“Đừng ngây ra đó!” Tiếng quát khẽ của Kỳ Thí Phi khiến người thanh niên sực tỉnh.
Quỳ Mão nuốt một ngụm nước miếng, hai cánh tay run lẩy bẩy, chìa ra ôm lấy thanh đoản kiếm.
Điều này khiến Kỳ Thí Phi không vui, sắc mặt y trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sao? Ngươi tiếc cái thứ trận pháp mà tên trận pháp sư dởm ấy khắc cho?”
Y nhìn xoáy vào người thanh niên đang quỳ gối dưới chân mình, cặp mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Quỳ Mão vội lắc đầu, chối: “Không, sao có thể chứ!”
Cái hành động ngay – tắp – lự ấy lấy lòng ma tôn đại nhân, y tựa mình vào ghế, buông lời thong thả: “Không việc gì phải tiếc.
Kỹ thuật của kẻ đó dù tu luyện thêm trăm năm cũng không bằng một nửa của bản tôn.” Kỳ Thí Phi uyển chuyển khoe mình một câu như thế, sau lại thấy đi so đo với một tên nhãi nhép chưa biết tên có chút mất mặt, liền đanh lại, “Về sau, mấy việc này cứ nói với ta một tiếng.
Ngươi là thiếp thân nội thị của ta, chẳng nhẽ ta lại không giúp? Cái chuyện xá cận cầu viễn ngu xuẩn như thế, chỉ có kẻ không động não như ngươi mới làm.”
Quỳ Mão không hề nhận ra điệu bực dọc trong lời của tôn thượng, hắn còn mải bùi ngùi chuyện khác: “Thuộc hạ chỉ là một kẻ thấp hèn, vậy mà ngài lại dùng máu của mình để làm nguyên liệu cho trận pháp, ưu ái ấy khiến thuộc hạ kinh hãi vô cùng.”
Kỳ Thí Phi giận dữ nói: “Đó đã là gì.
Tốt nhất là ngươi nên quen dần đi, về sau còn hơn thế nhiều.”
Cũng chỉ có Kỳ Thí Phi mới lôi ân sủng ra làm uy hiếp, nhưng là Quỳ Mão lại thích kiểu đó.
Kỳ Thí Phi hiểu rằng, cậu Lược Ảnh này là cái loại: rượu mừng không uống, chỉ muốn uống rượu phạt.
Hắn càng dịu dàng thân thiết bao nhiêu, người thanh niên càng gượng gạo bất nhiêu.
Ngược lại, nếu như hắn sẵng giọng, cậu chàng lại coi đó là mệnh lệnh, ngoan ngoãn nghe theo, ngoan ngoãn chấp hành.
Cái tính đó khiến ma tôn đại nhân thật chẳng biết nói sao.
Lúc này, Quỳ Mão đang quan sát thanh đoản kiếm.
Trước, hắn bảo trận pháp sư kia khắc: phá phòng, hủ thực và ẩn thân.
Mà giờ, Kỳ Thí Phi phá vỡ ba pháp trận đó, thay bằng: đột phá, thị huyết, tiềm tàng.
Quỳ Mão không biết nhiều về lĩnh vực này, hắn chỉ hiểu sơ qua nhờ những bài dạy của Lược Ảnh.
Kỳ Thí Phi biết hắn không hiểu, bèn giải thích: “Ba trận pháp này cao hơn trận pháp ngươi khắc một bậc.
Tuy đột phá không có lực sát thương lớn như phá phòng, nhưng có hiệu quả với cả mê chướng, pháp trận và pháp thuật phòng ngự. Thích huyết cũng thế, tuy hủ thực có thể khiến viết thương không khép lại được, nhưng đối với những tu sĩ có kinh nghiệm, chỉ một viên giải độc đan là có thể giải quyết vấn đề này. Thích huyết sẽ khiến vết thương không ngừng đổ máu.
Trong chiến đấu, dù bổ huyết liên tục cũng không đuổi kịp tốc độ vết thương mở rộng.”
Càng nghe, ánh mắt Quỳ Mão càng sáng rực lên.
