Quỳ Mão quẳng Ất Vị xuống đất, gã lăn long lóc trong đám cỏ.
Không có ma chủng, không có cảnh giới Quy Nguyên, ngay cả cỏ dại trên núi cũng có thể khiến gã xây xát khắp người.
“Ngươi còn nhớ nơi này chứ?” Ánh mắt lạnh lùng của người thanh niên nhìn xuống Ất Vị.
Ất Vị găm ánh nhìn cừu hằn vào người thanh niên, gã chỉ hận không thể lột da xẻo thịt kẻ này.
“Ân oán của chúng ta bắt đầu từ đây, vậy hãy để ta đưa ngươi đi gặp em trai ở chốn này.” Quỳ Mão nói với giọng điệu lạnh lẽo.
Nhắc đến em trai, vẻ mặt Ất Vị thoáng đổi.
“Ất Vị, tuy hiện giờ ngươi không còn tư cách sử dụng danh hiệu này nữa, nhưng chúng ta đều là cô nhi, đã sớm quên danh phận thật của mình, vậy nên, ta vẫn sẽ gọi ngươi như thế.” Thứ giọng trầm ấm của Qùy Mão quanh quẩn khắp sơn cốc trống trải, “Mãi đến giờ ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi không biết trân trọng mạng sống của mình, chỉ chăm chăm hãm hại ta.
Việc này có lợi ích gì?”
Ất Vị gầm lên thê lương như con dã thú sắp chết: “Ngươi thì biết gì! Vừa thấy ngươi ta lại nghĩ đến em mình! Vì ngươi nên nó mới không được làm Lược Ảnh, rồi mất mạng! Ngươi càng leo lên địa vị cao, ta càng áp lực, gánh nặng trong lòng càng lớn.
Sao ta có thể không hận ngươi! Ngươi chết ta mới được thanh thản.”
Quỳ Mão nhìn sâu vào mắt gã, dòng cảm xúc cuộn nào nơi đó quá đỗi phức tạp, có tuyệt vọng, sợ hãi, hoang mang, hận thù.
Hắn cười lạnh: “Đã có ý gán tội cho kẻ khác, nào sợ không tìm được tội danh.
Trại huấn luyện vốn cạnh tranh khốc liệt, dù không phải ta, cũng là người khác.
Thành tích của em trai ngươi vốn không đủ tư cách làm Lược Ảnh.
Kết luận đó là tự ngươi đưa ra mà thôi!”
Ất Vị nổi trận lôi đình: “Ngươi nói xằng.
Em ta ưu tú như thế, nếu không phải do ngươi, nó chắc chắc sẽ được chọn! Vậy nên ta mới hận ngươi! Vì sao ngươi dám cướp chỗ đứng của nó! Chỉ cần không có ngươi, chỉ cần không có ngươi thì nó vẫn sống!”
Gào thét xong, Ất Vị dường như đã sức cùng lực kiệt, gã chống tay xuống đất, thở hổn hển.
Sau rồi lại lẩm bẩm: “Ta đã hứa với cha mẹ, nhất định sẽ chăm sóc nó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.”
Vẻ mặt Quỳ Mão dần lặng lại: “Ta hiểu rồi.
Chuyện này vốn là khúc mắc riêng của ngươi.
Ngươi luôn trách ta đã cướp mất vị trí của hắn, nghĩ rằng, nếu không có ta, hắn nhất định sẽ được chọn.
Như thế, nếu khi ấy ngươi nhường một chút thì em trai ngươi đã có được vị trí này.
Mà người bị bắt trải qua cuộc huấn luyện dã ngoại, là ngươi!”
Như có tiếng sét rạch ngang tâm trí Ất Vị.
Gã sửng sốt, ngừng cứng đờ.
“Ngươi cũng nhận thức được điều này.
Trong trường hợp chỉ một người được sống, vì bản thân, ngươi bỏ rơi em trai, liều mình giành lấy vị trí Lược Ảnh vệ.
Sau đó, do trong lòng áy náy mà trốn tránh hiện thực, trút hết lỗi lầm lên ta!”
Vậy nên trước đây, dù mối quan hệ giữa hai người không tốt đẹp nhưng vẫn yên bình.
Ất Vị đẩy hết trách nhiệm cho Quỳ Mão để mình được thanh thản.
Nhưng khi Quỳ Mão xuất hiện trước mặt, lại càng ngày càng ưu tú, điều này vạch rõ rằng, trong cuộc sàng chọn, không thể nào có chuyện Quỳ Mão thua em trai gã.
Chênh lệch giữa cả hai càng lớn, lý do buộc tội của Ất Vị càng lung lay.
Lòng gã càng khủng hoảng bởi cơn bứt rứt.
Cuối cùng, nó thúc đẩy gã làm ra chuyện vu hãm đồng liêu, nhất quyết phải ép chết Quỳ Mão.
Hôm nay Quỳ Mão lột trần nội tâm của Ất Vị, khiến gã không còn đường trốn tránh, buộc phải nhìn thẳng vào sự ích kỷ của mình.
