Trong một lần đi du lịch, Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão tình cờ bị cuốn vào cơn lốc thời không.
Để có thể tìm được lối ra đúng, Kỳ Thí Phi nghĩ ra một cách.
“Phải lấy bản thân trong quá khứ làm mốc, như vậy thì có thể đảm bảo rằng chúng ta về đúng chiều không gian của mình, nút thắt thời gian cũng không cách quá xa.”
Quỳ Mão gật đầu, “Vậy nên lấy ta hay lấy tôn thượng trong quá khứ làm mốc đây?”
“Không nên chỉ lấy riêng một ai mà phải kết hợp không gian và thời gian của chúng ta lại mới được.” Kỳ Thí Phi nhíu mày, y ngẫm nghĩ cẩn thận để chắc chắn là không có vấn đề gì xảy ra.
Lấy Quỳ Mão làm mốc thì khoảng cách về thời gian sẽ không quá xa, lấy mình làm mốc thì mới dễ định vị vì bản thân có tu vi mạnh hơn.
Kết hợp bọn họ lại thì sẽ tới được nút thắt thời gian gần nhất.
Sau đó, vì phát hiện có hai bản thể ở cùng một thời điểm nên thiên đạo sẽ đẩy bọn họ về lại thời không của mình.
Sau khi tính toán cẩn thận, xác định mọi chuyện đều ổn, Kỳ Thí Phi mới ôm Quỳ Mão đi vào luồng lốc hỗn loạn.
Ma tôn đại nhân quen thuộc với bản thân nhất nên chẳng mấy chốc đã định vị được mình trong quá khứ, nhưng để tìm được Quỳ Mão thì cần nhiều thời gian hơn.
Năng lượng tu vi của người thanh niên quá mỏng manh nên Kỳ Thí Phi gần như phải dùng hết chân nguyên mới xác định được.
Băng qua luồng gió lốc hỗn loạn, cả hơi đi vào thời không phía dưới.
Trong lúc rơi xuống, Kỳ Thí Phi hoảng hốt nhận ra rằng Quỳ Mão đang bị sức mạnh nào đó kéo về hướng khác, làm cho hắn cách y càng lúc càng xa!
Ma tôn đại nhân đuổi theo nhưng không thể túm người thanh niên về, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn bị cuốn đi mất.
Tâm trí Kỳ Thí Phi chỉ hoảng loạn trong nháy mắt rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Y biết rằng cần đảm bảo khoảng cách giữa mình và Quỳ Mão không quá xa.
Vì vậy, ma tôn đại nhân không giãy dụa nữa mà nương vào lực hút nọ để rơi vào vòng xoáy.
Sau khi rơi xuống đại thế giới La Viên, Kỳ Thí Phi đang định dùng cảm ứng giữa hồn thề của hai người để tìm Quỳ Mão thì phát hiện ra nguyên nhân dẫn tới cơ sự ban nãy.
Hiện tại, Kỳ Thí Phi hao hụt quá nhiều chân nguyên, thần hồn lại bị phân tách chỉ còn một nửa; trong khi đó, một Kỳ Thí Phi khác sở hữu thần hồn hoàn chỉnh; về lý mà nói thì hai người là một nên Quỳ Mão đã bị người có thần hồn hoàn chỉnh hơn kéo qua!
Ngẫm ra được điều này, Kỳ Thí Phi an tâm hơn nhiều nhưng cũng sinh lòng ghen tuông.
Kẻ nọ chính là Kỳ-Thí-Phi-quá-khứ! Quỳ Mão từng tốt với tên đấy biết bao lần, cũng làm mình ghen biết bao lần.
Dù chuyện ghen với bản thân thực nực cười, nhưng hiện tại đang có một bản thể khác cùng xuất hiện, hơn nữa còn giành Quỳ Mão với mình thì ma tôn đại nhân chịu sao nổi!
Lòng càng lúc càng bồn chồn, y men theo cảm ứng giữa hồn thề để tìm Quỳ Mão.
Giờ y đã chậm chân một bước rồi, e rằng sẽ cần chút thời gian để đuổi kịp cậu chàng Lược Ảnh.
