Quỳ Mão giận lắm, giận vô cùng!!
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Kỳ Thí Phi đã vất vả nhường nào, lao tâm khổ tứ để nghĩ ra phương án hành động, vậy mà lại bị hai tên gián điệp này phá hoại.
Giờ chúng đánh vỡ pháp trận, khiến bao chuẩn bị của tôn thượng đều đổ sông đổ bể.
Tình thế này sao Quỳ Mão có thể không giận chứ!
Giờ hắn chẳng còn đắn đo gì nữa, chỉ muốn giết ngay kẻ này cho hả giận!
Ban nãy là Phương Khai Nguyên áp đảo Quỳ Mão, nhưng giờ thì khác.
Người thanh niên đánh kiểu liều mạng, liên tục ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, không màng tới chân nguyên, không màng tới cả những vết thương trên người.
Viết ra thì dài, nhưng thực tế tình hình chiến đấu của đôi bên diễn ra vô cùng đột nhiên và chớp nhoáng.
Lúc Kỳ Thí Phi bị đánh động và ra mặt thì Hạ Hạc – Quỳ Mão cũng chỉ vừa phân công nhau hành động.
Kỳ Thí Phi đi về nơi pháp trận gần nhất thì đã không thấy bóng dáng của Cát Nguyên Bách và Hạ Hạc đâu, sau đó, y liền bay sang hướng khác.
Lúc ma tôn đại nhân tới nơi thì những tu sĩ tuần tra đã xúm lại.
“Tôn thượng!” Người đứng đầu nhóm đó – một tu sĩ Hóa Thần – hành lễ cung kính với y, “Lúc chúng thuộc hạ phát hiện ra thì Ngũ đạo hữu đã đánh với Phương ma quân rồi, không biết là do có tranh chấp gì.”
Hai bên giao tranh quyết liệt như vậy, một từ “tranh chấp” đơn giản chẳng thể mô tả nổi nữa.
Màng chắn đã biến mất, đường tới thâm uyên mở ra, chỉ cần vào đó là mình có thể trốn thoát.
Với ý nghĩ đó, Phương Khai Nguyên vốn chẳng ham chiến nữa, hắn đâu có muốn liều chết đâu, nhưng hắn lại bị Quỳ Mão cản chân.
Thấy người xung quanh đã nhiều lên, Kỳ Thí Phi cũng xuất hiện, Phương Khai Nguyên mới thấy hoảng.
Hắn bắt đầu nảy ra ý nghĩ bắt lấy Quỳ Mão, chỉ cần khống chế được kẻ này, Kỳ Thí Phi sợ “ném chuột vỡ bình” sẽ buộc phải thả hắn đi.
Chính vì Phương Khai Nguyên có ý đó nên khí thế của Quỳ Mão mới càng lúc càng mạnh mẽ.
Kỳ Thí Phi đứng đó, miệng mỉm cười, mắt chăm chú nhìn Quỳ Mão, si mê ngắm nhìn bóng dánh mạnh mẽ của người thanh niên.
“Tôn thượng? Chúng ta không lên giúp sức sao?” Vị tu sĩ Hóa Thần đứng sau Kỳ Thí Phi hỏi với giọng khó hiểu.
Dù gì thì Ngũ Duyệt cũng là bạn đời của ngài ấy.
Ngưng Hồn đấu với Hóa Thần như vậy mà sao vị ma tôn này lại chẳng sốt ruột gì.
Ánh mắt Kỳ Thí Phi sáng quắc, y khẳng định, “Không, hiện giờ hắn vẫn chưa cần giúp.”
Trên bầu trời của Đông Độ Hoàn, ánh kiếm xanh tầng tầng lớp lớp lao về phía Phương Khai Nguyên.
Kinh Trướng nương vào đặc điểm sẫm màu của mình để ẩn trong những ánh kiếm ấy.
Tu vi của Phương Khai Nguyên cao hơn Quỳ Mão một tầng, nhưng tiếc rằng áo choàng phòng ngự và pháp khí tấn công của cậu chàng Lược Ảnh lại hơn hẳn hắn.