Kỳ Thí Phi vô cùng hài lòng với điều này, y nói tiếp: “Cuối cùng là tiềm tàng. Nó sẽ khiến hoạt động của ngươi càng trở nên bí ẩn, không chỉ tăng khả năng ẩn náu, mà còn sẽ khiến những chiêu thức trong khi chiến đấu của ngươi càng khó bị nắm bắt.”
Người thanh niên mừng rỡ không thôi, hắn thích thú ngắm nghía, đùa nghịch Kinh Trướng.
Thấy vậy, Kỳ Thí Phi mới vui vẻ chút.
Rồi y đột nhiên nói: “Cũng coi như ngươi thông minh, biết trước khi vào thâm uyên phải tăng cường trang bị để mình có thêm phần thắng.” Quỳ Mão ngẩng đầu nhìn y đầy kinh ngạc, Kỳ Thí Phi nở một nụ cười nhạt, “Từ khi đổi sang ma chủng cảnh giới Ngưng Hồn, ngươi chỉ vùi đầu tu luyện mà chưa đấu pháp với người khác.
Trong thâm uyên đa phần là tu sĩ ở cảnh giới Thủ Nhất, Quy Nguyên, một phần nhỏ là Ngưng Hồn, Hóa Thần thì khó khăn lắm mới gặp phải.
Chuyến đi này là một cơ hội hiếm có, ta sẽ không ra tay, nếu gặp phải kẻ nào khiêu khích, không cần nhẫn nhịn, cứ phản kích thoải mái.”
Cặp mắt hổ phách của Kỳ Thí Phi lóe ra thứ ánh sáng sắc lạnh: “Trong số những kẻ đó, Bạch Dương Phàm xứng đáng là đối thủ tốt nhất.
Bản lĩnh vững vàng, pháp học uyên thâm, kỹ xảo chiến đấu phong phú.
Dùng hắn làm đá mài thì không thể tốt hơn.”
Quyết định của ma tôn đại nhân quá đỗi bất ngờ, không tài nào đoán trước.
Tuy Quỳ Mão có kinh ngạc, nhưng hắn chỉ ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhận lấy mệnh lệnh.
Không thắc mắc những chuyện thừa thãi, tính phục tòng của Lược Ảnh vệ là vô cùng cao.
Điều này khiến Kỳ Thí Phi vừa lòng, nhưng cũng vô cùng rối rắm.
Nó khiến y không tiện nói ra cái hàm ý ẩn sau quyết định để Quỳ Mão đấu với Bạch Dương Phàm.
Thực ra, Kỳ Thí Phi không cần phải giải thích.
Y sao có thể ngờ rằng Quỳ Mão đã sớm có khúc mắc với kẻ đó.
Nếu có cơ hội, hắn đương nhiên sẽ đấu một trận để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Dù cho tử kiếp của Kỳ Thí Phi đã được hóa giải, và cái chết của ma tôn đại nhân cũng không liên quan nhiều tới Bạch Dương Phàm.
Thế nhưng, trong quá trình trốn chết của Quỳ Mão, hắn đã quấy rối không biết bao lần.
Quỳ Mão rủ mắt, che đi tia sắc lạnh nơi đáy mắt: xông vào lăng mộ, phá hủy căn nguyên của Ngục Thiên Tông, việc này chẳng phải cũng có một phần “công lao” của kẻ đó sao?
Bây giờ nghĩ lại, dù Thạch Tử Mặc đã có tính kế tài tình đến mấy thì đến cuối cùng vẫn không ngăn được kẻ địch, khiến mình rơi vào thế mất cả chì lẫn chài.
“Được rồi, ngươi về khoang thuyền, nghỉ ngơi chút đi.
Từ Đông Độ châu tới điểm đặt chân đầu tiên cần chừng ba, bốn ngày nữa.
Về mà tận hưởng nốt quãng thời gian an nhàn cuối cùng này.”
Quỳ Mão bị Kỳ Thí Phi đuổi khỏi phòng.
Dủ cả hai chỉ cách nhau một vách tường, trong lúc tu luyện vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của ngài ấy, nhưng người thanh niên vẫn phải lưu luyến mãi mới có thể rời đi.