Đúng như những gì ma tôn đại nhân suy đoán, Quỳ Mão bị thần hồn hoàn chỉnh của Kỳ-Thí-Phi-bản-địa kéo qua nên mới rơi vào thời không này trước tôn thượng.
Không chỉ rơi chung chung vào đại thế giới La Viên, hắn còn bị kéo thẳng tới bí cảnh mà Kỳ-Thí-Phi-bản-địa đang ở.
Lúc này, tôn-thượng-bản-địa đang ở cảnh giới Đại Thừa sơ khai, y rời Cửu Đỉnh Phong, một mình du lịch khắp Đông Độ Châu để chuẩn bị cho việc tấn thăng trung giai.
Lúc tu vi còn thấp, do thường xuyên bị truy giết, sống không nổi ở Đông Độ Châu nên y mới đành phải tới thâm uyên.
Hai phần ba cuộc đời của Kỳ Thí Phi gắn bó với việc thám hiểm thâm uyên và du lịch Tây Tứ Châu, thành thử ma tôn đại nhân không có nhiều hiểu biết về Đông Độ Châu.
Khi ấy, y mới chỉ đạt cảnh giới Quy Nguyên nên có rất nhiều bí cảnh chưa từng đi qua.
Vì vậy mà sau khi lên tới Đại Thừa, Kỳ Thí Phi mới muốn dạo qua hết một lượt.
Trong lần du lịch ấy, y thuận lợi tăng lên trung giai, trên đường về tông môn thì gặp Bạch Dương Phàm.
Nói chung là, vào thời điểm này Kỳ-Thí-Phi-quá-khứ hoàn toàn không biết những chuyện sẽ xảy ra sau đó, hết thảy đều chưa bắt đầu.
Sự xuất hiện đột ngột của Quỳ Mão khiến một kẻ cảnh giác như Kỳ Thí Phi ẩn nấp ngay lập tức.
Tu vi hiện tại của người thanh niên là Hóa Thần hậu giai.
Dưới sự tự tiến cử nhiệt tình của “lô đỉnh” Kỳ-Thí-Phi-tương-lai và việc miệt mài “tu luyện” ở tư thế mới mà tu vi của hắn tăng rất nhanh.
Một tu sĩ Hóa Thần lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện.
Kỳ Thí Phi nhanh chóng đưa người này vào danh sách kẻ địch tiềm ẩn.
Tuy nhiên, sau khi thấy hắn, y lại chẳng có nổi chút địch ý.
Ở hắn có một thứ cảm giác rất thân thuộc, khiến y bất giác thấy gần gũi.
Bấy giờ, Kỳ Thí Phi còn không biết đây là do nửa phần thần hồn của bản thân trong tương lai.
Dù có cảm tình với tên tu sĩ này nhưng Kỳ Thí Phi không bị cảm xúc ấy làm cho mù quáng.
Ngược lại, chính bởi vì nó nảy sinh một cách kỳ lạ nên y tự nhủ rằng càng phải cẩn thận hơn, y nghi ngờ kẻ này dùng pháp thuật gì đó để mê hoặc mình.
Y quan sát tỉ mỉ người thanh niên nọ, thấy hắn anh tuấn rắn rỏi, mặc bộ đồ vừa nhìn đã biết là may từ loại chất liệu không hề kém cạnh Thiền Tuyết và Ngự Phong của mình.
Kỳ Thí Phi híp mắt nhìn, càng nhìn càng thấy chất liệu của đôi bên rất giống nhau.
Điều ấy càng khiến y kiêng dè.
Kỳ Thí Phi nghi rằng kẻ này là đạo tu.
Dù sao thì áo choàng của hắn được làm từ nguyên liệu chỉ có tại Tây Tứ Châu.
Ma tôn đại nhân còn định tiếp tục náu mình quan sát thì bỗng người thanh niên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía y.
“Tôn thượng? Là ngài đó sao?” Quỳ Mão cất tiếng gọi dò.
Dù Kỳ Thí Phi đã giấu mình rất kỹ, nhưng do Quỳ Mão xuất thân từ Lược Ảnh, rất am hiểu việc ẩn thân, lại thêm tu vi cao thâm nên đương nhiên là hắn nhận ra có người đang núp quanh.