Con dao găm Kinh Trướng quá hiểm hóc, trong lúc không kịp đề phòng, một cánh tay của hắn đã bị chặt đứt!
Phương Khai Nguyên kêu lên thảm thiết.
Kinh Trướng lượn một vòng rồi đâm tới từ phía sau!
Quỳ Mão lao tới, vươn tay tóm Phương Khai Nguyên.
Sau lưng là Kinh Trướng, trước mặt là Quỳ Mão, vị ma quân này rơi vào thế gọng kìm không thể né tránh.
Mất đi một cánh tay rồi, lửa hận bỗng trào lên trong lòng hắn.
Hắn quăng ánh nhìn lạnh lẽo và sắc lẻm về phía Quý Mão.
Phương Khai Nguyên tinh thông pháp trận, phương hướng trau dồi và tu luyện đều theo hướng đó, vậy nên mấy món pháp khí phòng thân của hắn dù có phẩm cấp không cao thì cũng được ghép cùng những pháp trận vô cùng hiếm gặp.
Hắn đặt tay lên ngọc bội bên hông, nghĩ bụng: chỉ cần khởi động trận pháp này là Quỳ Mão chắc chắn sẽ tiêu đời.
Mục đích của hắn là kéo tên Lược Ảnh Vệ này chết cùng.
Đôi mắt hổ phách của Kỳ Thí Phi bỗng sáng quắc, tay áo nguyệt sắc vung lên, y bay bụt lên chỉ để lại một vệt tàn ảnh.
Lưng Quỳ Mão cứng đờ, chỉ trong nháy mắt, hắn đã được Kỳ Thí Phi kéo vào lòng, rồi nhoáng một cái, pháp thuật trên chiếc áo Ngự Phong được kích hoạt, ma tôn đại nhân ôm cậu chàng Lược Ảnh biến mất.
Cùng lúc ấy, ngọc bội của Phương Khai Nguyên vỡ đôi, luồng sóng vô hình lan ra, vặn xoắn không gian.
Vùng không gian đứt gãy co lại rồi bùng nổ khắp bốn phương tám hướng.
“A!!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, cơ thể của những tu sĩ đi tuần xẻ tan tác như thể bị con dao sắc bén gọt qua, bộ dạng lúc chết thê thảm vô cùng.
Phòng ốc xung quanh cũng bị cắt ngọt, tàn tạ không khác gì phê tích.
Cách đó xa xa, Kỳ Thí Phi ôm Quỳ Mão nhìn về khu vực ấy.
Quỳ Mão tựa đầu vào ngực Kỳ Thí Phi, nghe tiếng tim “thình thịch thình thịch” của ngài ấy, lòng vẫn còn thấy sợ.
“Mạnh quá—” Quỳ Mão có chút ủ dột, “Thuộc hạ chủ quan quá rồi.”
Kỳ Thí Phi siết chặt hắn vào lòng, hôn lên thái dương hắn, “Về sau không được áp sát như vậy nữa, những tu sĩ từ Ngưng Hồn trở lên đều có nhiều chiêu thức bất ngờ lắm.” Ban nãy là do Quỳ Mão đã quá quen với cách chiến đấu của Lược Ảnh.
Quỳ Mão thở phào một tiếng, gật đầu.
Kỳ Thí Phi đáp đất rồi buông Quỳ Mão ra.
Người thanh niên đi về phía phê tích để xem có ai còn sống không.
Mặt đất bị máu tươi nhuộm đẫm.
Kỳ Thí Phi ung dung bước vào khu vực trung tâm, trên người không dính chút bụi bẩn.
Phương Khai Nguyên đúng là phúc lớn mạng lớn, làm mắt trận mà vẫn chưa chết, vẫn còn thoi thóp được.
Ánh mắt Kỳ Thí Phi sắc lẻm, thần niệm y đâm vào tử phủ của tên ma quân nọ.
Máu của Phương Khai Nguyện sắp cạn đến nơi, hắn yếu ớt lắm rồi, chẳng thể phản kháng được nữa.
Bị thần niệm của Kỳ Thí Phi đâm vào tử phủ, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.
