“Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ cần hơn 3000 thành viên mà đã đập nát cứ điểm Ma Ngục trong vòng 10 phút, thật kinh khủng.”
“Nghe nói sau khi Ngưu Nhân Bộ Lạc đánh sập cứ điểm Ma Ngục xong, Đường Nghiêu còn mang theo U Minh Lôi Ưng bay vòng vòng trên không cứ điểm Khắc Lạc Y cả 10 phút, lao lên lao xuống năm lần tiễn hơn 200 người lên bảng đếm số, thế mà không ai có thể giết chết hắn, quá bá đạo.”
“Công hội Vĩnh Hằng đầu hàng cũng không trách được, bị quất hai cái, bọn họ không sợ mới là lạ. Nếu thật sự Ngưu Nhân Bộ Lạc muốn động thủ thì giờ cứ điểm Khắc Lạc Y đã xong mẹ rồi.”
Công hội Vĩnh Hằng công khai xin lỗi Ngưu Nhân Bộ Lạc trên trang chủ, sau đó Ngưu Nhân Bộ Lạc kéo người về lại thành Tạp La Nhĩ trong niềm vui chiến thắng. Tất cả người ở đế quốc Cách Lâm Lan đều không nghĩ đến cuộc chiến này lại kết thúc như thế.
Chỉ qua một thời gian ngắn ngủn thôi mà công hội Vĩnh Hằng đã khuất phục rồi.
Thực lực công hội Vĩnh Hằng đem so với Ngưu Nhân Bộ Lạc thì kém quá xa, nhưng ai cũng nghĩ thực lực họ cũng không tệ đến thế, ít nhất cũng có thể chống đỡ vài ngày. Không ngờ công hội đứng đầu thành Nguyên Tố trước mặt Ngưu Nhân Bộ Lạc lại như con cọp giấy, không chịu nổi một đòn. Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng vì vậy mà uy danh ngày càng tăng cao.
Mặc dù Ngưu Nhân Bộ Lạc dùng phương pháp lạ nhưng công hội Vĩnh Hằng thua cũng là việc không thể chối cãi.
Ngưu Nhân Bộ Lạc đánh bại công hội Vĩnh Hằng là việc rất dễ dàng.
Cả đế quốc Cách Lâm Lan, công hội cực mạnh hiện tại cũng chỉ có năm cái, chính là Ngưu Nhân Bộ Lạc, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ, Tru Thần Kiếm và Quang Ám Đế Quốc. Phía dưới là các công hội hạng hai, khoảng năm sáu chục cái, bọn họ ở thành thị của mình đều xưng vương xưng bá. Mấy công hội cực mạnh bình thường ít nhất phải có hơn mười tòa cứ điểm, còn loại công hội hạng hai như Vĩnh Hằng có ba bốn cái đã xem như không tệ rồi.
Trận chiến giữa công hội Vĩnh Hằng và Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể nói là giết gà dọa khỉ, gần như toàn bộ công hội hạng hai đã có chung suy nghĩ: không thể đụng vào Ngưu Nhân Bộ Lạc! Sau này thấy người của Ngưu Nhân Bộ Lạc phải tránh đi.
Như mấy công hội Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ mặc dù khổng lồ nhưng vẫn là cường long không áp nổi địa đầu xà, nên tâm lý của bọn họ đối với những công hội này cũng không sợ lắm. Nhưng Ngưu Nhân Bộ Lạc lại khác, không nghĩ tới chỉ với mười mấy phút đồng hồ đã khiến cho công hội Vĩnh Hằng không dám đánh tiếp, dù là ai thấy thế cũng phải kính sợ.
Lúc này, tổng bộ Ngưu Nhân Bộ Lạc ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư đang vô cùng náo nhiệt, bọn họ không ai nghĩ tới cuộc chiến này lại kết thúc nhanh như thế, tiếng hoan hô vang lên rợp trời.
Cuồng tặc Niết Viêm lại một lần nữa dẫn dắt bọn họ tạo nên huyền thoại.
