Phương hướng cửa vào bảo khố, hình như có vài tiếng bước chân vang lên, Quáng nô Y Cách Lâm đã tiến vào!
Nhiếp Ngôn khẩn trương vô cùng, hắn đang mở bảo rương, đã gần được 60% rồi.
Quáng nô Y Cách Lâm đang không ngừng đi vào các thạch thất truy tìm tung tích của Nhiếp Ngôn, 6 cánh tay không ngừng quơ quơ vũ khí, chém vào các vách tường trong thạch thất hoặc là góc khuất, thanh âm kinh khủng vang lên khiến người ta không rét mà run.
Nhanh lên một chút! Nhiếp Ngôn hơi khẩn trương đến nỗi tự giục. Nếu mà Quáng nô Y Cách Lâm đến đây thì hắn buộc phải bỏ cái bảo rương cấp Á truyền kỳ này.
70%… 72%… 75%…
Quáng nô Y Cách Lâm đi dọc theo hành lang, ngày càng đến gần thạch thất chỗ Nhiếp Ngôn, khoảng cách với cửa thạch thất chỉ còn khoảng mười mấy mét thì nghe một tiếng "xoạch" Nhiếp Ngôn đã mở thành công cái bảo rương cấp Á truyền kỳ kia.
Thành công!
Nhiếp Ngôn vội vàng mò vào trong rương, kéo ra một cái áo choàng màu xám bạc, chính là trang bị Hủy Diệt phi phong của A Ba Khắc mà hắn luôn mơ ước!
Nhiếp Ngôn không rãnh xem thuộc tính của nó mà vứt luôn vào hành trang. Ngay sau đó, hắn lại mò tay vào trong bảo rương moi ra một quả trứng lớn màu đen, to cỡ cái chậu rửa mặt. Cả quả trứng đen thui, không có một chút màu nào lẫn vào, một màu đen trong suốt.
Nhiếp Ngôn thấy nó, trong lòng liền điên cuồng, là một quả trứng sủng vật!
Dưới tình huống bình thường, sủng vật trong trứng ấp ra rất có thể chính là thú cưỡi phi hành, không biết quả trứng to này ấp ra thứ gì đây.
Nhiếp Ngôn vứt nó vào hành trang luôn, sau đó moi moi một chút, trong rương cũng không còn gì khác.
Lúc ấy, Quáng nô Y Cách Lâm đã đến cửa thạch thất, nó phát hiện ra Nhiếp Ngôn liền hung dữ lao lên, quơ lưỡi hái trong tay chém xuống phía Nhiếp Ngôn đang ngồi.
Vật đã vào tay, Nhiếp Ngôn đương nhiên là chạy gấp, lấy ra một cái Tùy cơ Truyền tống quyển trục, không nói hai lời đã bóp nát, một luồng sáng hiện lên.
Lưỡi hái của Quáng nô Y Cách Lâm đã chém xuống chỗ Nhiếp Ngôn vừa ngồi, nhưng bóng dáng Nhiếp Ngôn thì đã biến đi đâu mất.
Nhiếp Ngôn bị truyền tống đến một khu rừng ngoài thành, hắn nấp vào một góc, lấy Hồi thành quyển trục ra, ngâm nga một đoạn chú ngữ rồi biến trở lại thành Tạp La Nhĩ, rốt cục cũng an toàn.
Nhiếp Ngôn nhìn thu hoạch của mình một chút, lấy Hủy Diệt phi phong của A Ba Khắc ra. Cái áo choáng xám bạc này Nhiếp Ngôn đã từng nhìn thấy trong Ám Chi Lược Ảnh, nó tỏa ra quang mang màu đen thần bí, cầm trên tay không có một tí sức nặng nào. Nhiếp Ngôn dò xét thử thuộc tính của nó.
Hủy Diệt Phi Phong của A Ba Khắc: Yêu cầu Lực lượng 1500, Nhanh nhẹn 1200, level 180. (Không cách nào sử dụng)
Miêu tả vật phẩm: người giữ chương mở đầu Ám Chi Lược Ảnh của Trật Tự Chương mới có thể mặc trang bị A Ba Khắc, phải đủ bộ mới có thể mặc. A Ba Khắc theo đuổi lực lượng, cần phải có lực lượng đủ mạnh mới có thể giữ, kẻ phản bội phải chết!
Thuộc tính: Phòng ngự +522, Né tránh +20, Ẩn tàng +300, Lực lượng +700, Nhanh nhẹn +320, toàn bộ thuộc tính +100. Lúc bị công kích có 50% xác suất hấp thu 20% thương tổn, 20% xác suất hấp thu 50% thương tổn. Sáo trang: 1/8
Vật phẩm sẽ bị khóa với người giữ chương mở đầu quyển thứ nhất của Trật Tự Chương, không thể giao dịch, không thể rơi xuống.
Thuộc tính của Hủy Diệt Phi Phong của A Ba Khắc quá mạnh, nếu gom đủ các phần của bộ sáo trang thì có thể lắp thành sáo trang Truyền kỳ thuộc hàng top ở level 180. Nếu gom đủ thì bộ sáo trang này có thể nói là tuyệt đối mạnh nhất.
