Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Trong lúc Nhiếp Ngôn còn bận phân tích thuộc tính của Ám Dực Long, nghiên cứu xem nên sử dụng nó thế nào cho tốt thì bên Pháp Sư Liên Minh cũng có một vài động tĩnh.

Chỗ trú tạm thời của Pháp Sư Liên Minh là một khu nhà dân nhỏ hẹp, hiện đang nghênh đón hơn sáu mươi người trùm áo choàng đen kín người không để cho ai nhìn rõ khuôn mặt bọn họ, cả đám toát ra vẻ thần bí.

Cuồng Pháp vừa nhận được tin thủ hạ truyền đến lập tức chạy ra nghênh đón.

Cuồng Pháp vội chào hỏi: “Chào Khắc Lạc tiên sinh và mọi người, ta đại biểu cho Pháp Sư Liên Minh hoan nghênh các ngươi đến đây.”

Cái tên gọi là Khắc Lạc là một Chiến sĩ.

Khắc Lạc luôn giữ khoảng cách cùng bọn họ, những thành viên bình thường của Pháp Sư Liên Minh không nhìn ra chứ Cuồng Pháp sao lại không? Nhưng hắn vẫn cố rặn ra nụ cười, vì hắn biết đám người này mình không chọc nổi chứ nói gì đến tập đoàn Thế Kỷ sau lưng họ. Chỉ cần bọn họ chọn đại ra một người cũng là người nổi tiếng, đủ sức tàn sát Pháp Sư Liên Minh.

“Cuồng Pháp hội trưởng khách khí rồi.” Một Áo pháp tên Ô Nha bên cạnh cũng hơi khách khí đáp lại.

Ô Nha là một người Trung Quốc, bộ dáng lộ ra vẻ giảo hoạt, còn Khắc Lạc thì trên mặt ghi rõ hai chữ "cao ngạo".

Sáu tinh anh của Dã Lang, người chơi bình thường cũng chỉ nghe qua tên bọn họ mà thôi chứ chưa từng có dịp được thấy họ ra tay. Nhiếp Ngôn cũng thế, hắn chỉ nghe qua chứ chưa được tận mắt nhìn thấy. Cho nên không ai biết rõ bọn họ là ai, năng lực ra sao, chỉ biết bọn họ là những người trung thành nhất với Tào Húc, là lực lượng mà Tào Húc đã tốn nhiều năm bỏ sức bồi dưỡng.

Cuồng Pháp đang mời đám người Khắc Lạc và Ô Nha vào trong nhà thương lượng cụ thể sự việc.

Nhiếp Ngôn đang ở trong biệt thự thì chợt nhận được tin truyền đến là có một người tên Hắc Sắc Thiên Đường đến tìm.

Rốt cuộc hắn cũng đến! Nhiếp Ngôn thầm nghĩ. Đến tận bây giờ Nhiếp Ngôn vẫn nhớ rõ trận chiến lần đó với Hắc Sắc Thiên Đường, chỉ còn một chút xíu nữa thôi thì mình đã thua rồi. Cao thủ như Hắc Sắc Thiên Đường nếu có thể gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc thì đương nhiên Nhiếp Ngôn vô cùng hoan nghênh.


Nhiếp Ngôn vội vàng đi ra, hai người chạm mặt nhau ngay cổng biệt thự.

“Chúng ta lại gặp mặt.” Nhiếp Ngôn mở lời. Hắn nhìn về phía Hắc Sắc Thiên Đường đang khoác một bộ pháp bào màu đen của Ám mục. Trang bị của Hắc Sắc Thiên Đường vô cùng tốt, tay phải cầm pháp trượng hoàn toàn tạo thành từ thủy tinh màu đen, uốn thành một hình loan khúc.

Trong Tín Ngưỡng, pháp trượng bằng thủy tinh dễ dẫn đạo ma pháp hơn, nhưng tài liệu để chế luyện đều là hàng cực phẩm. Hắc thủy tinh càng tinh khiết thì càng tăng cao sát thương ma pháp hệ hắc ám.

Ánh mắt của Quách Hoài không sai, cây pháp trượng này ít nhất cũng phải là cấp Truyền kỳ.