Hơn nữa, cảm ứng hồn thề của đôi bên khiến sự hiện diện của tôn thượng rõ mồn một trong mắt hắn.
Thấy bản thân bị phát hiện, Kỳ Thí Phi bèn đường hoàng bước ra.
Trông thấy tôn thượng, Quỳ Mão mừng lắm.
Người thanh niên nở nụ cười tươi, ánh mắt lấp lánh.
Kỳ Thí Phi có thể thấy rõ niềm vui sướng hiển hiện trên gương mặt hắn.
Kẻ này thấy mình thì vui vẻ, còn gọi mình là tôn thượng, hiển nhiên là quen biết mình.
Nhưng trước giờ mình chưa từng gặp hắn.
Kỳ Thí Phi vẫn thong dong đứng đó, vẻ mặt không hề lộ ra những nghi hoặc trong lòng.
Rõ ràng là y định ra vẻ một chút để đào móc thêm nhiều tin tức từ Quỳ Mão.
Chiêu này có lẽ sẽ hiệu quả với người khác, nhưng tiếc rằng với một người vẫn đầu ấp tay gối cùng y như cậu chàng Lược Ảnh thì chỉ cần chút thay đổi trong ánh mắt cũng đủ khiến hắn nhận ra điểm bất thường.
Hơn nữa, Kỳ Thí Phi còn đứng cách hắn một trượng chứ không dán lại gần.
Điều này càng kỳ lạ.
Đây không phải tôn thượng đã ý hợp tâm đầu, lưỡng tình tương duyệt với mình mà là tôn-thượng-quá-khứ.
Quỳ Mão không kìm lòng được mà để lộ vẻ thất vọng.
Đoạn, hắn nghiêm mặt, rút lại những cảm xúc vui mừng hiển hiện.
Gương mặt người thanh niên quay về vẻ nghiêm túc.
Dù người trước mặt không phải tôn thượng mà hắn yêu, nhưng Kỳ Thí Phi nào cũng là người khiến Quỳ Mão sùng kính từ sâu trong tâm khảm.
Dẫu hiện tại người thanh niên không còn xem tôn thượng là vị thần trên cao không thể với tới, nhưng ngài luôn chiếm một vị trí trang trọng nhất trong lòng hắn.
Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão, lòng cảm thấy hứng thú, y nói bằng giọng khẳng định, “Ngươi biết ta.” Ánh mắt y đảo quanh bộ y phục trên người Quỳ Mão, càng nhìn càng thấy giống phong cách của mình, “Mà ta lại không biết ngươi là ai.”
“Tại hạ Quỳ Mão, bái kiến tôn thượng.” Quỳ Mão hành lễ.
Kỳ Thí Phi là người có lòng dạ sâu không lường được còn Quỳ Mão lại là kẻ ruột để ngoài da.
Khi y thực sự nghiêm túc thì người thanh niên chẳng thể che giấu được gì.
Đầu tiên, qua cách kẻ này hành lễ, Kỳ Thí Phi có thể đoán được rằng mối quan hệ của cả hai không phải dạng hời hợt.
Rất khó để y miễn lễ cho một kẻ không thân cận, hoặc không phải người mình xem trọng.
Dám tự tiện miễn lễ trước mặt một ma tôn cảnh giới Đại Thừa thì một là kẻ này ăn gan hùm mật gấu, hai là đang muốn tìm tới cái chết.
Hiển nhiên là Quỳ Mão không thuộc trường hợp nào trong hai trường hợp trên.
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên, y càng lúc càng thấy hứng thú với kẻ này.
Y chậm rãi bước tới, Quỳ Mão cố dằn xuống cảm giác muốn rụt về sau tránh né.
Ma tôn đại nhân không áp sát mà chỉ từ từ đi vòng quanh hắn.
“Ngươi quen với ta, cũng rất thân cận với ta, thậm chí còn mặc y phục do ta tự tay làm.”
