- Đúng là kỹ năng ẩn tàng không tệ.
- Nhưng mà có ích gì, ta luyện dược xác suất thành công so với người khác thấp hơn 70%. Tìm ta luyện dược vốn là phải chịu lỗ.
- Nếu ta tìm ngươi dĩ nhiên là bởi vì ngươi hữu dụng. Nếu ngươi nguyện ý, vậy ký hiệp nghị này đi.
Nhiếp Ngôn nói, trong thế giới hư cấu Tín Ngưỡng này, bất cứ hiệp nghị nào nằm trong phạm vi pháp luật cho phép đều có hiệu lực.
Điểu Bất Thặng Đản nghi hoặc nhìn qua bản hợp đồng Nhiếp Ngôn đưa hắn. Bắt đầu đọc cẩn thận từng điều khoản một. Những điều này rất đơn giản, ý ý cơ bản là Nhiếp Ngôn mua nguyên liệu rồi cung cấp cho hắn luyện dược. Nhưng ma sau này hắn luyện được đều do Nhiếp Ngôn chi phối. Nếu có lợi nhuận thì hắn sẽ được 30% tổng giá trị lợi nhuận.
Bản hợp đồng này cũng giống như bản hợp đồng chuyên dùng để chiêu mộ Dược tề sư của nghiệp đoàn, nhưng thù lao của nghiệp đoàn tối đa cũng chỉ có 20%. Còn đây là 30%, so với nghiệp đoàn khác cao hơn không ít. Nhưng mà chi phí dùng để bồi dưỡng ra một Dược tề sư đều do Nhiếp Ngôn chi trả, đó là một khoảng không ít a.
- Ngươi muốn ta kí bản hợp đồng này?
Điểu Bất Thặng Đản có chút động dung hỏi. Hợp đồng tốt như vậy,đốt đuốc đi rọi cũng tìm không ra.
- Đúng vậy.
- Từ khi ta học được kỹ năng luyện dược đến giờ vẫn không thành công, dược thảo bị ta hủy không ít. Tính ra ít nhất cũng không dưới 2 bạc nên Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn mới đuổi ta đi. Nếu ngươi có lỗ vốn thì cũng đừng trách ta, bây giờ nếu ngươi muốn thu lại hiệp nghị thì vẫn còn kịp đó.
Điểu Bất Thặng Đản giơ ra hiệp nghị trong tay nhưng trong lòng hắn lại có chút không yên, vạn nhất Nhiếp Ngôn thu lại bản hiệp nghị thì làm sao đây.
- Ta không có thiếu tiền, cho dù lỗ cũng không có gì. Nhưng ánh mắt của ta sẽ không sai, cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn nhầm người.
Nhiếp Ngôn tự tin cười nói.
- 30% có quá cao không?
Thanh âm của Điểu Bất Thặng Đản rất thiếu tự tin. Cho dù là đãi ngộ tốt nhất của Dược tề sư nghiệp đoàn cũng chi 20% mà thôi.
- Như vậy là được rồi. Ngươi xứng đáng với con số này.
Nhiếp Ngôn khoát tay nói, muốn cho loại người như Điểu Bất Thặng Đản quy tâm, không phải chi cho chút tiền là có thể làm được. Trên phương diện thu mua lòng người hắn cũng có chút tự tin.
Thật không biết niềm tin của Nhiếp Ngôn đối với hắn từ đâu mà đến, nhưng theo Điểu Bất Thặng Đản thấy trong lời của Nhiếp Ngôn như có môt loại chắc chắn. Thời điềm mà một người thất bại đang chán chường, thì cái hắn cần nhất không phải là sự bố thí của bất kỳ kẻ nào mà chỉ cần một câu tán đồng thôi. Nhiếp Ngôn thuận miệng nói đã xóa bỏ sự phòng bị của Điểu Bất Thặng Đản đối với hắn.
- Được rồi, ta kí hiệp nghị này. Thù lao có ít một chút cũng không sao, nhưng nếu ngươi bị lỗ thì cũng đừng nên trách ta.
Điểu Bất Thặng Đản nhịn không được nói thêm một câu.
- Yên tâm, có lỗ ta cũng sẽ không làm phiền ngươi.
Nhiếp Ngôn thản nhiên nói. Sau khi trùng sinh, hắn tuyệt đối tin tưởng mình sẽ không thiếu tiền. Một tháng sau khi trò chơi mở cửa, cũng chính là lúc có thể giao dịch tiền thật. Hệ thống sẽ không còn đứng ra bán đấu giá tài sản trong trò chơi. Khu đấu giá, của hàng… đều chuyển hóa thành tư hữu. Các tập đoàn tài chính đứng sau các nghiệp đoàn khẳng định khi đó sẽ tranh mua những tài sản đó. Khi tiền thật và tiền ảo có thể trao đổi với nhau thì tài sản trong trò chơi sẽ tăng giá. Các ngoạn gia sẽ phate hiện phải dùng mấy chục, mấy trăm hoặc là mấy ngàn vàng để mua bán. Gía giao dịch trên chợ đen có thể lên tới trên trăm vạn có khi là trên ngàn vạn điểm tín dụng. Còn khu đấu giá có thể lên tới trên trăm triệu cũng không có gì lạ. Đây là kết quả đầu tư của các đại tập đoàn đầu tư. Dó đó, các của hàng và khu đấu gia có thể gọi là lấy đấu đong tiền.
Với ánh mắt tiên tri của Nhiếp Ngôn, lợi nhuận về sau tuyệt không phải là vấn đề, còn sợ nuôi không nổi một tên Điểu Bất Thặng Đản sao? Nếu bồi dưỡng ra được một tên Dược vương thì không phải sẽ kiếm lại được vốn sao.