“Thật không nghĩ tới chiến thuật này của ngươi lại hiệu quả như thế. Nếu như đánh chính diện thì thương vong của chúng ta ít nhất cũng phải gấp 10 lần.”
Đao Quang Sáng Chố vỗ vỗ vai Nhiếp Ngôn, nói. Hắn luôn bội phục Nhiếp Ngôn, trong đầu Nhiếp Ngôn luôn đầy những ý nghĩ kỳ quái như thế, có điều mỗi lần đem ra sử dụng lại mang đến hiệu quả thần kỳ.
Nhiếp Ngôn cười cười: “Đáng tiếc chỉ có thể dùng một lần thôi.”
“Một lần là đủ rồi, ngoài Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ mấy loại này, sau này bất cứ công hội nào đụng chúng ta đều phải suy nghĩ kĩ lại một chút xem có dây vào chúng ta nổi không. Ta nghe nói có vài công hội đã dặn riêng là bất kể thế nào cũng không được chọc đến người của Ngưu Nhân Bộ Lạc.” Đao Quang Sáng Chói cười ha ha.
Đường Nghiêu kế bên cũng chen miệng vào, nói: “U Minh Lôi Ưng của ta thế nào, cũng không tệ nhỉ?”
Đám người Nhiếp Ngôn mở video quay lại cảnh Đường Nghiêu dằn mặt công hội Vĩnh Hằng ở cứ điểm Khắc Lạc Y lên. Những video này đã nhanh chóng lan truyền trên mạng, chỉ thấy trên trời cao một con U Minh Lôi Ưng đảo qua lượn lại, nó mở rộng hai cánh quạt mạnh, sau đó như một đám mây đen liệng xuống.
Người bên dưới cứ điểm Khắc Lạc Y thay nhau gào thét, vô cùng hỗn loạn.
Đường Nghiêu cho U Minh Lôi Ưng đậu trên đỉnh tháp ngay giữa thành, tháp tên bình thường đều đặt gần tường thành, căn bản là bắn không tới. Chưa kể bọn họ còn không có kinh nghiệm phòng ngự trên không nên đối với Đường Nghiêu có thể gọi là bó tay chịu trói.
U Minh Lôi Ưng nhìn đám người chơi Vĩnh Hằng phía dưới, ánh mắt sắc lạnh.
Đường Nghiêu đứng trên lưng U Minh Lôi Ưng, pháp trượng trong tay tỏa sáng như mặt trời, phát ra ánh sáng vô cùng chói lọi, cả người mặc pháp bào màu tối khiến người ta cảm thấy một lực áp bách mạnh mẽ.
“Là phi hành thú cưỡi của Ngưu Nhân Bộ Lạc!”
“Không phải là Cuồng tặc Niết Viêm mà là Diêu Tử!”
Bất kể là Cuồng tặc Niết Viêm hay Diêu Tử, trong suy nghĩ của những người chơi bình thường, họ đều là thần, Đường Nghiêu nắm top 1 bảng level lâu như vậy, có thể nói là vô cùng nổi tiếng.
Lúc tất cả người chơi bên dưới cứ điểm Khắc Lạc Y còn đang chấn kinh thì Đường Nghiêu đã cưỡi U Minh Lôi Ưng từ trên trời vọt xuống. Chỉ thấy bầu trời chợt sầm tối, móng chân sắc bén của U Minh Lôi Ưng thoáng cái đã bắt gọn năm sáu người. Chỉ một cú bắt đó mà năm sáu người đã chết không kịp ngáp, ma pháp dày đặc công kích lên người U Minh Lôi Ưng mà cũng chả xi nhê gì, thanh HP chỉ khẽ giảm xuống một chút xíu. Đường Nghiêu đứng trên lưng U Minh Lôi Ưng khá nhỏ nên không dính bao nhiêu sát thương, còn hắn lại như một tháp ma pháp, không ngừng bắn ra ma pháp giết hơn 10 người chơi.
Một đợt công kích kết thúc, Đường Nghiêu lập tức chỉ huy U Minh Lôi Ưng bay lên trên tháp sau đó ném cho U Minh Lôi Ưng một khối thịt, giúp nó hồi HP lại, thoáng chút lại đầy, sau đó lại lao xuống.
Sau mấy lần như thế, sĩ khí phe Vĩnh Hằng gần như đã xuống tới đấy.
Bọn họ có phản kích thế nào đều chỉ là phí công vô ích.
Sau khi Đường Nghiêu giết đã tay mới thản nhiên rời đi. Mọi người ở đấy chỉ biết đưa mắt nhìn bóng lưng Đường Nghiêu và U Minh Lôi Ưng ngày càng xa.
Đây là lần đầu tiên phi hành thú cưỡi xuất hiện trong mắt người chơi, thực lực mạnh mẽ của nó đủ khiến ai nấy cũng rung động.
Đây chính là phi hành thú cưỡi!
Từ nay về sau, phi hành thú cưỡi liền trở thành niềm mơ ước của tất cả mọi người. Có thể giống như Diêu Tử, cưỡi trên phi hành thú cưỡi quét ngang chiến trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi thật là uy phong lẫm liệt nha!
Xem xong video, thực lực mạnh mẽ của U Minh Lôi Ưng cũng khiến thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc không ngừng hít hà.
Đám Hạ Trùng Ngữ Băng bên cạnh không khỏi lên tiếng: “Khi nào chúng ta cũng phải đi kiếm một con U Minh Lôi Ưng nghịch một chút.”
Đao Quang Sáng Chói hăng hái nói: “Mọi người lúc làm nhiệm vụ chú ý hơn một chút, kiếm được phi hành thú cưỡi càng nhiều càng tốt. Nếu số lượng đủ nhiều, chúng ta giết qua Thiên Sứ Phách Nghiệp luôn!”
“Đao Quang lão đại nói chí phải, đám con cháu Thiên Sứ Phách Nghiệp đó cũng có ngày lão tử giết cả họ nhà nó!”
Công hội Vĩnh Hằng nhận sai xin lỗi khiến thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc hưng phấn vô cùng, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại. Bọn họ có rất nhiều kẻ thù, ai nấy cũng không kém hơn công hội Vĩnh Hằng, bọn họ cần phải tăng thực lực lên nhiều nữa bởi vì kẻ địch của họ không phải là các công hội như Vĩnh Hằng mà là Pháp Sư Liên Minh, là Thần Thánh Thủ Hộ, là Thiên Sứ Phách Nghiệp. Lần này đánh gục công hội Vĩnh Hằng xem như lập uy, sau này bọn họ sang thành khác đánh phó bản cũng bớt được nhiều phiền toái.
Nhiếp Ngôn: “Đám công hội kẻ thù có động tĩnh gì không?”
“Động tĩnh lớn thì không có, bất quá gần đây bên đế quốc Tát Đặc Ăn có một người chơi nổi lên, là một Tinh linh pháp sư, cấp bậc vượt lên hơn Ngang Dực Thiên Sứ ba cấp, đã cấp 75 rồi, xem chừng còn đang tăng nữa.”
Quách Hoài nói, hiện tại trên bảng top level của đế quốc Tát Đặc Ân đã có ba người level trên 73, đây không phải là chuyện thường. Bên phía đế quốc Cách Lâm Lan cũng chỉ có Nhiếp Ngôn là hơn bọn họ thôi.
“Tinh linh pháp sư level 75?” Nhiếp Ngôn nhíu mày, bản thân hắn xem như là một ngoại lệ, hắn sống lại khiến kinh nghiệm hơn những người còn lại khá nhiều nên mới có thể up level nhanh như vậy. Chứ người bình thường bây giờ có thể vượt lên trên level 75 xem như khá giỏi rồi.
“Hắn tên gì?”
“Phong Minh, nghe nói là một Nguyên tố pháp sư theo đường băng hệ, kiêm tu lôi hệ, thực lực không tệ chút nào. Vô số công hội bao gồm cả Thiên Sứ Phách Nghiệp đều đang tìm hắn, muốn kéo hắn nhập bọn. Bất quá đến giờ vẫn không tìm được hắn, có khi là đang train level ở map cao cấp.”
Quách Hoài nói, những tư liệu này đều là người của hắn bên đế quốc Tát Đặc Ân thu thập được. Mạng lưới tình báo của hắn phát triển đã vươn vòi sang đến bên đấy, lúc trước hắn từng phái người dùng lượng lớn kim tệ mua chuộc vài người chơi trong kỵ sĩ đoàn của Thiên Sứ Phách Nghiệp, tình báo đưa về cũng khá nhiều.
Phong Minh? Nhiếp Ngôn vừa nghe xong tên này liền chấn động trong lòng. Kiếp trước đây chính là cái tên của một truyền kỳ, danh tiếng của Phong Minh ở đế quốc Tát Đặc Ân quá lớn, có thời gian còn lấn áp cả Ngang Dực Thiên Sứ. Hắn chính là người sáng tạo ra dòng Pháp sư Băng lôi song khống, train hay PK đều rất mạnh, level vượt xa những người khác, PK gần như vô địch. Theo con đường hắn đi, rất nhiều Pháp sư cũng bắt đầu chuyển sang chuyên tu Băng lôi song khống, cái tên Phong Minh ở đế quốc Tát Đặc Ân có thể nói là vô cùng vang đội, nhất hô bá ứng.
Lúc ấy có rất nhiều công hội muốn chiêu dụ Phong Minh nhưng đều bị cự tuyết, hắn cũng không tự tạo công hội riêng mà nhậm chức vụ ở Pháp sư công hội, làm một trưởng lão, quyền lực ở đế quốc Tát Đặc Ân vô cùng cao. Mấy lần Thiên Sứ Phách Nghiệp muốn chiêu dụ Phong Minh đều không thành công, sau này Thiên Sứ Phách Nghiệp ngồi vững trên chiếc ghế lão đại của đế quốc, cả công hội đều là tinh anh, nghề nghiệp đỉnh cấp cũng hơn 100 người liền không thể tha thứ cho việc có người địa vị còn cao hơn mình nên mua chuộc một người bạn của Phong Minh, âm thầm tiết lộ tin tức vị trí của hắn sau đó kéo một đám thành viên nghề nghiệp đỉnh cấp sang vây giết.
Một cuộc chiến đó, Phong Minh bị hơn 10 người chơi đỉnh cấp vây đánh, giết hơn ba người mới chịu chết. Trận đánh lúc ấy có thể nói là vô cùng oanh động, bị hơn 10 cao thủ đỉnh cấp vây công còn có thể giết chết ba người, đây quả thực là cảnh giới của thần. Sau khi quay lại trả thù, giết hơn 1000 người của Thiên Sứ Phách Nghiệp, Phong Minh mới phát hiện hắn bị bạn thân bán đứng, nản lòng thoái chí biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Người như vậy, Nhiếp Ngôn đương nhiên là muốn gặp.
Nhiếp Ngôn nhìn sang Quách Hoài, hỏi: “Ngươi có thể tìm được vị trí của hắn không?”
“Cái này hơi khó khăn, hắn từ trước giờ đều giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ngươi muốn tìm hắn làm gì?” Quách Hoài nghi ngờ hỏi, Nhiếp Ngôn tìm Phong Minh có chuyện gì?
“Sau này ta sẽ phải đến đế quốc Tát Đặc Ân một chuyến, có dịp sẽ tìm gặp hắn một lần.” Nhiếp Ngôn trả lời. Phong Minh đối đầu với Thiên Sứ Phách Nghiệp, Nhiếp Ngôn đương nhiên muốn liên lạc một chút, nghe bảo tên kia tính tình cổ quái, không biết là cổ quái đến trình độ nào.
Quách Hoài gật đầu: “Ta sẽ cho người chú ý một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...