Kỳ Thí Phi nhả từ tốn từng câu một, rồi bỗng nhiên dùng thần niệm dò xét cơ thể người thanh niên.
Quỳ Mão không kịp đề phòng bởi vốn hắn đã chẳng đề phòng tôn thượng, thành thử, hắn bị ma tôn đại nhân rà hết một lượt từ trong ra ngoài.
“Chân nguyên dồi dào và thuần khiết, không có tạp chất.” Nói tới đây, nét mặt y lộ vẻ kỳ quái.
Trên đời này, kẻ có được chân nguyên thuần khiết như vậy vô cùng hiếm có, trừ phi là thuần linh thể giống mình, nếu không thì Kỳ Thí Phi chẳng thể nghĩ ra nổi lý do gì khiến chân nguyên của một người lại thuần tịnh tới vậy.
Mồ hôi quanh thái dương Quỳ Mão bất giác chảy đầm đìa, hắn chưa từng phải chịu áp lực lớn như vậy khi đứng trước mặt Kỳ Thí Phi.
Nếu không phải vì e ngại sẽ phá hỏng quan hệ nhân quả của thế giới này thì hắn đã nói thẳng cho ngài ấy để khỏi phải chịu đựng ánh mắt dò xét này.
“Thái độ của ngươi chuyển biến rất nhanh, rõ ràng là đã biết trước tình huống này, cũng đã chuẩn bị tâm lý.” Đôi mắt màu hổ phách của Kỳ Thí Phi sáng rực lên, bao suy đoán lướt qua trong tâm trí, chẳng mấy chốc đã đoán được sự thật.
Y không dằn được sự sung sướng khi phát hiện ra bí mật lớn này, “Ta của quá khứ không hề biết ngươi, vậy chỉ có thể là chúng ta quen nhau ở tương lai!”
Vẻ mặt Quỳ Mão vô cùng hoảng hốt.
Tôn thượng nhà hắn lúc nào cũng thông minh một cách đáng sợ!
Kỳ Thí Phi nở nụ cười hưng phấn, hàm răng trắng thấp thoáng ẩn hiện.
Với những phân tích về Quỳ Mão, y đoán rằng kẻ này không hề nguy hiểm với mình, dù hắn dám có hành động gì bất thường thì cũng sẽ bị mình bắt chẹt.
Kỳ Thí Phi dí sát lại gần Quỳ Mão.
Người thanh niên không chịu nổi nữa, bắt đầu lùi về sau.
Ma tôn đại nhân thấy hắn trốn thì cũng không áp sát mà chỉ đủng đỉnh đi vòng quanh.
Giờ Quỳ Mão chẳng khác nào một con thỏ bị nhốt trong lồng sắt, phía ngoài là sói đói đang nhăm nhe rình mồi, toan tính cách kéo con thú nhỏ đang run bần bật ra khỏi lồng.
Quỳ Mão không dám đứng im, hắn cũng từ từ đi lại.
Cả hai tạo thành một vòng tròn, duy trì khoảng cách không xa không gần.
“Ngươi tới từ khoảng thời gian nào? Quen biết ta vào lúc nào?” Kỳ Thí Phi hỏi.
Dù áp lực rất lớn nhưng Quỳ Mão vẫn cắn chặt răng, không chịu để lộ mảy may.
“Ngươi không nói? Chẳng nhẽ có bí mật gì không được hé lộ?” Kỳ Thí Phi tiếp tục truy hỏi.
Quỳ Mão căng thẳng tới độ sắp khóc tới nơi.
Hắn không rành việc ứng phó một tôn thượng thế này.
Trước giờ hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngài, giờ phải cãi lại thì chẳng khác nào đang phải chịu dằn vặt và tra tấn.
May mà thế giằng co này chẳng mấy chốc đã bị đánh vỡ.
“Cách xa hắn ra!” Một giọng lạnh lẽo gầm lên.
Uy thế mạnh mẽ giáng xuống, luồng chân nguyên đẩy gã Kỳ-Thí-Phi-bản-địa đang đuổi theo Quỳ Mão lùi về sau vài bước.
“Tôn thượng!” Quỳ Mão hô lên sung sướng.
