửng hết lên, nom càng giống một con thú nhỏ bị ai bắt nạt.
Kỳ Thí Phi phì ra một tiếng, hất cằm: “Đi thôi!” Sau đó chậm rãi đi vào rừng cây.
“…” Quỳ Mão day day mũi, rồi mau chóng theo chân tôn thượng.
Người thanh niên nhìn bóng tôn thượng đủng đỉnh đi vào sâu trong rừng cây, thầm nghĩ: dù tôn thượng có hay mưa nắng thất thường, thì ngài ấy vẫn thật hấp dẫn.
Bí cảnh Thu Lương không chỉ được bao phủ bởi rừng cây, khu rừng rộng lớn này chỉ chiếm lối vào của nó mà thôi.
Đi hết khu rừng là đến những dãy núi trùng trùng điệp điệp.
So với rặng Thiên Giản, rặng núi vô danh này còn hiểm ác hơn nhiều.
Không chỉ vừa dốc vừa gập ghềnh, mà đôi khi còn có những loài linh thú nguy hiểm xộc tới.
Linh thú trong bí cảnh thường xấu xí, thô kệch, trí thông minh lại không cao, chúng chẳng cần biết tu sĩ có chọc đến mình hay không, cứ thế mà lao đầu vào chịu chết.
Chưa cần Kỳ Thí Phi ra lệnh, Quỳ Mão đã liều mình xông lên trước, dốc toàn lực thanh toán hết đám linh thú để Kỳ Thí Phi có thể nhàn nhã hái thảo dược.
Cứ thế, Quỳ Mão đi trước giết thú, Kỳ Thí Phi lững thững theo sau, vừa ngắm nghía dáng hình của Quỳ Mão, vừa hái hoa ngắt cỏ.
Qua chừng hơn một tháng như vậy, Quỳ Mão rốt cuộc cũng thấy sốt ruột, bèn hỏi: “Tôn thượng, ngài đã tìm thấy…Triêu Mộ Yên Lũ chưa?”
Kỳ Thí Phi ra vẻ nhìn về phía hắn với điệu ngạc nhiên: “Thấy ngươi vẫn luôn chém giết đám linh thú cấp thấp này, ta cứ ngỡ là người chơi vui lắm chứ.
Sao? Rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích chính của chúng ta rồi?”
Quỳ Mão cảm thấy xấu hổ vô cùng, ra là mình thể hiện sai cách à!
_________________
Ngáo:
Cảm thấy đường tình của tôn thượng nhấp nhô quá nhiều =))) Lại còn chia sẻ đồ ăn ngon đồ, chiều lòng người đẹp đồ, luyện đan cho người ta đồ =)) Cơ mà người ta não teo quá nên chẳng biết gì cả =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...