Ất Vị lắc đầu như điên như cuồng: “Không! Không phải thế! Khi ấy chúng ta đã ước hẹn rồi, có hai vị trí nên mới cùng nhau tham gia cuộc sát hạch.
Cả hai nhất định đều có thể trúng tuyển…”
Quỳ Mão nói thẳng: “Đừng bao biện nữa.
Trong trại huấn luyện, các ngươi không chỉ là anh em, còn là đối thủ cạnh tranh.
Ngươi thắng, hắn thua.
Kết quả chỉ đơn giản là thế.
Ngươi không sai, áy náy là thừa thãi.”
Gương mặt Ất Vị giàn dụa nước mắt: “Ngươi thì biết gì?! Ngươi không có người thân, không có một đứa em cùng ngươi lớn lên, sao có thể hiểu được lòng ta chứ.
Ngươi nói đúng, không phải lỗi của ta.
Lỗi là năm xưa, ta và em trai bị Ngục Thiên tông nhận nuôi! Lỗi là ở cái quy củ chó má của Ngục Thiên tông này!!”
Tuy Ngục Thiên tông cho chỗ dung thân, khiến họ không phải lo chuyện ăn mặc.
Nhưng nó cũng ép họ phải trải qua cuộc cạnh tranh, đào thải tàn khốc.
Ất Vị bắt đầu nguyền rủa hết thảy mọi người ở Ngục Thiên tông, từ Lược Ảnh đến Hình luật ti, từ quyền tông chủ đến ma tôn.
Quỳ Mão lạnh lùng bước tới, đặt tay lên đỉnh đầu gã, chân nguyên truyền qua, cơ thể gã khựng lại, rồi đổ rạp xuống đất.
Quỳ Mão bình thản cúi xuống nhìn gã một hồi, sau rồi dùng tay đào một hố sâu, đẩy Ất Vị xuống, vùi đất lên.
Quỳ Mão trở thành cô nhi khi còn quá nhỏ, không còn chút ký ức nào đọng lại.
Vậy nên, đúng như Ất Vị đã nói, hắn không hiểu tình cảm gia đình.
Đứng lặng hồi lâu, người thanh niên rời khỏi sơn cốc.
Con đường của người tu chân, bắt đầu từ hai chữ ly biệt.
Rất ít trường hợp, cả gia tộc đều có thể tu chân.
Người không có thiên phú sẽ bị bỏ qua, mà người có thiên phú sẽ hướng đến phương thức tu luyện tốt nhất, sư phụ tốt nhất, và nguồn tài nguyên tốt nhất.
Đa số họ sẽ rời nhà đi từ khi còn rất trẻ để tìm kiếm cơ duyên.
Khi tu hành, tuổi già sẽ bị trì hoãn.
Bế quan xong thì họ hàng đã già cả hoặc qua đời.
Vậy nên, những người tu chân có cảnh giới cao thường không có người thân.
Ất Vị như thế, là do gã chưa đủ kiên cường.
Nhưng dù vậy, Quỳ Mão vẫn đau xót khi bị nói thẳng rằng, không hiểu nổi lòng gã vì không có người thân.
Hắn không dùng pháp thuật, mà cứ lững thững đi bộ để dần bình tĩnh trở lại.
Những cảm xúc tiêu cực mau chóng tan đi. Hắn nhớ tới, đâu mới là điều quan trọng nhất trong lòng mình.
Không có người thân cũng không sao, dù gì thì hắn có một người để toàn tâm toàn ý bảo vệ.
Riêng mình tôn thượng đã choán hết tâm trí hắn rồi.
Quỳ Mão mau chóng quay về chủ phong, đổi minh bài nội thị của Cửu Cực phong.
Để tránh những phiền toái không đáng có, Quỳ Mão cố tình tìm một Lược Ảnh vệ có vỏ bọc tại nơi này để đổi minh bài.
Dù thế nhưng vẫn nhận được ánh nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên của vị đồng liêu này.
Nếu không vì không được phép lén giao thiệp, ắt vị này đã hỏi chuyện xem thế nào.
Có minh bài, người thanh niên không cần ai dẫn vào.
Hắn quay về căn phòng của mình, nghỉ ngơi một chốc rồi chuẩn bị làm việc.
Tuy nội thị trưởng cho một ngày nghỉ, nhưng chỉ cần nửa ngày đã xong mọi chuyện.
Hắn tính, chiều không có việc gì, chi bằng lau sàn.
Vậy nên, khi Kỳ Thí Phi nghĩ tới chuyện: không biết tên Lược Ảnh vệ khiến mình thích thú kia đang làm gì, thì y thấy hắn đang vô cùng nghiêm túc, vô cùng cần cù, vểnh mông….lau sàn.
Vào cái giây thần niệm quét đến người thanh niên, vẻ mặt Kỳ Thí Phi đã ngơ ra trong một thoáng.
Sau rồi, y cúi mặt xuống, một bàn tay vịn trên trán, miệng cười rúc rích.
Trước kia, mỗi lần thấy người thanh niên, hắn đều đang diệt trừ gian tế, vô cùng quyết đoán, vô tình.
