Chỉ còn năm sáu ngày nữa là đến ngày tựu trường, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đi dạo xung quanh trường, ăn bữa cơm trong căn tin, sang phòng tập thể thao hoạt động tay chân mấy tiếng, đến chiều ba bốn giờ thì trở về biệt thự.
Về đến nhà, Nhiếp Ngôn làm một bữa tối đơn giản, mặc dù Tạ Dao cũng biết nấu cơm nhưng so ra thì tài nấu nướng của Nhiếp Ngôn khá hơn cô một chút. Dù sao hắn đã quen với cuộc sống kiếp trước, có nhiều lúc không đủ tiền để ăn uống nên phải tự nấu cơm.
Ba món ăn và một món canh, mặc dù đơn giản nhưng vẫn rất ngon, điều này khiến Tạ Dao càng sùng bái Nhiếp Ngôn hơn, không biết tại sao hắn cái gì làm cũng được, dùng vài nguyên liệu đơn giản mà lại chế biến ra một bữa cơm ngon đến vậy.
Hai ngày cùng nhau sửa sang nhà cửa lại một chút, chợt cảm giác thấy ấm áp như một gia đình.
Sau khi bận rộn xong một hồi thì cũng đã sáu giờ chiều.
“Thời gian không sai lắm, vào game thôi.” Nhiếp Ngôn nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Hắn hiểu, ngày hôm nay đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc quan trọng thế nào.
“Dạ.” Tạ Dao gật đầu, nhìn nét mặt Nhiếp Ngôn chợt thất thần. Người ngoài như Tưởng Oánh Ngữ sẽ không bao giờ biết lúc Nhiếp Ngôn vừa thức dậy mới là lúc hắn có mị lực nhất. Cô là người thân cận với hắn nhất, địa vị của cô trong lòng hắn không ai có kể thay thế được, kể cả Tưởng Oánh Ngữ cũng vậy, thật sự cô không cần thiết cảm thấy bất an.
Hai bệ máy chơi game đặt song song trong phòng ngủ, đều là loại cao cấp nhất hơn hai cái ở nhà cũ.
Hai người nằm vào trong máy, đăng nhập trò chơi.
Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đi ra ngoài biệt thự, nhìn về phía quảng trường thấy đâu đâu cũng là thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc. Bọn họ chiếm cứ cả một phần quảng trường, ai nấy cũng võ trang đầy đủ, chỉ chuẩn bị chờ xuất phát mà thôi. Các người chơi khác chỉ dám đứng xa xa nhìn sang, không khỏi sợ hãi uy thế bức người của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Nhiếp Ngôn thấy tinh thần anh em dâng cao, trong lòng cũng dâng lên một cỗ hào khí.
“Chào Niết Viêm lão đại! Chào chị dâu!”
Thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc thấy Nhiếp Ngôn và Tạ Dao đi tới liền đồng loạt hô lên, tiếng hô vang trời như muốn chấn sập cả cứ điểm Hi Nhĩ Đốn khiến người chơi xung quanh biến sắc. Đám người Ngưu Nhân Bộ Lạc ai nấy sĩ khí kinh khủng đều như thế, rốt cuộc làm sao tập hợp lại được? Đây là điều mà bọn họ vĩnh viễn không hiểu được.
Hắc Sắc Địa Ngục đứng một bên hơi kinh ngạc nhìn sang Nhiếp Ngôn, nhìn đám thành viên nhiệt tình như thế, hắn vô cùng buồn bực, rốt cuộc Nhiếp Ngôn đã làm thế nào? Cho dù là lúc Hắc Ám Du Hiệp ở trên đỉnh, thành viên công hội bọn họ cũng không thể nào được như thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Nếu dùng một từ để hình dung thì đó chính là cuồng nhiệt! Một người cuồng nhiệt cũng không đáng sợ, nhưng nếu là một đám người đều như thế, ai nấy cũng phục vụ quên mình thì nó sẽ trở thành một cỗ máy chiến tranh khủng bố, nghiền nát hết mọi chướng ngại, cho dù là kẻ địch mạnh mẽ hơn bọn họ gấp 10 lần thì cũng phải run sợ!