Sau khi phụ thân Nhiếp Ngôn tiến vào Tín Ngưỡng, sở dĩ thất bại cũng do bỏ lỡ cơ hội chuyển đổi giữa tiền thật và tiền ảo. Các đại tập đoàn đã sớm chia chác xong các tài sản trong du hí, hình thành nên một thị trường ổn định. Phụ thân Nhiếp Ngôn là một người đến sau mà muốn cường thế tham gia tất nhiên sẽ loạt vào vòng vây bài xích và chèn ép của các đại tập đoàn.
Nhiếp Ngôn tiến vào Tín Ngưỡng trước, là vì phụ thân mà chuẩn bị, như vậy mới có thể tránh được bi kịch của kiếp trước phát sinh.
Trước một tháng chuyển đổi này, chuyện hắn phải làm còn rất nhiều. Hắn phải có có rất nhiều tiền còn phải lôi kéo được thế lực của riêng mình, về sau còn phải có trang bị điếm, dược điếm, khu đấu giá, ngân hàng, còn phải có nhiều đất đai, cửa hàng. Mặc dù hắn là một người trùng sinh nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý - độc mộc nan chi- ( một người khó làm nên chuyện). Thế giới này thứ gì là quan trọng nhất? Thì đó chính là nhân tài, người trước mắt chính là một người như thế! Lấy đi Dược vương mà tương lai Khải Hoàn nghiệp đoàn bồi dưỡng ra, có thể làm suy yếu địch nhân, tăng cường bản thân, cớ gì lại không làm?
Nhiếp Ngôn đưa ra nhiều lợi ích, chính là muốn Con Chim này phải vì mình mà đẻ trứng.
Được Nhiếp Ngôn tín nhiệm vô điều kiện, Điểu Bất Thặng Đản không thể không thừa nhận rằng hắn có chút cảm động. Bắt đầu có ý tưởng muốn vì Nhiếp Ngôn mà bán mạng. Hắn như là một tên chết đuối cần được một người cứu giúp, vừa hay Nhiếp Ngôn lại quẳng cho hắn một khúc cây. Còn vì sao Nhiếp Ngôn lại tìm tới hắn, vì sao lại tín nhiệm năng lực của hắn, tất cả đã không còn trọng yếu. Điểu Bất Thặng Đản xoạt xoạt kí vào bản hiệp nghị.
Từ nay về sau, những gì Nhiếp Ngôn cung cấp cho Điểu Bất Thặng Đản đều được hệ thống ghi lại trong hồ sơ. Nếu Điểu Bất Thặng Đản vi phạm hiệp định thì phải bồi thường gấp mười. Nếu như Nhiếp Ngôn tự động giải ước thì hắn một phần cũng không lấy lại được.
- Đi theo ta.Nhiếp Ngôn nói. Rồi đi tới khu đấu giá.
Điểu Bất Thặng Đản đi theo sau Nhiếp Ngôn. Hắn đối với tương lai của mình có chút mờ mịt. Rốt cuộc hắn có thích hợp làm Dược tề sư hay không? Nếu sau này lỗ quá nhiều, Nhiếp Ngôn có bỏ của chạy lấy người hay không? Đây vẫn là một dấu chấm hỏi. Luyện dược hao phí quá lớn, Nhiếp Ngôn thật sự có thể chu cấp cho hắn sao?
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới khu đấu giá.
- Kế tiếp ngươi cứ chuyên tâm luyện dược. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một ít nguyên liệu, dùng hết cứ gọi ta.
Nhiếp Ngôn tìm một chỗ ở khu đấu giá ngồi xuống, mở bảng đấu giá bên cạnh ra.
Nhiếp Ngôn bắt đầu mua vật phẩm. Liên tục mua bốn ba lô.
- Ngươi mua nhiều ba lô như vậy làm gì?
- Một Dược tề sư mà có ba lô nho nhỏ thì sao được.
- Đây là cho ta sao?
Điểu Bất Thặng Đản kinh ngạc hỏi. Hắn từng gặp qua mấy hội trưởng, vốn chẳng ai vì một Dược tề sư thủ hạ mà mua này mua nọ. Trừ phi tên kia cực kì xuất sắc, hắn lo bị người khác mời đi nên mới mua vật phẩm cho Dược tề sư.
- Chứ ngươi nói cho ai.
Nhiếp Ngôn tùy ý nói, lại mua nguyên một bộ khí cụ luyện dược. Loại này có vẻ tốt, gia tăng 5% xác suất thành công khi luyện dược, tốn mất 3 bạc. Ngoài ra, hắn còn mua rất nhiều dược thảo và phối phương.
Nhìn Nhiếp Ngôn mua vật phẩm cho mình mà Điều Bất Thặng Đản vừa khiếp sợ vừa cảm động. Khiếp sợ vì Nhiếp Ngôn có nhiều tiền như vậy, đúng là một ông chủ giàu có a. Cảm động vì ông chủ giàu có này vì hắn mà tiêu nhiều tiền, quả là coi trọng hắn. Đồng thời, hắn còn nghĩ tới một vấn đề. Nhiếp Ngôn chắc chắn có thể thu hồi vốn sao?
Nhiếp Ngôn có nhiều tiền như vậy, hắn có thể tạo ra một Dược vương. Một Dược tề sư cấp cao trong tương lai đáng giá cỡ nào chứ! Giá trị con người tương lai của Dược tề sư trên trăm triệu là không ít. Kiếp trước khi Điểu Bất Thặng Đản ở Khải Hoàn nghiệp đoàn, giá trị con người tương lai của hắn lên tới con số trăm triệu, trong giới dược tề xếp thứ ba.
Nhiếp Ngôn không tin với tài lực của hắn mà không tạo ra được một Dược Vương sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...