Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Nhiếp Ngôn nhìn ba món trang bị, tất cả đều của Chiến sĩ, trong đó có một món Á truyền kỳ, hai món kia là Ám kim. Tất cả đều là trang bị cấp 70, khảm sẵn bảo thạch tăng phòng, tấn công và ma kháng. Ba món trang bị này cộng thêm ba viên bảo thạch ít nhất cũng giá trị ngàn vàng, chưa kể đã cường hóa +9, thuộc tính rất ngon. Nhiếp Ngôn đoán mỗi một món hao tốn ít nhất cũng vài vạn kim tệ, mà món Á truyền kỳ phải hơn 10 vạn.

Nếu mỗi người trong phòng làm việc Dã Lang đều có trang bị thế này thì quả thật tập đoàn Thế Kỷ quá giàu đi!

Trong Ngưu Nhân Bộ Lạc, tuyệt đối không hơn mười người có trang bị ngon như thế. Dựa theo giá cả thì một bộ trang bị như vậy ít nhất cũng phải tốn năm sáu chục vạn kim tệ. Nhiếp Ngôn đang dự định chia ba món này cho Hắc Bạch và Vô Phong, xem bọn họ có cần dùng hay không.

Nhiếp Ngôn quay đầu nhìn khu đất đã bị cày nát, nằm lại mười mấy xác chết. Nhiễm Chỉ cũng đã nhặt xong hết đống trang bị rơi ra, quét dọn chiến trường rồi đi về phía Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn cũng dừng lại, hỏi: “Sao rồi, thu thập hết chưa?”

“Rồi, tổng cộng hơn ba mươi món, đợt này trúng mánh rồi, ta tính ít nhất phải bán được hơn 20 vạn kim tệ.” Nhiễm Chỉ nói, một lần rớt ba trang bị, trừng phạt quá nặng đi. Hắn nhìn thấy đám người kia rớt trang bị ra mà trong lòng cũng đau dùm, nếu vừa rồi mà hắn chết thì thảm rồi.

“Chúng ta đi thôi.” Nhiếp Ngôn nói, lần này thu hoạch xem như không tệ.

Nhiếp Ngôn cùng Nhiễm Chỉ sau khi quét dọn xong thì tiếp tục đi về phía đông. Từ đó trở đi, hai người đi hơn 10 phút mà chả gặp ai, xem ra bản đồ này quá rộng đi.

Nhiếp Ngôn thấy phía trước có một dãy núi cao, trên sườn núi có một tòa thành lớn, cũng xem như một tọa độ tương đối rõ ràng.

Nhiếp Ngôn thông báo đó là địa điểm tập hợp, sau đó ngày càng nhiều thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc nhìn thấy, chạy đến hội tụ.


Về phần Pháp Sư Liên Minh thì chắc là tụ tập ở phía tây bản đồ.

Nhiếp Ngôn và Nhiễm Chỉ Thanh Xuân leo lên sườn núi mấy ngàn mét, xoay người nhìn lại, cuối cùng trải mắt ra khắp bản đồ. Đây là một bản đồ khổng lồ, ở giữa có đủ các loại hình, núi non, sông suối, nham thạch, sườn núi… Trong đó địa hình hoang mạc chiếm chủ yếu, trừ tòa thành bọn họ đang đóng thì còn có chín tòa thành khác chia đều ở khắp nơi. Mười tòa thành này chắc là mười cứ điểm mà Tạp Lỗ Nhĩ nói, chiếm được mười tòa thành này trên một canh giờ là giành thắng lợi.

Lúc các người chơi chiến đấu giằng co, không thể phân ra thắng bại thì lúc đó chiến đấu sẽ quay quanh các tòa thành này.

Đây chính là tiêu chuẩn của bản đồ PK công hội, Nhiếp Ngôn kiếp trước cũng từng nghe qua bất quá vì khi đó hắn chỉ là người chơi tự do nên cũng không được tham dự mấy tràng thi đấu công hội lớn như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bản đồ như thế này.

Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Pháp Sư Liên Minh quyết định chọn chỗ này làm vũ đài chính!

Thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc rối rít tụ tập lại tòa thành này khiến nó trở nên vô cùng náo nhiết.

Tòa thành này rất cổ xưa, cũng không biết đã trả qua bao nhiêu năm tháng, trên tường thành đầy vết đổ vỡ, thực vật bò chằng chịt khắp nơi.

Nhiếp Ngôn đẩy cửa thành khổng lồ dày cộm ra, đi vào trong.

Đám người Đao Quang cũng theo sát phía sau.


“Chúng ta mất bao nhiêu người?” Nhiếp Ngôn hỏi, tập trung lại đây, số lượng tổn thất dọc đường chắc phải rất lớn.

“Mất hai mươi ba người.” Đao Quang nói, hắn lấy được bản thống kê chi tiết từ Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca.