Đao Quang Sáng Chói đi tới cười nói: “Sao rồi, anh em đã tụ tập đông đủ, tinh thần cũng không tệ lắm, ngươi nói vài câu đi.”
Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn về phía Nhiếp Ngôn. Trận chiến này đối với công hội bọn họ mà nói cực kì quan trọng, toàn bộ người chơi khắp nơi đều nhìn về đây, bất kể Pháp Sư Liên Minh mời đến bao nhiêu viện trợ, bọn họ cũng nhất định phải thắng.
Nhiếp Ngôn nhìn từng gương mặt thân quen, trong lòng chợt cảm khái.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, chỉ thấy hắn hít một hơi sâu, dằn tâm tình lại, sau đó nhìn quanh một lượt, cao giọng nói: “Anh em có từng đếm lại Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta từ khi thành lập đến nay, đã từng đánh tổng cộng bao nhiêu trận lớn nhỏ không? Ha ha, chắc không ai nhớ rõ hết, ta cũng vậy. Ta còn nhớ trận chiến đầu tiên, ta cùng Diêu Tử và mấy chục anh em bị cả Khải Hoàn Đế Quốc vây giết, cuối cùng chết gần hết, chỉ còn lại vài anh em. Phút cuối, Diêu Tử phải cho Áo Thuật Tinh Linh tự bạo, sau này mới dùng Năng lượng thủy tinh cứu nó sống lại. Khi đó Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta chỉ mới tầm 1000 anh em, những ai là người theo chân Niết Viêm ta đi thẳng một mạch từ đó đến giờ?”
“Ta!”
“Ta!”
“Ta nữa!”
Trong đám người vang lên từng tiếng hô, sắc mặt ai nấy đều đỏ lên, không nghĩ tới lúc này Nhiếp Ngôn lại nhắc đến tên mình. Bọn họ cảm giác được anh em xung quanh đang chăm chú nhìn sang, từng người từng người ngẩng cao đầu, ưỡn ngực!
“Không ngờ lại có nhiều anh em như vậy, ta rất vui. Các ngươi là những người lâu năm nhất, cũng biết Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta phát triển lớn mạnh lên từ đâu. Ta nhớ cha ta có nói với ta, trên chiến trường, nếu không phải ngươi đạp lên xác chết người khác để sống sót thì người khác sẽ giẫm lên xác chết của ngươi để sống sót, thế giới này tàn khốc như vậy đó. Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta từng suýt mấy lần bị tiêu diệt, nhưng vẫn ương ngạnh sống đến giờ, còn kẻ địch của chúng ta thì đang ở đâu? Tung Hoành Thiên Hạ, Khải Hoàn Đế Quốc, Chiến Đao Thị Huyết, những cái tên này đã vĩnh viễn nằm lại trong dòng chảy lịch sử. Còn chúng ta vẫn sống, vẫn mạnh lên từng ngày, từ một công hội phát triển lên thành liên minh, quét ngang thành Tạp La Nhĩ. Những mọi người cũng biết, chúng ta có rất nhiều kẻ thù, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ, Thiên Sứ Phách Nghiệp, bọn họ không lúc nào không muốn hủy diệt chúng ta. Chúng ta không muốn bị hủy diệt, vậy chỉ có thể cầm vũ khí! Cơ nghiệp của chúng ta là do chúng ta từng bước từng bước đánh ra, vinh quang của Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ mãi lưu danh ở trang sử Tín Ngưỡng, sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng chúng ta, trở thành kí ức bất diệt. Chắc chắn năm tháng sau này, từng anh em ở đây nhớ lại những người từng kề vai sát cánh giành lấy mọi thứ sẽ không thẹn với lòng, vì lúc ấy, ta cũng từng kề vai chiến đấu với các ngươi!”