Hắc Sắc Thiên Đường cười nhạt, gật đầu.

Hắc Sắc Thiên Đường vẫn giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh không quan tâm như lúc trước, bất quá trên khuôn mặt lại hằn thêm vẻ cô đơn và hiu quạnh.

Nhiếp Ngôn biết tính cách của Hắc Sắc Địa Ngục nên cũng không hỏi chuyện giữa hắn và Hắc Ám Du Hiệp.

Nhiếp Ngôn thành khẩn nói: “Hoan nghênh ngươi đến Ngưu Nhân Bộ Lạc.”

Hắc Sắc Địa Ngục nhàn nhạt cười đáp: “Cám ơn.”

Biết Hắc Sắc Địa Ngục đến, Hắc Sắc Thiên Đường vội vàng từ phía tây cứ điểm Hi Nhĩ Đốn chạy về. Khi hắn thấy Hắc Sắc Địa Ngục liền vội hưng phấn la lên: “Đại ca!”

Hắc Sắc Thiên Đường so với trước kia thì trưởng thành hơn nhiều, Hắc Sắc Thiên Đường thấy thế liền vui mừng vỗ vai hắn một cái.


“Đại ca. nếu đại ca đã rời khỏi Hắc Ám Du Hiệp thì cứ quên chuyện cũ đi, đại ca còn có đám huynh đệ bọn ta nữa mà.” Hắc Sắc Thiên Đường nói.

Hắc Sắc Địa Ngục cười cười: “Xem ra lúc đầu ta cho ngươi sang Ngưu Nhân Bộ Lạc là đúng, ngươi so với lúc trước chín chắn hơn nhiều.”

Hắc Sắc Thiên Đường cười hắc hắc.

Hắc Ám Du Hiệp lúc trước huy hoàng cỡ nào, trong mấy tựa game online đều là thần thoại bất bại. Người của Hắc Ám Du Hiệp vô cùng trung thành với công hội, sau này khi Hắc Ám Du Hiệp giải tán, rất nhiều người vẫn luôn hoài niệm lại thời kì Hắc Ám Du Hiệp từng độc bộ thiên hạ.

Nhưng chuyện tốt nào cũng phải kết thúc, việc độc bộ thiên hạ đã tạo ra nhiều ung nhọt trong hội. Hắc Sắc Địa Ngục và Hắc Sắc Thiên Đường lúc trước cũng không cho là một người đã từng sống trong Hắc Ám Du Hiệp lại có thể gia nhập mà trung thành với một công hội khác. Nhưng ngoài dự tính của bọn hắn, Hắc Sắc Thiên Đường lại nhanh chóng dung nhập với Ngưu Nhân Bộ Lạc. Theo cái nhìn của Hắc Sắc Thiên Đường, Ngưu Nhân Bộ Lạc bây giờ rất giống với Hắc Ám Du Hiệp thời đỉnh cao, khiến hắn tìm lại được cảm giác anh em thân thiết trong công hội. Hắn tin rằng, Hắc Sắc Địa Ngục cũng sẽ nhanh chóng dung nhập với nơi này, vì nơi này có rất nhiều anh em đáng tín nhiệm!

Hắc Sắc Địa Ngục gia nhập khiến Nhiếp Ngôn hưng phấn vô cùng.

Sắp đến thời gian đăng xuất, thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng chuẩn bị hết thảy, sau đó đăng xuất xung quanh biệt thự. Ngày mai bọn họ sẽ cùng vào game, cùng tham gia trận Tử vong cảnh!

Nhiếp Ngôn và Tạ Dao cũng đăng xuất.

Bọn họ ở trong nhà hoài như vậy, cũng sắp đến thời gian tựu trường của trường Đệ Nhất Quân Đội rồi. Đệ Nhất Quân Đội nằm ở Tây Kinh, cách Hoa Hải chừng ba tiếng đi xe. Tạ Quân đã mua một căn biệt thự bên đó, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đã bí mật dời sang đấy ở, tránh để người khác quá chú ý.