Quỳ Mão nhận ra, càng ở bên tôn thượng, sự ỷ lại của mình dành cho ngài càng trở nên mãnh liệt, thậm chí, đã trở thành một thứ tâm lý bất thường.
Kiếp trước, khi Kỳ Thí Phi nằm trong quan tài huyền ngọc, Quỳ Mão luôn ở bên làm bạn, cơ hồ một khắc cũng không rời.
Bởi chỉ cần có chút lơi lỏng, lũ ma tu náu mình trong bóng tối của thể lao ra, cướp ngài đi bất cứ lúc nào.
Điều này khiến hắn luôn chìm trong trạng thái căng thẳng, luôn phải xác nhận rằng di cốt của Kỳ Thí Phi còn bên mới an tâm.
Lúc còn đồng bạn, hắn có thể tạm thời thả lỏng, nhưng khi mọi người đều hi sinh, chỉ còn một mình hắn thì lại không được.
Vậy nên, từ đó về sau, hắn có một thói quen: hễ khi nào bồn chồn lo lắng thì lại sờ vào nơi đặt không gian chứa đồ.
Ban đầu, Lược Ảnh chấp hành nhiệm vụ của Thiên Càn một cách cứng nhắc, họ cùng nhau hộ tống quan tài. Bởi mục tiêu quá lớn, dù đã ngụy trang nhưng họ vẫn nhiều lần gặp phải những trận mai phục, đuổi giết.
Kỳ Thí Phi là vị cường giả mà chúng Lược Ảnh kính ngưỡng, không ai dámđặt di cốt của ngài vào không gian chứa đồ.
Đó là điều bất kính.
Mọi người đều biết làm thế sẽ tiện cho việc hoàn thành nhiệm vụ hơn rất nhiều, nhưng lòng trung thành và niềm kính sợ từ sâu thẳm linh hồn khiến họ không dám mạo phạm.
Mãi đến cuối, khi mà chẳng còn đồng đội nào sống sót, bản thân Quỳ Mão cũng đã trọng thương, nếu không làm gì thì nhiệm vụ sẽ thất bại, di cốt của tôn thượng sẽ rơi vào tay kẻ địch.
Cái khó ló cái khôn.
Quỳ Mão bỏ quan tài của tôn thượng vào không gian, sau đó lấy ma chủng ra, ngụy trang thành một phàm tu.
Hắn trốn thoát thành công.
Từ đó về sau, người thanh niên không còn phải trải qua những ngài tháng nơm nớp lo sợ.
Cũng từ đó, chỉ Kỳ Thí Phi mới khiến tâm hồn hắn an ổn – dù khi ấy, ngài chỉ là một di hài.
Giờ đây, khi được ở bên tôn thượng “còn sống”, Quỳ Mão vui vẻ vô cùng, hạnh phúc vô cùng.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua, hắn đều tự thấy mình là kẻ may mắn nhất thế gian.
Chần chờ trước cửa phòng Kỳ Thí Phi vài bước, rồi Quỳ Mão quyết định rời khỏi khoang của mình.
Thuyền đã tiến vào thâm uyên.
Khi Quỳ Mão vừa đặt chân tới boong thì trước mắt hắn chợt tối sầm lại.
Hắn tưởng trời đã tối, nhưng nhìn qua mới thấy không phải.
Nơi này không có bầu trời, cũng không có mặt đất.
Bốn phương tám hướng quang đãng, trống trải.
Gióng mắt nhìn quanh chỉ thấy mờ mịt hư vô.
Nhưng nơi này không ngập trong màu đen mịt mùng, mà trái lại, thứ ánh sáng nào đó tỏa ra khiến hắn có thể thấy rõ mọi vật thể như đang ở giữa ban ngày.
Nó cũng không hoàn toàn trống rỗng, đôi khi thuyền lao vào sương mù khiến mọi thứ chợt tối đen, đôi khi lại gặp thạch trận đầy những viên đá kỳ dị, lởm chởm, đôi khi bị bị mưa đá xối xuống ào ào.
Thời tiết cực đoan liên tục xuất hiện đột ngột khiến người khó mà lường trước được.