Rốt cục cũng được giải thoát rồi!
Kẻ xông tới đáp xuống sau Quỳ Mão, ôm ghì hắn vào lòng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm đầy cảnh giác vào một phiên bản Kỳ Thí Phi khác vừa kịp đứng vững.
Kỳ-Thí-Phi-bản-địa sửng sốt khi thấy kẻ nọ.
Kẻ đó chính là bản thân mình!
Y ngây ra trong một thoáng, nếu không phải vì thần trí còn tương đối tỉnh táo thì y đã nghi ngờ rằng mình bất cẩn rơi vào mê chướng nên mới có cái ảo giác hoang đường này.
Kẻ giống hệt y kia đang ôm người thanh niên mà y thấy hứng thú, hắn ôm chặt như thể đang ôm thứ quý giá bị đánh mất vừa mới được tìm về.
“Quỳ Mão, ngươi có sao không? Tên kia không làm gì ngươi chứ?” Kỳ-Thí-Phi-tương-lai nới lỏng cánh tay, đưa mắt nhìn Quỳ Mão.
“Ta không sao.” Quỳ Mão dở khóc dở cười.
Gì mà “tên kia” chứ, đó chính là tôn thượng mà!
Kỳ-Thí-Phi-tương-lai trừng mắt nhìn Kỳ-Thí-Phi-quá-khứ một cái.
Đừng tưởng rằng y không thấy vừa nãy tên này đang đuổi theo Quỳ Mão, không biết định làm gì.
Không cần biết có phải bản thân hay không, chỉ cần dám làm Quỳ Mão bị thương thì y đều sẽ dạy cho một bài học nhớ đời.
“Tôn thượng, ta không sao thật mà.” Quỳ Mão phải lặp lại lần nữa mới kéo được ánh nhìn của ma tôn đại nhân quay về bên mình.
Cả hai nhìn nhau chăm chú, đều cảm thấy có chút hưng phấn.
Kỳ Thí Phi hưng phấn là bởi nỗi sợ còn sót lại sau khi đột nhiên lạc mất người thanh niên.
Quỳ Mão hưng phấn là bởi có sự đối lập giữa một Kỳ Thí Phi không có tình cảm với mình và một Kỳ Thí Phi đang nhìn mình bằng ánh mắt đong đầy tình yêu.
“Tôn thượng…” Quỳ Mão vừa than khẽ, Kỳ Thí Phi đã túm lấy gáy hắn kéo về phía mình rồi cúi xuống đặt lên một nụ hôn.
Có chuyện gì thì để sau nói, bây giờ hôn chút cho đỡ sợ đã.
Quỳ Mão chỉ ưm nhẹ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngưỡng đầu lên, nhắm hai mắt, khiến nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt.
Bầu không khí bỗng trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng gió và cỏ cây nhẹ nhàng xào xạc, xa xa truyền tới vài tiếng chim kêu, chốc chốc lại có tiếng quần áo xột xoạt và tiếng hai bờ môi mút mát.
Kỳ-Thí-Phi-bản-địa đứng cạnh, bị ép nhìn hai kẻ nọ ân ái mà mặt tái mét.
Y vừa giận dữ vừa ngại ngùng, nhưng lại chẳng thể đưa mắt nhìn chỗ khác, y cảm thấy nếu làm vậy thì chẳng khác nào mình đang chịu thua cả.
Giờ thì y đã biết vì sao Quỳ Mão nhất định không chịu khai dẫu cho bị mình ép hỏi thế nào.
Đến chính y còn không thể tin nổi là ở tương lai, mình sẽ có bạn đời.
Bản thân của tương lai mạnh hơn mình nhiều, đã đạt cảnh giới Đăng Vũ sơ giai.
Kẻ nọ ôm chặt bạn đời, hôn say đắm và nồng nhiệt.
Kỳ-Thí-Phi-quá-khứ nhìn cảnh tượng ấy, lòng nảy sinh vài cảm xúc quái lạ.
Nếu không trông thấy tận mắt thì y cũng chẳng thể ngờ mình lại có thứ tình cảm nồng nàn như vậy.