Hai người cũng là học sinh của trường Đệ Nhất Quân Đội, thân phận này cũng là một loại bảo vệ, nhiều người sẽ không dám ra tay với hai người gần trường.

Tạ Quân đã điều tra ra một chút, có vẻ chuyện lúc trước là cha của Lưu Thụy phái người ra tay, khổ nỗi là tìm mãi vẫn không có chứng cớ. Tạ Quân đã phái người nghiêm mật quản chế, có lẽ từ giờ trở đi lão cũng không gây ra nổi bao nhiêu sóng gió nữa.


“Nếu biệt thự bên kia đã chuẩn bị xong thì chúng ta cùng dời sang đi.” Nhiếp Ngôn cười. Tập đoàn Thiên Hạ đã dần đi vào quỹ đạo, chỉ cần Chiến Thần Bộ Lạc không xảy ra việc gì thì tập đoàn Thiên Hạ sẽ vững như Thái Sơn.

Tạ Dao suy nghĩ một chút, bây giờ chuyển sang hay mấy ngày nữa chuyển sang thì cũng thế, nên liền gật đầu: “Được rồi.”

Nhiếp Ngôn gọi cho cha hắn, kể rõ chuyện tình một chút. Cha hắn nghe xong liền gật đầu đồng ý, giao thông bây giờ rất thuận tiện, hắn muốn gặp Nhiếp Ngôn thì chạy xe tầm ba giờ là tới. Nhiếp phụ muốn phái người hộ tống Nhiếp Ngôn và Tạ Dao đi nhưng lại bị Nhiếp Ngôn từ chối, đi quá đông ngược lại sẽ biến thành mục tiêu quá lớn.

Sửa soạn lại một lượt, Nhiếp Ngôn mới leo lên chiếc Tác Long chở Tạ Dao chạy về phía Tây Kinh.

Nhiếp Ngôn chợt nhớ lại lúc trước, khi hắn vào đại học, nhìn cảnh sắc vụt qua mặt, từng chút từng chút rời xa Hoa Hải, trong lòng có chút cô đơn. Lúc ấy hắn và Tạ Dao bắt đầu xa nhau vạn dặm, đi lên con đường không rõ tương lai, tràn ngập mê mang và bối rối. Nhưng hiện tại ánh mắt của hắn không chìm ngập trong sương mù nữa, mà có thể tự quyết định tương lai của mình, hơn nữa còn có Tạ Dao luôn bên cạnh, chưa từng rời xa.

Đi gần ba giờ đồng hồ, Nhiếp Ngôn và Tạ Dao cũng đã đến trước cửa một căn biệt thự. Biệt thự này nằm dựa vào núi, hoàn toàn yên tĩnh, trên núi cũng tràn ngập cây phong đỏ. Nơi này cách trường Đệ Nhất Quân Đội chỉ có mười mấy phút đồng hồ chạy xe, vô cùng tiện lợi.

Nhiếp Ngôn kiểm tra thiết bị cách âm trong nhà một chút, xem ra cũng khá tốt.

Trước khi đến đây, Nhiếp Ngôn đã nói cho Thứ Đao biết chuyện, để Thứ Đao chịu trách nhiệm bảo vệ người thân của hắn. Bởi vì hắn không có ở đó, trong lòng cũng không tên tâm. Còn về phần hắn và Tạ Dao thì có hắn ở đây, vẫn dư sức ứng phó với tình huống bình thường. Chỉ cần không phải cao thủ cấp bậc như Thứ Đao xuất hiện thì với thân thủ của hắn cũng đủ rồi.

Bọn họ không mang theo người giúp việc cho nên việc nhà phải tự làm. Hắn và Tạ Dao cùng dọn đẹp lại phòng ốc khiến hắn không khỏi lâng lâng suy nghĩ, chẳng lẽ cuộc sống hạnh phúc cuối cùng cũng sắp bắt đầu sao!

Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao đang chỉnh cái bàn, lúc này cô rất có mùi vị của hiền thê lương mẫu. Hắn chợt phát hiện, vóc người của Tạ Dao so với trước đây càng bốc lửa hơn, bộ ngực căng đầy càng phong mãn hơn, thoạt nhìn muốn bung cả nút áo ra ngoài.