Một lúc lâu sau, Kỳ Thí Phi rút thần niệm về, lạnh lùng nhìn xem Phương Khai Nguyên đã tắt thở thật chưa.
Hạ Hạc hấp tấp chạy qua, thở hổn hển, liếm liếm môi, nhìn chằm chằm lưng của Kỳ Thí Phi, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cát Nguyên Bách chạy rồi à?”
Hạ Hạc thở hắt một tiếng chán nản, “Ngoài kia có tận mấy đạo tu Hóa Thần giúp lão.”
Ban nãy, Kỳ Thí Phi đã nhìn được ký ức Phương Khai Nguyên và biết có đạo tu hỗ trợ nên cũng không thấy ngạc nhiên khi lão tiền tông chủ kia thoát được.
Đôi mắt màu hổ phách của y nhìn vào khoảng không vô tận nơi thâm uyên, Kỳ Thí Phi nói rất thản nhiên, “Không sao, sớm muộn gì lão cũng sẽ xuất hiện thôi.” Những mưu tính lướt qua trong tâm trí Kỳ Thí Phi.
Y quay lại nhìn Hạ Hạc một cái, Hạ Hạc đáp lại bằng ánh nhìn vô cùng hoang mang và khó hiểu.
Ánh nhìn của Kỳ Thí Phi chất chứa quá nhiều toan tính khó lường, Hạ Hạc bất giác lùi về sau một bước, cất giọng hỏi đầy cảnh giác, “Ngươi định làm gì?”
Bộ dạng đó của hắn chẳng khác nào cô gái nhà lành đang gắng né người xấu.
Khóe miệng Kỳ Thí Phi giật giật, y không thèm để ý tới tên đó nữa.
Góc áo Thiền Tuyết nhẹ nhàng bay lên, ma tôn đại nhân rời khỏi đống hỗn độn này.
“Quỳ Mão.” Kỳ Thí Phi truyền âm cho người thanh niên vẫn đang tìm người giữa đống tay chân què cụt, “Không còn ai sống đâu, ngươi đừng phí công nữa.”
Bấy giờ Quỳ Mão mới đứng thẳng dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ Thí Phi lại gần chạm nhẹ lên gò má hắn, bảo, “Ngươi về tắm rửa chút đi.”
Tìm kiếm hồi lâu giữa phế tích, cộng thêm cả trận đối chiến vừa nãy, thành thử hiện giờ mặt mũi và tay chân người thanh niên đều lấm lem những máu.
Nghe vậy, Quỳ Mão mới cúi xuống nhìn lại bản thân, rồi xin phép về trước.
Kỳ Thí Phi nghiêng đầu, nói với Hạ Hạc – kẻ đang chảy nước miếng với cái xác của Phương Khai Nguyên, “Bản tôn có nhiệm vụ này cho ngươi.”
…
Không ai biết Kỳ Thí Phi giao phó điều gì cho Hạ Hạc.
Đương những tu sĩ thu dọn tàn cuộc tới nơi thì hắn đã mang Phương Khai Nguyên rời đi.
Quỳ Mão tắm rửa sạch sẽ xong, đi ra thì thấy Kỳ Thí Phi đang ngồi ở sập.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão gọi khẽ.
Kỳ Thí Phi giương mắt nhìn hắn, vươn tay ra, “Lại đây.” Người thanh niên ngoan ngoãn đi qua, rồi bị ma tôn đại nhân kéo tới, ngồi xuống cạnh ngài ấy.
Kỳ Thí Phi ấn bàn tay lên đan điền của Quỳ Mão.
Một luồng chân nguyên nhẹ nhàng truyền vào cơ thể người thanh niên.
Hắn không dám né, cơ thể lại khe khẽ run lên.
“Sắp đột phá phải không?” Kỳ Thí Phi rút tay lại, nhìn thẳng vào Quỳ Mão, hỏi.
Quỳ Mão cụp mi, gật đầu gượng gạo.
Giọng điệu của Kỳ Thí Phi bỗng trở nên nghiêm khắc, “Nếu hôm nay bản tôn không phát hiện thì ngươi còn định giấu tới bao giờ?!”