Tuy nói là tạm thời chưa mặc được, nhưng Nhiếp Ngôn vẫn cảm thấy một tương lai tươi đẹp. Nếu luyện đến level 180, mặc vào bộ sáo trang này thì quá ngầu.
Nhớ năm đó, Nhiếp Ngôn luyện đến level 180 vẫn chỉ là một Đại đạo tặc, không có duyên với Ảnh vũ, trang bị trên người là một bộ sáo trang hoàng kim level 160 mà hắn khổ cực muôn phần mới gom được. Vì bộ sáo trang đó mà Nhiếp Ngôn phải tốn ba tháng không ngừng tìm đội cày phó bản. Trong cả đám bạn bè của hắn, ai mà lượm được một trang bị Á truyền kỳ hoặc một mảnh của trang bị Truyền kỳ cũng khiến mọi người hâm mộ đến chết. Khi đó, trang bị Á truyền kỳ cũng đã được gọi là thần trang chứ nói chi là trang bị Truyền kỳ. Về phần sáo trang cấp Truyền kỳ thì chỉ có trong truyền thuyết.
Nhiếp Ngôn đã thu được ba món trong bộ sáo trang A Ba Khắc, theo thứ tự là A Ba Khắc Phong Ấn Thủ, A Ba Khắc Huyết Tinh Chủy và cái A Ba Khắc Hủy Diệt Phi Phong này, tám món đã thu được ba, nói không chừng trước khi lên đến level 180 hắn đã thu thập đủ bộ rồi.
Cày đến 180, mặc sáo trang Truyền kỳ A Ba Khắc, cưỡi Ám Dực Chi Long, đây chính là mục tiêu của Nhiếp Ngôn. Nếu thật sự có thể hoàn thành mục tiêu này thì hắn thật sự có thể hoàn toàn xứng đáng là trùm game.
Nhiếp Ngôn đến Tinh Không dược điếm, tìm một phòng thí nghiệm rồi lấy cái trứng to vừa nhặt được ra, cẩn thận quan sát xem có thể nhận ra đó là sinh vật gì hay không. Nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng thu hoạch được gì, bất đắc dĩ chỉ có thể thu lại, phải tìm Giám định sư sủng vật hỏi thử.
Nhiếp Ngôn mặc Âm Ảnh Hành Giả, một đường đi tới thẳng hướng quảng trường thành Tạp La Nhĩ, Giám định sư sủng vật đang ở giữa quảng trường.
Quảng trường trong thành Tạp La Nhĩ, tiếng người ồn ào, có rất nhiều người chơi gào ghét xin tổ đội, nhiều đội tập hợp đủ người thì lục tục rời đi.
Nhiếp Ngôn đi thẳng tới, tiếng gào thét luôn vang lên bên tai, đột nhiên trong lúc đó, hắn nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Tuyển tổ đội đi Hắc Ám Chiểu Trạch, cần Áo thuật pháp sư level sáu mươi đến sáu lăm, pháp thương trên một ngàn hai.”
Nhiếp Ngôn nhìn về phía đó, liền thấy vài bóng dáng quen thuộc, chính là bọn Địch Hạo, tổng cộng có mười lăm mười sáu người. Nhiếp Ngôn nhìn qua, bên cạnh Địch Hạo cũng có mấy người hắn quen, lại có năm sáu mỹ nữ, còn có mấy người là cùng ban với Nhiếp Ngôn, ngoài ra còn có ba người gọi là Mặc Đào, Mặc An cùng Mặc Nghiên, nhìn thấy ba người này, trong lòng Nhiếp Ngôn trầm xuống.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn cùng Mặc Đào, Mặc An cùng Mặc Nghiên cũng tạo đội chung, hắn cũng thông qua Địch Hạo mới biết bọn họ. Ba người đó là ba anh em gái, lúc ấy đám Nhiếp Ngôn, Địch Hạo, Lý Duệ này nọ thua xa bọn họ về level và trang bị, lúc tổ đội đánh phó bản thường xuyên bị họ mắng, miệng bọn họ cũng không sạch sẽ gì, thường xuyên chửi rủa này nọ. Sau đó Địch Hạo, Lý Duệ cùng Nhiếp Ngôn cũng không nhịn nổi nữa, rời khỏi đoàn đội, tự tổ chức đoàn thể mới. Rồi bọn họ lại nghe tin ba người đó gia nhập Khải Hoàn Đế Quốc nên cũng không quan hệ gì với ba người đó nữa. Nghe nói Khải Hoàn Đế Quốc chiếm được một cứ điểm quan trọng, mỗi tháng đều có rất nhiều tiền lãi, đương nhiên đám người Nhiếp Ngôn không thể chạm tới. Mà bọn chúng cũng khinh thường đám Nhiếp Ngôn, thỉnh thoảng thấy nhau liền ra vẻ khinh bỉ.
Nhiếp Ngôn không muốn gặp lại đám Mặc Đào, Mặc An và Mặc Nghiên, nhưng đám Địch Hạo, Lý Duệ thì hắn vẫn phải gặp, hắn đã nhiều ngày không đến trường rồi. Địch Hạo tự biết mình không cùng một tầng lớp với Nhiếp Ngôn nên cũng không muốn phiền nhiễu hắn, nếu cứ thế, Nhiếp Ngôn lại không chủ động liên lạc thì mấy anh em tốt như Địch Hạo, Lý Duệ này sẽ dần dần xa cách hắn, cuối cùng biến thành người lạ.
Nhiếp Ngôn không phải là một người vong ân bội nghĩa, không vì kiếp này thành tựu hơn người mà quên những anh em cũ kiếp trước.
“Muốn hạ Hắc Ám Chiểu Trạch phải chuẩn bị thêm mấy bình Giải độc dược tề, tiền này ai ra?” Địch Hạo hỏi mọi người, bọn họ tuy đã gom đủ người nhưng muốn hạ Hắc Ám Chiểu Trạch thì còn không ít chuyện cần làm.
“Đương nhiên là các ngươi trả, ba người chúng ta, hai người đã sáu lăm, một người sáu bốn, trang bị sớm đủ yêu cầu đi Địa Để Quáng Động dưới thành Hoàng Kim rồi. Chúng ta cùng các ngươi hạ Hắc Ám Chiểu Trạch là cho Địch Hạo ngươi mặt mũi thôi.” Lúc Mặc Đào nói chuyện, bộ dạng có chút không kiên nhẫn.
“Đã nửa tiếng rồi còn chưa đủ tổ đội, đi không?” Mặc An nhìn đồng hồ, càm ràm.
Mặc Đào cùng Mặc An bằng tuổi với đám Địch Hạo, là anh em họ, cũng học trong trường trung học Hoa Đại. Bất quá bọn hắn ở trong lớp chọn, thành tích học tập tương đối khá, thường hay lên mặt với người khác. Nhưng gần đây có việc khiến hắn không thoải mái đó là trong ban của đám Địch Hạo, Lý Duệ đột nhiên lòi đâu ra một Nhiếp Ngôn, đoạt hết danh tiếng của bọn hắn.
Về phần Mặc Nghiên thì khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên cũng dễ nhìn, da trắng nõn, chỉ hơi lùn một chút, cũng là Pháp sư giống Mặc Đào và Mặc An.
“Nếu không phải Oánh Ngữ tỷ tỷ ở đây, chúng ta đã sớm rời đi rồi.” Giọng Mặc Nghiên có chút yếu ớt.
Địch Hạo suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Tiền này để ta bỏ.”
“Tiền này nếu chúng ta bỏ, rớt trang bị Pháp hệ cũng bị bọn họ lấy, chúng ta lời được cái gì.” Lý Duệ ngăn trước mặt Địch Hạo, tức giận bất bình nói nhỏ.
“Bất kể có lợi nhuận hay không, không ai dẫn đội thì chúng ta căn bản không đi nổi phó bản Hắc Ám Chiểu Trạch. Không có bọn hắn chúng ta tìm đâu ra Pháp sư sát thương cao?” Địch Hạo nói chuyện riêng với Lý Duệ, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Nhất định phải có người dẫn bọn hắn làm quen với Hắc Ám Chiểu Trạch, sau đó bọn họ mới có thể tự mình tạo đoàn thể, vạn bất đắc dĩ chỉ còn cách mời mấy bồ tát này đi.
Tuy nói bọn họ biết Nhiếp Ngôn nhưng cũng không thể lấy danh tiếng của hắn đi rêu rao khắp nơi. Đám người Địch Hạo cùng Lý Duệ chưa từng công bố chuyện đó nên rất ít người biết tin này.
“Tiền Giải độc dược tề không thể để mình Địch Hạo bỏ, chúng ta mỗi người hỗ trợ một ít đi.” Một mỹ nữ vóc dáng cao gầy, quyến rũ động lòng người lên tiếng.
“Oánh Ngữ nói đùa, bảo mấy nữ sinh ra tiền, chúng ta sao lại không biết xấu hổ vậy chứ.” Địch Hạo vội vàng từ chối.
Thấy Tưởng Oánh Ngữ nói thế, Mặc Đào cùng Mặc An liền có chút lúng túng.
“Các ngươi không phải là quen Cuồng Tặc Niết Viêm sao? Bảo hắn đến đây chẳng phải mọi việc đều được giải quyết?” Mặc Đào bẻ lái sang chuyện khác.
“Đúng vậy a, có chỗ dựa lớn như vậy sao lại không nhờ.” Mặc An cười khinh, lúc trước hắn nghe Lý Duệ nói mình và Địch Hạo quen Cuồng Tặc Niết Viêm liền không tin. Ngươi quen Cuồng Tặc Niết Viêm thì chắc ta thân với Ngang Dực Thiên Sứ quá, đúng là buồn cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...