Nhiếp Ngôn không khỏi nghĩ có phải do mình hay không? Kiếp trước ngực Tạ Dao cũng không to được đến như vậy, bây giờ cô tràn ngập mùi vị thiếu phụ dù vẫn chưa bị Nhiếp Ngôn ăn.

Tạ Dao chợt dừng lại, xoay lại nói với Nhiếp Ngôn: “Nhiếp Ngôn, chúng ta có nên đến trường xem một chút không?”

Hắn liền vội gật đầu: “Được, được.”

Hai người sửa sang xong liền cùng nhau đi đến Đệ Nhất Quân Đội. Giáo đường chỉ có người có thẻ học sinh mới vào được, phòng học vô cùng tốt.


Vừa đi vào Đệ Nhất Quân Đội, một tòa kiến trúc to lớn, trang trọng đập thẳng vào mắt cả hai người, càng đi vào sâu bên trong càng có nhiều kiến trúc chằng chịt hơn. Bên cạnh con đường nhỏ trồng đầy hoa cỏ muôn sắc.

Đây chính là Đệ Nhất Quân Đội, là thứ mà Nhiếp Ngôn từng mơ cũng không vào nổi, cũng là khát vọng lớn nhất của hắn.

Nhiếp Ngôn nhìn sang Tạ Dao, lúc này cô không dùng phấn trang điểm, khuôn mặt ánh lên nét mỹ lệ trời sinh. Trên người cô toát lên một loại khí chất tinh khiết vô cùng đặc biệt, có thể khiến người nhìn quên hết mọi phiền não. Dù đang ở trong nơi tinh anh tụ tập như Đệ Nhất Quân Đội nhưng cô vẫn vô cùng xuất chúng. Có một số học sinh đang đi lại trong trường, thấy Tạ Dao không khỏi đứng nhìn.

“Ban chỉ huy nằm ở dãy phòng đối diện, không xa dãy phòng học của em lắm.” Nhiếp Ngôn nhìn bản đồ giáo đường một chút, tính toán sơ qua khoảng cách, chắc cũng chỉ hơn 10 phút thôi.

“Sau này em có thể thường xuyên sang thăm anh rồi.” Tạ Dao dịu dàng cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.

Cảnh sắc ấy khiến cho những ánh mắt của các học sinh đang nhìn về phía này hơi dại ra.

“Nữ sinh kia là người của hệ nào?”

“Không biết, hình như học sinh mới.”

“Năm nay học sinh mới coi bộ tố chất khá cao nha. Lúc trước nghe nói có một học sinh của ban nghệ thuật tên là Tưởng Oánh Ngữ, vóc dáng siêu ngon, có người nói cô cũng là hoa khôi của ban nghệ thuật lần này đó. Hiện tại lại xuất hiện một người nữa, không biết tên gì nhưng so với Tưởng Oánh Ngữ cũng không kém.”

“Đáng tiếc người ta đã có bạn trai rồi.”

Vài học sinh nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặt vô cùng tiếc hận, đối với Nhiếp Ngôn ghen tỵ không thôi, rối rít cảm thán Nhiếp Ngôn tốt số, tìm được bạn gái đẹp như vậy.

Tương đối mà nói thì lực hấp dẫn của Nhiếp Ngôn ít hơn nhiều, hắn trông cũng không phải loại siêu cấp soái ca nên ở trong cái nơi anh tài tụ tập như trường Đệ Nhất Quân Đội không tính là hàng hiếm nhưng cũng đủ để người ta không có cảm giác hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Đối với suy đoán bậy bạ của người khác, Nhiếp Ngôn cũng chả quan tâm. Hắn nhìn quanh ngôi trường to lớn này, không khỏi cười khẽ, xem ra cuộc sống sau này ở đây chắc cũng không quá nhàm chán. Việc khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là Tưởng Oánh Ngữ nhập học còn sớm hơn bọn hắn, hơn nữa xem ra rất nổi tiếng. Nghĩ lại thì ngày ghi danh của ban nghệ thuật hình như đúng là sớm hơn thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui