Kỳ Thí Phi nói bằng giọng chắc nịch, vẻ mặt người thủ mộ cũng rất bình tĩnh, không hề biến sắc khi bí mật này bị nói toạc ra.
Lão thong dong gật đầu, “Đúng vậy.
Lời của tôn thượng chí phải.
Người thủ mộ chính là bí bảo của Ngục Thiên Tông.”
Quả nhiên là vậy! Dù là người bản lĩnh như Kỳ Thí Phi thì cũng không kìm được sự kích động khi biết sự thật này.
Người thủ mộ mỉm cười nói tiếp, “Có điều, ngài đã đoán sai một điểm, bí bảo hiện tại của Ngục Thiên Tông không phải ta….” lão quay sang nhìn Quỳ Mão vẫn đang sững sờ bên cạnh, “Quỳ Mão mới là.”.
Chương mới nhất tại ( trùmt ruyện.
com )
Quỳ Mão?! Mặt Kỳ Thí Phi hơi biến sắc, ngay cả Quỳ Mão cũng vô cùng ngạc nhiên, “Ta sao?”
Người thủ mộ gật đầu khẳng định, “Trước đây là ta.
Nhưng sau khi ngươi sống lại thì bí bảo ấy đã biến thành ngươi.”
Quỳ Mão tròn mắt nhìn lão, ngay cả việc hắn từng được sống lại một lần mà lão cũng biết!
“Tiền bối, chuyện này cụ thể là sao?” Quỳ Mão vội hỏi.
Hắn có dự cảm rằng lão có thể giúp hắn giải đáp hết thảy thắc mắc.
“Bí bảo của Ngục Thiên Tông là người thủ mộ, nói chính xác hơn là ma chủng Hóa Thần mà người thủ mộ sử dụng.” Bàn tay lão phất qua đan điền của mình, rồi chìa cho hai bọn họ xem ma chủng đang tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trong lòng bàn tay.
Quỳ Mão nhìn nó không chớp mắt.
Vào cái lần Chu Bích đột phá sơn cốc trước đây, người thủ mộ đã tự tay giao cho hắn ma chủng này.
Nó to hơn ma chủng Ngưng Hồn và Quy Nguyên một cỡ, quầng sáng cũng êm dịu hơn.
Người thủ mộ buông mi, ánh mắt sâu thẳm mà đong đầy tình cảm, “Kể về lý do ra đời của ma chủng này thì không thể không nhắc tới một vị tiền bối của Ngục Thiên Tông, ngài ấy tên là Lý Khai Trạch.
Vị tông chủ này tinh thông luyện khí, ma chủng là sản phẩm mà ngài dốc công sức cả đời để làm ra.
Nó không chỉ giúp một phàm tu không rành võ nghệ có được cảnh giới Hóa Thần, mà còn khiến người sử dụng sống thì bất tử, còn chết thì trùng sinh.”
“Sống thì bất tử.” Kỳ Thí Phi lặp lại lời này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bảo sao.
Trước, Kỳ Thí Phi luôn thấy kỳ lạ khi các đời tổng lĩnh của Lược Ảnh Vệ luôn kế thừa vai trò của người thủ mộ.
Họ đều là phàm tu, đều sẽ chết già, dù liên tục dùng Đoạt Thiên Đan thì cũng không phải giải pháp lâu dài.
Ra là người thủ mộ vốn không cần dùng Đoạt Thiên Đan!
“Chết thì trùng sinh.” Quỳ Mão thì thào, “Lúc ta chết, ma chủng ở trên người ta nên ta được trùng sinh.”
“Đúng vậy.” Người thủ mộ nói, “Đó là do pháp trận “Đảo Chuyển Thời Không” trên ma chủng, nó sẽ quay ngược dòng thời gian của một người, khiến người ấy quay trở về quá khứ, khi mọi biến cố còn chưa xảy ra.”
Quỳ Mão chau mày.
Hắn hỏi bằng giọng hoang mang, “Nếu ma chủng đã thần kỳ như vậy thì sao tiền bối lại cho ta? Sao ngài không trùng sinh để thay đổi mọi chuyện?”
Lão lắc đầu, “Không được.
Nếu người đó là ta thì thời gian sẽ quay về lúc ta trở thành người thủ mộ.
Thời điểm đó quá sớm, khó mà dự đoán được sẽ gây ảnh hưởng gì tới hiện tại, do vậy mà sẽ lãng phí cơ hội được trùng sinh.”
“Ra là vậy.” Quỳ Mão cảm thán.
Kỳ Thí Phi đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh.
Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Vậy tức là ngay từ đầu ma chủng đã được làm riêng cho người thủ mộ.