Nhiếp Ngôn nhìn từng anh em xung quanh, xúc động nói. Kiếp trước, cũng có rất nhiều người ở đây từng kề vai chiến đấu với hắn!
Nhiếp Ngôn nói lên những lời này khiến nhiều người vô cùng xúc động, thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc ai nấy cũng nhìn quanh, trước sau trái phải đều là anh em của mình, đây cũng là lý do mà bọn họ chiến đấu. Vì một mục tiêu chung, vì một huy hoàng chung, bọn họ mới đứng chung một chỗ, dùng máu và tính mạng của mình ra để chiến đấu, đây chính là ý nghĩa của hai từ "anh em"!
Hắc Sắc Địa Ngục cũng vậy, khi hắn nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi mất mác. Những người anh em trong Hắc Ám Du Hiệp từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng hắn bây giờ ở đâu? Ban đầu hắn xóa acc rời đi làm cho Hắc Ám Du Hiệp đến giờ vẫn không gượng dậy nổi, đa số thành viên cũ cũng nản lòng thoái lui. Lúc này nhớ lại, trong lòng không khỏi hối hận quyết định lúc đó. Hắn ngay lúc này hơi ghen tỵ với Nhiếp Ngôn, bởi vì Nhiếp Ngôn có nhiều anh em như vậy!
Hắc Sắc Thiên Đường đi đến bên cạnh Hắc Sắc Địa Ngục, nhìn những thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc xung quanh, sau đó quay đầu sang nhìn anh của mình, nói: “Đại ca, đám lão Lục, Hạt Tử thường xuyên nhắc đến ngươi, mặc dù ngươi đã đổi tên nhưng vẫn là Độc Bộ Thiên Hạ trong lòng chúng ta. Ta còn nhớ rõ lúc đầu khi đám người Tiếu Ngạo đuổi giết đám Hạt Tử, ngươi một mình dám đến chặn ngay cửa công hội bọn chúng, giết hơn trăm người. Khi đó ta liền tự nhủ với lòng, ngươi chính là đại ca của ta, Hắc Sắc Thiên Đường ta chỉ nhận một mình ngươi làm đại ca mà thôi.”
Hắc Sắc Địa Ngục như muốn nói gì nhưng lại bị Hắc Sắc Thiên Đường cắt ngang, nói tiếp: “Ngươi xóa acc rời đi, chúng ta đi tìm ngươi khắp nơi, sau đó biết ngươi tiến vào Tín Ngưỡng, đổi tên Hắc Sắc Địa Ngục, ta liền gọi là Hắc Sắc Thiên Đường. Ngươi gia nhập Hắc Ám Du Hiệp, một công hội không có tiếng tăm gì, ta cũng không phản đối, vì ta biết ngươi vì người đàn bà kia. Cuối cùng ngươi bảo ta rời đi, ta cũng nghe theo, gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc. Mới gần đây, ta vẫn còn chưa thích ứng với chỗ này đâu. Ta rất tự phụ, nhưng sau đó PK với Bại Hoại, ta thua. Rồi Đao Quang đại ca và Thủy Sắc đại ca lại mang theo ta đánh phó bản, dạy ta rất nhiều thứ, ở trong Ngưu Nhân Bộ Lạc này, ta đã hiểu cái gì gọi là đoàn đội, cũng trở thành anh em với đám Bại Hoại. Suy nghĩ của ta từ từ thay đổi, ta hỏi ngược lại bản thân là nếu có một ngày, ngươi đến nơi này muốn dẫn ta đi thì ta có đi hay không? Ta vô số lần tự hỏi, cuối cùng cũng có một câu trả lời, đại ca, xin tha thứ cho người anh em này, Thiên Đường quyết định lưu lại, ở lại Ngưu Nhân Bộ Lạc.”