Bản thân của tương lai thả người thanh niên ra, đôi bên đều thở gấp, gương mặt đầy thỏa mãn.
Hai người nọ cọ cọ đầy thân mật, phiên bản của tương lai kia nhìn qua với vẻ đắc ý, thêm chút khinh bỉ cho sự cô đơn chiếc bóng của y.
Ngay lập tức, lòng y dậy lên lửa giận ngùn ngụt.
Nhưng đôi bên cách biệt sức mạnh quá lớn, y lại quá hiểu bản thân nên đành cắn răng mà nhịn.
Bấy giờ, sự bài trừ của thiên đạo với kẻ xâm nhập thời không mới xuất hiện.
Ma tôn đại nhân ôm chặt bạn đời của mình, “Nó tới rồi, sẵn sàng thôi.”
Quỳ Mão túm lấy y phục của tôn thượng đầy lo lắng.
Kỳ Thí Phi hôn khẽ lên môi hắn, “Đừng lo, lần này chúng ta nương theo sức mạnh ấy là được, không có gì nguy hiểm.”
Quỳ Mão thở phào nhẹ nhõm rồi vươn tay ôm lấy ngài.
Hai người dần bị cuốn vào khoảng không vặn vẹo đột nhiên xuất hiện.
Bấy giờ, Kỳ-Thí-Phi-bản-địa đang đứng cạnh quan sát mới hô lên, “Này! Rốt cục là chúng ta gặp nhau khi nào, ở đâu?!”
Kỳ-Thí-Phi-tương-lai quay lại, nở nụ cười gian trá, “Sao ta phải nói cho ngươi biết, cứ chờ đi!”
Khi dứt lời cũng là lúc hai người biến mất, để lại một Kỳ Thí Phi trơ trọi với giận dữ.
Lúc này, họ nương vào sức mạnh kia nên quả nhiên không còn vất vả như trước, Quỳ Mão thậm chí còn có sức mà hỏi, “Tôn thượng làm vậy liệu có khiến ngài của thời không ấy giận dữ không?” Nếu ngài ấy ghét bản thể của mình ở thời không đó thì sao có thể đến với nhau được?
Kỳ Thí Phi nói với điệu rất bình tĩnh, “Ngươi yên tâm, ta biết bản thân nghĩ thế nào.
Trước là không có, cũng không biết.
Giờ biết chuyện tương lai thì sẽ càng để bụng.
Với cái cảm giác để bụng ấy, dẫu ngươi của thế giới đó là phiên bản trùng sinh hay không trùng sinh thì đều khiến một “ta” khác phải lòng nhanh hơn.”
Quỳ Mão ừ nhẹ một tiếng.
Kỳ Thí Phi nở nụ cười, “Vào khoảng thời gian kia, chắc ngươi mới vừa rời khỏi trại huấn luyện, cách sự kiện đó còn mười mấy năm nữa, cứ chờ đấy, chờ đến khi tên kia biết được sự thật thì càng thú vị.”
Ai bảo ban nãy tên đó đuổi Quỳ Mão đi vòng vòng.
Y cố tình không nói gì cả cho hắn cuống lên!
Quỳ Mão ngẫm nghĩ, tôn thượng của thời không kia sắp gặp Lược Ảnh Vệ Quỳ Mão chứ không phải tu sĩ Quỳ Mão, khác biệt lớn như vậy, còn có rất nhiều chuyện xảy ra, chắc ngài ấy sẽ choáng lắm.
Cái bụng dạ xấu xa của tôn thượng đúng là đến bản thân trong quá khứ cũng không chịu tha cho!
Nhưng dù là tôn thượng của thời không nào thì đều thông minh và mạnh mẽ, chắc chắn ngài ấy sẽ loại bỏ mọi khó khăn để họ được bên nhau lần nữa.
Quỳ Mão tin chắc là vậy.
——- TOÀN VĂN HOÀN (THẬT) ——–
Vì chương này tui lấy trên wikidich, không có raw để soát nên về chi tiết tỉ mỉ chắc sẽ có sai sót á =)))) Mọi người thông cảm nha.
Giờ thì hoàn thật rồi đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...