Vậy những ma chủng của Lược Ảnh Vệ là sao?”
“Sản phẩm thất bại.” Người thủ mộ đáp, “Tông chủ Lý Khai Trạch liên tục mò mẫm và thử nghiệm mấy trăm lần.
Mẻ thành công đầu tiên là ma chủng Quy Nguyên, rồi ma chủng Ngưng Hồn, cuối cùng mới ra được ma chủng đích thực có sức mạnh đặc biệt.” Lão dừng một chút rồi nói tiếp, “Sau khi Lý tông chủ vẫn lạc (1), các đời tông chủ sau dựa vào đặc tính của ma chủng để sáng lập Lược Ảnh Vệ.
Thực ra ban đầu chỉ có Phù Quang, chứ không chia thành đối nội và đối ngoại.”
Đó là những bí mật không được ghi chép lại.
Ngoài người thủ mộ ra quả thực không ai hay biết.
Nghe xong, Kỳ Thí Phi cũng sinh lòng kính nể với vị tiền bối Lý Khai Trạch kia, “Ma chủng này đúng là bí bảo cực mạnh trên thế giới, chết rồi trùng sinh, mọi thứ quay lại từ đầu, thế chẳng phải là sẽ được thỏa mãn mong muốn sao.” Y đưa mắt nhìn Quỳ Mão.
Quỳ Mão nhìn lại với ánh nhìn vô tội.
Hắn không hề nhận ra rằng ma tôn đại nhân đang nói về mình.
Kỳ Thí Phi lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
Y còn nhớ, lúc chưa biết rõ đầu đuôi, mình rung động thế nào trước sự nỗ lực của người thanh niên.
Hắn phải vất vả lắm mới có thể giúp y vượt qua kiếp nạn.
Cũng trong chính quãng thời gian ấy, Kỳ Thí Phi cảm động trước sự chân thành của người thanh niên rồi từ từ phải lòng hắn.
Quỳ Mão không rõ nỗi lòng của ma tôn đại nhân.
Hắn quay sang hỏi thắc mắc hiện tại, “Tiền bối, sao ngài lại nói rằng sau khi ta sống lại, bí bảo này biến thành ta? Thời không đảo ngược rồi thì ma chủng đâu còn trên người ta nữa, nó quay về bên tiền bối mà.”
Người thủ mộ lắc đầu, “Không phải thế.” Lão úp bàn tay đang cầm ma chủng lên bụng mình, đưa nó quay trở lại đan điền, “Ma chủng này nhìn thì giống hệt lúc được đưa cho ngươi, nhưng năng lượng của pháp trận “Đảo Chuyển Thời Không” được tích tụ gần vạn năm đã cạn sạch, chỉ còn lại tu vi Hóa Thần Cảnh mà thôi.
Năng lượng của pháp trận này được người thủ mộ bổ sung qua các đời trong mỗi lần bảo dưỡng ma chủng.
Ngay giây phút ngươi trùng sinh, năng lượng đã được sử dụng toàn bộ.
Lúc đó, ta nhận ra rằng người thủ mộ đời tiếp theo đã trùng sinh.
So với ta của hiện tại, thì người đã dùng ma chủng để trùng sinh như ngươi mới đích thực là bí bảo.”
Quỳ Mão ngộ ra, “A! Vậy nên lúc đó ngài mới nói với ta mấy câu sâu xa như vậy!” Nhìn điệu bộ cũng rất kỳ quái nữa!
Người thủ mộ mỉm cười, khóe môi hiện ra nếp nhăn nhợt nhạt.
Qua đó có thể thấy: hẳn trước đây lão là một người rất thích cười.
Nhưng Quỳ Mão nhớ rằng lúc họ còn ở lăng mộ, hắn chưa từng thấy lão cười lần nào.
Mãi tới giờ đây hắn mới được nhìn nụ cười của lão.
Quỳ Mão nhìn người thủ mộ mà lòng rối bời.
Mãi cho tới giờ, người thanh niên vẫn rất cảm kích sự giúp đỡ vô tư của lão.
Thậm chí, vào thời khắc cuối cùng, lão còn từ bỏ sự an toàn của bản thân để tặng ma chủng cho hắn.
Kỳ Thí Phi bước lại gần với tâm thế vô cùng cảnh giác.
Y ôm lấy bờ vai người thanh niên, bóp bóp đầu vai hắn cảnh cáo.
Đến giờ phút này rồi, đừng có xuất hiện biến cố gì khiến Quỳ Mão lại muốn trở thành người thủ mộ đấy chứ! Nghĩ thôi cũng không cho!