Nếu thuyền thoi không có trận pháp bảo vệ, đối mặt với những tình huống bất ngờ này, có lẽ nó đã lạc đường, hoặc vỡ tan thành từng mảnh; người trên thuyền cũng chẳng giữ nổi mạng sống.
Bảo sao tôn thượng từng nói: đặt chân vào đây, không có bản đồ thì cầm chắc cái chết.
Quỳ Mão thầm nghĩ.
Dù có may mắn được lên thuyền thoi, tới điểm dừng chân đầu tiên, nhưng nếu không rõ đường đi nước bước,thì giữa chốn mờ mịt này, di chuyển linh tinh chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết.
Quỳ Mão không vào khoang mà ngồi khoanh chân ở đầu thuyền, hai mắt nhìn chăm chăm vào khung cảnh đang biến hóa không ngừng ở phía trước.
Bụi mù cuồn cuộn, tràn ra thành từng mảng màu rực rỡ, thoáng một cái đã biến ảo muôn hình vạn trạng.
(1)
Vốn hắn chẳng hề có suy tính cao xa gì, chẳng qua là thấy gặp gỡ khung cảnh kỳ vĩ chẳng mấy khi có cơ hội được chứng kiến này, không nhìn thì thực lãng phí.
Nhưng rồi, càng nhìn càng mê mẩn, hắn chìm vào trạng thái nhập thần lúc nào không biết.
Kỳ Thí Phi đang nhập định trong phòng, thấy thế bèn nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Càng ngày, y càng thấy quả là đáng tiếc khi cậu Lược Ảnh này không thể tu chân.
Bốn ngày cứ thế trôi qua, dù không nghỉ ngơi phút nào nhưng Quỳ Mão vẫn hoàn toàn tỉnh táo, minh mẫn.
Kỳ Thí Phi làm bộ như không biết chuyện, y rời khoang, xuống thuyền.
Quỳ Mão thấy vậy bèn nhanh chân đuổi theo.
Doanh địa này là một khối nham thạch lớn có tên Đảo Lôi Đình.
So với nơi hỗn loạn nhưng vẫn có kết cấu như Đông Độ Hoàn thì chốn này mộc mạc hơn nhiều.
Mọi người chỉ khóet đá, cắm cọc rồi trùm thêm tấm vải để làm nơi ở.
Quỳ Mão chưa từng thấy nơi ở của người tu chân lại có người sống bằng lều.
Hình ảnh chỉ xuất hiện ở xóm nghèo của nhân gian này khiến hắn không thể tin rằng đây là chỗ tụ tập của các tu sĩ, chứ không phải phàm trần – nơi hắn từng trốn vào để dưỡng thương.
“Tôn thượng.” Người thanh niên bất giác nhích lại gần Kỳ Thí Phi.
Sự tò mò khiến hắn quên rằng mình có thể sử dụng thuật truyền âm: “Những người này là ai?”
Kỳ Thí Phi liếc hắn một cái, rồi đáp lại nhàn nhạt: “Lũ ma tu không có bản đồ, lại quá yếu nên không thể dựa vào sức mình để tìm đường về.
Đương nhiên, cũng có cả đạo tu.”
Quỳ Mão giật mình sửng sốt.
Không ngờ những người ấy lại rơi vào cảnh khốn cùng này.
_________________
Ngáo:
(1) Mình sợ cái đoạn này hơi trừu tượng, nên đưa hình ảnh minh họa cho dễ liên tưởng.
Theo cảm nhận của mình thì nó hơi giống vũ trụ ấy.
Bạn trẻ Quỳ Mão đã thừa nhận là mình ỷ lại vào tôn thượng, ỷ lại phát hơn luôn, không có tôn thượng chắc bạn không sống nổi =))) Tôn thượng mà biết chắc cười cả ngày =)))
Tôn thượng cũng hé lộ rằng sau này sẽ con ưu ái bạn nhiều, thậm chí còn ưu ái nhiều nhiều hơn nữa =))) Bạn cứ chuẩn bị tinh thần đi ~
Lại đổi theme cho vui mắt ~.