Nghe Hắc Sắc Thiên Đường nói thế, tâm trạng của Hắc Sắc Địa Ngục vô cùng phức tạp. Ban đầu hắn kêu Hắc Sắc Thiên Đường rời đi, đẩy đến Ngưu Nhân Bộ Lạc, thấy anh em của mình tìm được một công hội để trung thành chiến đấu thì hắn phải cao hứng mới đúng, tại sao lòng lại đau như thế? Giống như bản thân mình bị ai đó khoét một đao vậy? Hắc Sắc Địa Ngục hồi tưởng lại, chính bản thân hắn đã phụ lòng đám anh em thân thiết này, khiến bọn họ cũng cảm giác như thế!
“Đại ca, thật xin lỗi. Kể từ sau khi ngươi đi, Nam Sơn bị công hội đối địch kéo sang, tên Ma Thuật biến thành hội trưởng, lão Lục rời đi, Hạt Tử cũng vậy. Ta dần dần cũng hiểu cho dù kéo ngươi về thì Hắc Ám Du Hiệp vĩnh viễn cũng không trở lại như cũ nữa. Cho đến khi người tàn sát đám người Ma Thuật, ta mới biết đại ca Độc Bộ Thiên Hạ mà ta bội phục vẫn còn đấy, hắn trở lại rồi! Nhưng mà Thiên Đường đã không còn là Thiên Đường lúc trước nữa, hắn bây giờ không còn là một thằng nhóc ngây ngốc theo đuôi đại ca, hắn đã tìm ra mục tiêu của chính mình. Độc Bộ đại ca, ngươi sẽ cảm thấy cao hứng vì ta sao?” Hắc Sắc Thiên Đường nhìn về phía anh mình, lệ rơi đầy mặt.
Lời của Hắc Sắc Thiên Đường như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng hắn. Hắc Sắc Địa Ngục mê mang, lòng không ngừng rỉ máu. Hắn từng là Độc Bộ Thiên Hạ phong quang vô hạn, lúc hắn rời đi, hắn chưa từng nghĩ đến cảm thụ của những anh em bên cạnh mình, phải như vậy không? Là một tay hắn sáng lập Hắc Ám Du Hiệp, cũng là người hủy diệt nó.
Hắc Sắc Thiên Đường rời đi là một kết quả tất nhiên, hết thảy cũng là hắn tạo ra.
“Ta đã phát tin tức cho bọn lão Lục cùng Hạt Tử, bọn họ đều nguyện ý gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc. Độc Bộ đại ca, tiếp theo ngươi định làm gì?” Hắc Sắc Thiên Đường hỏi, hắn biết rõ tính tình của Hắc Sắc Địa Ngục, hắn sẽ không ở lại Ngưu Nhân Bộ Lạc mà có lẽ sẽ chọn cách lưu lạc thiên nhai.
Hắc Sắc Địa Ngục cô đơn cười một tiếng: “Lúc trước ta nghĩ muốn ở lại đây một thời gian ngắn, sau đó dẫn ngươi cùng rời đi. Ta nghĩ lúc đó ngươi hẳn sẽ đi cùng ta, nhưng ta sai rồi.”
“Thật xin lỗi.”
“Thật ra thì ngươi không cần phải nói xin lỗi, người nói phải là ta mới đúng!” Hắc Sắc Địa Ngục vỗ vai Hắc Sắc Thiên Đường một cái.
Hắc Sắc Thiên Đường trịnh trọng, kiên định nói: “Bất kể đi đến đâu, Thiên Đường cũng là em của anh.”
“Không biết tại sao ta lại không muốn đi nữa, có lẽ do cảm thấy mệt rồi. Ta ở đây đợi bọn lão Lục và Hạt Tử chạy đến vậy.” Hắc Sắc Địa Ngục cười cười, thay vì lưu lạc thiên nhai không bằng tạm dừng chân ở lại. Hắn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Ngưu Nhân Bộ Lạc là một công hội thế nào mà có thể ảnh hưởng sâu sắc đến Hắc Sắc Thiên Đường như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...