Người thủ mộ nở nụ cười, “Năng lượng của ma chủng cần được tích góp lại từ đầu, đợi tới lần sử dụng tiếp theo chắc phải đợi tới mấy ngàn năm sau.
Trong khoảng thời gian này, mong tôn chủ đại nhân có thể bảo vệ Ngục Thiên Tông.”
Kỳ Thí Phi hất cằm với vẻ lạnh lùng, “Không cần ngươi phải nhắc.
Quỳ Mão, chúng ta đi thôi!”
Quỳ Mão còn chưa kịp nói gì đã bị ma tôn đại nhân kéo lên lưng của Vọng Trần – con chim này lúc đôi bên đánh nhau long trời lở đất thì kéo con lẩn mất, giờ gió êm sóng lặng thì mới đi ra.
Ma tôn đại nhân dùng chân nguyên để dạy dỗ con phi kiêu vô dụng này một chút rồi lệnh nó bay về phía Đông Độ Hoàn.
Người thủ mộ lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ rồi xoay người đi về phía lăng mộ, từ từ dọn dẹp.
“Chúng ta phải quay về thật nhanh.
Lúc rời đi, ta giao nhiệm vụ phòng thủ cho Hạ Hạc, không biết tình hình chiến đấu giờ sao rồi.” Sắc mặt Kỳ Thí Phi vô cùng nghiêm trọng.
Cảm xúc u sầu khi ly biệt còn chưa kịp nảy sinh, Quỳ Mão đã bị kéo vào nỗi lo về tình hình Đông Độ Hoàn hiện tại.
Hạ Hạc là kẻ vừa bất ổn, vừa không trông cậy được, giao vị trí lãnh đạo chiến trận cho hắn có ổn không?
Quỳ Mão không kìm lòng được, hỏi ra băn khoăn ấy.
Kỳ Thí Phi xoa đầu cậu chàng Lược Ảnh, “Chẳng nhẽ ta lại không rõ tính tình hắn bằng ngươi sao? Trước lúc đi, ta nói rằng: chỉ cần hắn trụ được tới lúc chúng ta về, hoặc đừng thua thê thảm quá thì sẽ thưởng cho hắn một viên Phục Sinh Đan.”
Quỳ Mão chớp chớp mắt, “Hắn cần Phục Sinh Đan làm gì? Hắn đâu có cần dùng tới nó!” Chợt, người thanh thốt lên ngạc nhiên, “Chẳng nhẽ hắn làm vậy vì Mậu Thần?!”
Trước, Hạ Hạc bị ép cột lấy Mậu Thần, lúc ấy đôi bên chẳng ai để tâm đến ai, Mậu Thần còn hay châm trích hắn.
Vậy mà Hạ Hạc còn có thể tốt với Mậu Thần thế sao?
Kỳ Thí Phi đáp, “Cũng có thể là vì lo cho tuổi thọ của mình nên mới cần Phục Sinh Đan như vậy.”
Ma tôn đại nhân chưa từng trông cậy vào việc có một ngày Hạ Hạc lại cảm tính như vậy, lý do vì lợi ích bản thân vẫn hợp lý hơn.
Tuy nhiên, nếu Hạ Hạc có thể nghĩ cho Mậu Thần một chút thì ắt là hắn cũng càng cố gắng hơn.
Không phải Kỳ Thí Phi coi thường Hạ Hạc, mà là bởi hắn có quá nhiều lịch sử đen tối rồi!
Ngay lúc này đây, Hạ Hạc không chỉ dốc sức mà đang dốc cả mạng sống của mình.
Sau khi Chu Bích nối gót Cát Nguyên Bách, lẻn vào từ kẽ hở pháp trận Đông Độ Hoàn, Hạ Hạc nổi trận lôi đình, lôi hàng tá người ra chém giết.
Mấy người đó cũng oan, tu sĩ Đại Thừa lẻn vào sao họ có thể đề phòng được.
Hạ Hạc không quan tâm, đó không chỉ là một tu sĩ Đại Thừa, mà còn thêm một tu sĩ Hóa Thần nữa!
Sau cái lần Hạ Hạc bùng nổ như thế, hắn lập được cái uy trong lòng những người ở đây.
Vì vậy mà sau này, lúc sắp xếp phòng thủ hay phản kích họ đều nghe lời hắn, không ai dám táy máy tay chân.
Cố gắng kiên trì hơn nửa tháng, sau khi được gặp lại Kỳ Thí Phi, Hạ Hạc xúc động tới độ sắp vỡ òa tới nơi.
Việc này đâu có phải cho con người mà, mệt chết mất thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...