Vậy nên, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cái vỏ bọc chất phác, thành thật, dễ bắt nạt đó.
Y biết, mỗi Lược Ảnh vệ đều có một thân phận ngụy trang, nhưng không ngờ rằng, người thanh niên sẽ sắm vai một người chăm chỉ, nỗ lực, nghiêm túc đến vậy.
Nghiêm túc đến độ, khiến người ta muốn trêu đùa tới khi hắn hết chịu nổi mới thôi.
Khóe môi Kỳ Thí Phi khẽ nhếch lên.
Rồi y truyền âm cho nội thị trưởng.
Chỉ chốc sau, nội thị trưởng xuất hiện, cung kính hành lễ.
“Miễn lễ.” Kỳ Thí Phi phân phó, “Đã lâu rồi Cửu Cực phong chưa trang hoàng lại, thực nhàm chán.
Ngọc thạch trên sàn nhìn cũng khó chịu, ngươi đổi thành đá thanh kim (1) cho ta.”
Nội thị trưởng không chút nghi ngờ, sau khi lĩnh mệnh liền vội vàng chỉnh trang lại.
Hiện Quỳ Mão chỉ là một phàm tu, hắn còn tự mình lau sàn.
Cửu Cực phong là nơi ở của ma tôn, đương nhiên vô cùng xa hoa, uy nghi.
Nơi này được xây dựng trên núi, có mười gian phòng, diện tích tương đối khổng lồ.
Lau sạch sẽ một lượt tốn mất hai ngày.
Sau khi sửa sang hoàn tất phía trong, nội thị trưởng dẫn người đến lật sàn.
Lát xong rồi, người thanh niên đành phải lau lại từ đầu.
Đợi đến khi hắn hoàn thành công việc, Kỳ Thí Phi lại nói với nội thị trưởng: “Đá thanh kim nhìn quá ngột ngạt, không phù hợp với tổng thể.
Đổi đi.”
Mệnh lệnh của tôn thượng là tuyệt đối.
Chủ nhân nói đổi, thì đổi thôi.
“Dạ, ngài xem nên đổi thành gì?”
Kỳ Thí Phi chống cằm suy nghĩ một chút: “Đổi thành hồng ngọc đi (2).”
Thế nên, đá thanh kim mới được lát hai ngày lại bị dỡ bỏ, thay bằng hồng ngọc.
Thực ra, nội thị trưởng làm việc cẩn thận, tỉ mỉ.
Sau khi trang hoàng xong, gã đều dùng pháp thuật để dọn dẹp sạch sẽ, đến một hạt bụi cũng không còn.
Nhưng Quỳ Mão như có chứng ám ảnh cưỡng chế, hễ đổi sàn là hắn lại cặm cụi lau lại từ đầu đến cuối.
Nội thị trưởng đã quên béng mình phân việc lau sàn cho một nội thị mới đến tên Triệu Tam Mãn.
Vậy nên, gã cứ thế bị Kỳ Thí Phi sai lát sàn đi lát sàn lại mấy lần.
Ngọc này đều là những khối lớn, cao cấp nhất, ẩn chứa linh lực dồi dào.
Nếu Bạch Dương Phàm biết y dùng nó để lát sàn, dù hào phóng đến mấy cũng phải ức hộc máu.
Có tiền cũng đừng chơi ngông thế chứ! Lãng phí quá thể.
Nội thị trưởng đã bị cái hứng thú bất thình lình của Kỳ Thí Phi tra tấn đến độ khóc không ra nước mắt.
Vậy mà Quỳ Mão vẫn có thể bình tĩnh, lau sạch sẽ cẩn thận, không chút bực dọc.
Tâm tính kiên định ấy khiến Kỳ Thí Phi bội phục.
Đức tính nhẫn nại tốt đẹp, y chưa từng có.
Hôm nay, Kỳ Thí Phi bảo nội thị trưởng cho gọi Quỳ Mão đến.
“Từ giờ trở đi, ngươi hãy hầu hạ bên cạnh ta.” Người thanh niên kinh ngạc vô cùng, đôi mắt đen láy trợn tròn.
Kỳ Thí Phi nở một nụ cười câu hồn đoạt phách: “Thưởng cho một bàn chải.”
_______________
Ngáo:
(1) Đá thanh kim (青金石) : Thực chất là đá Lapis Lazuli.
Nhưng tu tiên ai lại nói thế =))
(2) Hồng ngọc (红磷刚玉) : Thực ra dịch sang tiếng Anh nó là Red phosphorus corundum (Crundum là một dạng kết tinh của oxit nhôm với một ít tạp chất gồm sắt, titan và crôm[1] và là một trong các khoáng vật tạo đá) Màu đỏ thì thành hồng ngọc.
Xanh thì saphire.
Hôm nay có sớm vì tối mình đi làm tóc =v= Làm xong sẽ khoe.
Đời thuở từ bé đến giờ chưa đi làm tóc bao giờ =v= Cắt tóc không tính.
Vẫy tay chào tạm biệt bạn trẻ Ất Vị, đồng chí khổ nhiều rồi..