“Bên Pháp Sư Liên Minh thì thảm hơn nhiều, chúng ta tính được bọn chúng chết hơn ba mươi bảy người.” Thủy Sắc Yên Đầu bên cạnh nói, vừa rồi hắn cũng mới giết được hai tên.

Thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc ngồi nghỉ ngơi trong thành, tụ tập thành từng nhóm nhỏ.

Nhiếp Ngôn lên tường thành quan sát xung quanh, tường thành này cao hơn 20 mét, vô cùng to lớn, ở trên khá bằng phẳng, đâu đó vẫn còn sót lại một số vũ khí đứt gãy, xem ra lúc trước nơi đây là một chiến trường lớn. Dọc theo tường thành có đặt một cái kính viễn vọng cũ, không biết còn dùng được hay không.

Nhiếp Ngôn đi tới dùng kính viễn vọng nhìn đi, thấy xa xa đám người Pháp Sư Liên Minh đang tập trung lại như kiến, ngày càng đông, bọn họ đã chiếm cứ ba tòa thành, xem ra là do Cuồng Pháp bố trí binh lực.

Nhờ kính viễn vọng này hắn có thể quan sát toàn bộ chiến trường.

Thì ra kiếp trước, đám hội trưởng công hội cũng đứng ở đây, làm những việc như thế này.

Nhiếp Ngôn cảm thán, xuyên không xong, những hội trưởng công hội, những chúa tể của Tín Ngưỡng trước kia hết thảy đều đang để hắn hiệu triệu!


Nếu đem dẫm Pháp Sư Liên Minh dưới chân thì chỉ còn lại Thần Thánh Thủ Hộ, liệu khơi được bao nhiêu sóng gió? Cả Cách Lâm Lan chính là thiên hạ của Ngưu Nhân Bộ Lạc tung hoành ngang dọc!

“Kế tiếp ngươi an bài thế nào?” Đao Quang Sáng Chói nhìn sang Nhiếp Ngôn hỏi, vì hắn thấy Nhiếp Ngôn hơi thất thần.

“Để anh em bố trí bẫy rập trong phạm vi ngàn mét gần tòa thành, sau đó vẽ một tờ bố trí phòng thủ, chúng ta tử thủ ở đây! Bên phía Quách Hoài có hành động gì không?”

Nhiếp Ngôn nói, trước khi vào Tử vong cảnh, hắn đã để Quách Hoài mua một lượng đạo cụ đặt bẫy, còn có vài vật phẩm công kích ví dụ như đồ đằng…

Nếu bọn họ tử thủ ở đây, Pháp Sư Liên Minh có binh lực gấp hai cũng đừng mơ tấn công vào.

“Ngưu Nhân Bộ Lạc hơn hai vạn người hộ tống mười sáu chiếc Xe ném đá Băng Sương đã lên đường sang thành Nguyệt Quang.” Đao Quang Sáng Chói nói, thời khắc này, Ngưu Nhân Bộ Lạc đã toàn diện khai chiến với Pháp Sư Liên Minh!

“Vậy thì tốt, chúng ta trì hoãn mấy ngày, Cuồng Pháp hẳn còn gấp hơn chúng ta!” Nhiếp Ngôn cười. Ngưu Nhân có mười sáu chiếc Xe ném đá Băng Sương, hắn không tin Cuồng Pháp kiềm chế nổi.

“Nghe nói Thiên Sứ Nghiệp Bá đang kẹt trong chiến tranh, nếu bọn chúng không đến cứu thì Xe ném đá của chúng ta chắc chắn có thể đem đặt dưới thành Pháp Sư Liên Minh!” Đao Quang Sáng Chói nói đến đây, tâm tình cũng kích động lên. Nhớ ngày đó, Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ có thể bị động phòng ngự, mấy lần bị đánh đến cửa nhà, rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ phản công!

Nhiếp Ngôn nói: “Triệu tập Đạo tặc lại đây, ta có nhiệm vụ giao cho bọn họ.”

Đám Đao Quang Sáng Chói cùng Thủy Sắc Yên Đầu phát tin ra, lập tức một đám Đạo tặc đi vào thành, tập trung ở sảnh, đếm sơ qua cũng khoảng năm sáu trăm người.

Nhiếp Ngôn chia bọn họ thành từng đội năm người, được một trăm đội, trong đó có năm đội mạnh nhất, cũng là do toàn bộ Đạo tặc đỉnh cấp tạo thành. Trong đó gồm Aun, Vương Giả Thiên Hạ, Vô Đạo… Nhiếp Ngôn phát nhiệm vụ cho bọn họ, để bọn họ tự do hoạt động trong bản đồ, ám sát người của Pháp Sư Liên Minh, tên nào lạc đàn mà giết được thì cứ giết không tha, còn nếu hơi khó nhằn thì cứ bỏ qua, đừng đánh lâu dài. Về phần những Đạo tặc còn lại thì chịu trách nhiệm thiết kế đạo cụ bẫy rập xung quanh thành.