Ngay cả cái danh “bản tôn” cũng lôi ra rồi, Quỳ Mão biết là ngài ấy đang giận thật.
Hắn toan đứng dậy để thỉnh tội, nhưng nào ngờ điều ấy khiến Kỳ Thí Phi càng giận hơn.
Bàn tay y ghì chặt lấy Quỳ Mão, “Bao lâu rồi?”
Quỳ Mão giương mắt.
Đôi mắt đen láy rơm rớm nước, rụt rè nhìn ma tôn đại nhân, nhìn mà thương.
Trái tim Kỳ Thí Phi như tan chảy, cơn giận cũng vơi đi nửa.
Y tự thấy ảo não khi bản thân lại dễ mủi lòng như vậy.
Ma tôn đại nhân cố bày ra vẻ mặt nghiêm khắc.
“Nói!”
Quỳ Mão cắn môi, cúi đầu nói lí nhí, “Đã được mấy hôm.”
Kỳ Thí Phi bình tĩnh nhìn bộ dạng hổ thẹn của Quỳ Mão, cơn giận lại bùng lên.
Mấy hôm rồi!
Trong khoảng thời gian này, Quỳ Mão bôn ba điều tra khiến Kỳ Thí Phi không gặp được hắn, cũng không thể dùng thần niệm để đi theo hắn.
Bản thân y cũng quá bận rộn nên cậu chàng Lược Ảnh mới giấu lâu được như vậy!
“Sao lại không nói?!”
Quỳ Mão khẽ thưa, “Nếu đột phá thì tôn thượng chắc chắn sẽ không cho ta ở lại Đông Độ Hoàn.”
Kỳ Thí Phi lặng thinh không nói được câu nào.
Tên này càng lúc càng hiểu y.
Thời gian Quỳ Mão dừng lại ở cảnh giới Ngưng Hồn cao giai cũng không dài.
Trước, hắn cứ ngỡ mình sẽ nhanh chóng thăng lên Hóa Thần, nhưng không được nên rồi cũng hết hi vọng đó.
Nhưng nào ngờ cơ duyên lại đến ngay lúc người thanh niên không ngờ tới.
Cánh cửa tấn chức lên Hóa Thân đã hé mở.
Vốn đây là chuyện đáng vui mừng, nhưng nếu Quỳ Mão đột phá thì hắn sẽ phải bế quan, phải chọn một nơi thanh tĩnh, nhất quyết không được ở lại Đông Độ Hoàn.
Các thành phần ở đây vô cùng phức tạp, linh khí cũng không dồi dào.
Vậy nên, chắc chắn Kỳ Thí Phi sẽ yêu cầu hắn về Ngục Thiên Tông.
Quỳ Mão không muốn rời đi trong tình thế này, vậy nên hắn đưa ra lựa chọn giống hệt ma tôn đại nhân: ép tu vi xuống.
Hắn sợ Kỳ Thí Phi nhận ra nên còn cố tình tránh mặt suốt mấy ngày nay.
Nhưng hôm nay trong lúc đánh nhau, người thanh niên không ép tu vi xuống được nữa.
Ma tôn đại nhân nhìn Quỳ Mão rủ đầu, bộ dáng vô cùng cô liêu mà không giận nổi.
Quỳ Mão không muốn rời khỏi y.
Chỉ riêng điều ấy thôi đã khiến bao giận dữ đều tan biến.
Nhưng không thể cứ mãi ép tu vi xuống.
Quỳ Mão phải tìm nơi để bế quan ngay.
Kỳ Thí Phi nâng cằm người thanh niên lên, nhìn vào hai mắt hắn, “Ta biết ngươi không muốn về Ngục Thiên Tông.
Ta không yêu cầu ngươi phải đi xa như vậy, ngươi tới lăng mộ để bế quan đi.”Ngáo:
Ôi bạn Quỳ Mão biết làm nũng mọi người ạ, người ta làm nũng đó, làm nũng đó!! Dù chỉ nhìn tôn thượng bằng ánh mắt rơm rớm thôi nhưng cũng là làm nũng đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...