Nhiếp Ngôn cho người bên ngoài thu mua đủ loại đạo cụ, nào là Hỏa diễm hãm tịnh, Kịch độc đồ đằng, Toa tử tiến… những thứ này mà bố trí trong rừng rậm, nham thạch, sông suối, sau đó tên nào xui xẻo mà đi vào thì rất dễ về thành miễn phí. Cho nên vị trí đặt phải được nghiên cứu cẩn thận, tránh cho người của mình đạp trúng, nếu vậy thì lỗ to rồi. Nhiếp Ngôn chỉ nói cho mỗi đội Đạo tặc một nơi đi đến bố trí chứ không nói cho bọn họ biết rốt cuộc có bao nhiêu chỗ như vậy để tránh tin tức bị lộ ra ngoài. Nhiếp Ngôn biết, trong này nhất định có gian kế của Pháp Sư Liên Minh, mà bên Pháp Sư Liên Minh cũng vậy, bọn họ cũng chôn sẵn mấy cây đinh. Đây chính là cùng nhau đấu trí đấu dũng.

Phía tây Tử vong cảnh, trên một con dốc thoải có một tòa thành, toàn bộ cao tầng của Pháp Sư Liên Minh đều tập hợp ở đây.

“Cuồng Pháp lão đại, Ngưu Nhân Bộ Lạc chiếm cứ một tòa thành ở phía đông, hình như không có động tĩnh gì. Bọn chúng không có vẻ gì muốn khai chiến, chỉ bố trí phòng ngự xung quanh.”

Tiêu Diêu Phong Thiên nói, gian tế cài bên Ngưu Nhân Bộ Lạc đã báo cáo về, hành động của chúng khiến hắn hơi kinh ngạc. Theo đạo lý mà nói thì Tử vong cảnh chỉ khoảng một ngày là đánh xong, chứ như Ngưu Nhân Bộ Lạc chắc phải tốn mất mấy ngày.

Cuồng Pháp đã khá bồn chồn, chẳng hiểu Ngưu Nhân Bộ Lạc muốn gì. Đột nhiên hắn nghe bên dưới có người lo lắng nói: “Cuồng Pháp lão đại, bên tổng bộ Pháp Sư Liên Minh truyền tin đến bảo có hơn hai vạn người Ngưu Nhân Bộ Lạc mang theo mười mấy chiếc xe ném đá đang hướng về thành Nguyệt Quang của chúng ta!”

Cuồng Pháp nghe tin, sắc mặt liền biến, tốt cho kế điệu hổ ly sơn, rút củi dưới đáy nồi! Mục tiêu của Ngưu Nhân Bộ Lạc thì ra là thành Nguyệt Quang!

Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ cần hai ba ngày là đến dưới thành Nguyệt Quang, khi đó nơi này sẽ xảy ra hỗn chiến. Mười mấy chiếc xe ném đá cũng không phải chuyện đùa, nếu chủ thành của Pháp Sư Liên Minh bị công phá vậy thì dù bọn họ có thắng Tử vong cảnh cũng lỗ nặng.

“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?” Tiêu Diêu Phong Thiên nhìn sang Cuồng Pháp, nói: “Nghe bên tổng bộ báo mấy cái Xe ném đá của Ngưu Nhân Bộ Lạc không giống như mấy cái của chúng ta, hình như cao cấp hơn.”

Cuồng Pháp cau mày, hắn không có mặt ở tổng bộ nên không có cách nào chỉ huy chiến đấu. Hắn và Nhiếp Ngôn khác nhau, Nhiếp Ngôn phủi tay làm chưởng quỹ, rất ít chỉ huy công hội, Ngưu Nhân Bộ Lạc có người khác chịu trách nhiệm quản lý, Nhiếp Ngôn không có mặt cũng không sao. Mà Pháp Sư Liên Minh thì khác, Cuồng Pháp không tin được người bên cạnh, bởi vì trong công hội chuyện soán ngôi phát sinh không ít, nên hắn muốn nắm vững công hội trong tay. Hắn ở trong công hội luôn nhất ngôn cửu đỉnh, khi không có hắn mà công hội gặp chuyện lớn thì không chừng sẽ loạn thành một mảng.

Cuồng Pháp trầm mặc một hồi, sau đó trầm giọng nói: “Gọi anh em lại đây, chúng ta đi gặp Cuồng tặc Niết Viêm!”

Dưới tình huống này, hắn chỉ có thể chủ động tiến công! Nếu sớm muộn cũng phải đánh thì cứ nổi bão lên vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui