Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

- Niết Viêm, ngươi thật sự có nắm chắc không?

Yểu Yểu dùng cánh tay đụng vào tay Nhiếp Ngôn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

- Yên tâm đi, không có vấn đề.

Động tác của Yểu Yểu không coi là quá mức, nhưng ở trong mắt Trần Bác là cực kỳ thân thiết quá mức, oán hận trong mắt Trần Bác càng đậm hơn vài phần.

Đoàn đội hai mươi người chậm rãi tiến vào chỗ sâu trong rừng cây, Chiến Sĩ, Thánh Kỵ Sĩ ở phía trước, chức nghiệp pháp hệ ở phía sau, dưới dặn dò đặc biệt của Nhiếp Ngôn, khoảng cách mỗi người không vượt qua hai thước.

- Thần Bột huynh, đến phía trước thăm dò đường đi.

Khóe mắt Nhiếp Ngôn hiện lên một tia âm lãnh kín đáo, tên Trần Bác này dối trá ghen tị còn có một chút cừu hận, đều đã ghi nhớ kỹ ở trong lòng, hắn bỏ qua thể diện của Trần Bác, đã hoàn toàn đắc tội với Trần Bác, cho dù như thế Nhiếp Ngôn cũng không một chút sợ hắn. Chỉ chút bản sự của hắn còn muốn tạo ra cơn sóng gì hay sao.

- Ngươi và ta đều là Đạo Tặc, dựa vào cái gì bảo ta đi?

Trần Bác lạnh giọng nói.

- Ta là đội trưởng phải chỉ huy đoàn đội, không bằng ta đi dò đường giao toàn bộ đoàn đội cho Thần Bột huynh chỉ huy, như thế nào?

Nhiếp Ngôn phản kích nói.

- Không cần, ta thật muốn nhìn ngươi làm thế nào qua được phó bản cấp Chuyên gia!

Trần Bác hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước lợi dụng thân thủ linh hoạt, bắt đầu dò đường.

Nhìn động tác của Trần Bác, miễn cưỡng xem là có tư cách trên trung lưu, hoàn toàn không phải một tầng lớp với Nhiếp Ngôn.


Rừng cây âm u thỉnh thoảng có gió lạnh rít gào qua, một loại cảm giác kỳ dị giống như bị người khác chú ý, từ trong lòng Nhiếp Ngôn xuất hiện, hắn chăm chú nhìn thoáng qua chỗ bóng râm phía xa, đó là Hắc tinh linh một số tên am hiểu đánh lén tránh ở trong bóng tối. Cảm giác không từ 10 trở lên là phát hiện không được bọn nó.

Trần Bác hướng phía trước mò mẫm đi qua vì mọi người mở đường, nhánh cây sum xuê hai bên, dưới chân dây leo rải rác, hình dạng tựa như từng con rắn to vắt ngang trên mặt đất, khiến cho bước tiến của hắn cực kỳ bất tiện.

- Thứ chết tiệt!

Trần Bác một cước đá văng một đám dây leo vắt ngang trên đường, há chỉ là dây leo nó giống như con rắn linh hoạt, quấn lấy chân Trần Bác, treo hắn lên giữa không trung.

- Cứu mạng!

Trần Bác phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Bên cạnh một gốc cây đại thụ đứng sừng sững, đột nhiên lại hoạt động, dây leo đầy trời, con mắt, mũi, miệng và chòm râu trên thân cây, đúng là một Thụ nhân.

- Là Thụ yêu! Bạch Thủy, Giáo Tử, công kích từ bên phải! Thánh Kỵ Sĩ, Nhân Tường, Pháp Sư toàn bộ khai hỏa!

Nhiếp Ngôn bình tĩnh chỉ huy nói, lúc Trần Bác từ ven đường đi qua, hắn đã phát hiện Thụ yêu ngụy trang, nhưng mà hắn không có nhắc nhở Trần Bác, để cho Thụ yêu giáo huấn thật tốt tên không biết chừng mực này.

Giáo Tử cầm khiên gổ trong tay, từ phía bên phải vọt lên, một tiếng oành, một chiêu Thuẫn kích, đập ngang người Thụ yêu.

Đám chức nghiệp cận chiến vây sát Thụ yêu, phía sau pháp hệ hỏa lực đồng loạt xuất chiêu, mấy chục ma pháp ở không trung xẹt qua theo từng đường cong, oành oành oành oanh kích ở trên người Thụ yêu, Thụ yêu phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hóa thành một khúc gỗ vụn rơi trên trên mặt đất. Con Thụ yêu này chỉ là tiểu quái bình thường, làm sao chống lại được công kích dày đặc như thế.

Trần Bác bị quăng lên, oành rơi xuống mặt đất, một cái ngã cạp đất.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trần Bác, mọi người không nhịn được cười thành tiếng.


- Ra cái gì vậy?

- 3 đồng.

Trần Bác cảm thấy mất hết mặt mũi, giận dữ nhìn Nhiếp Ngôn, nói:

- Là ngươi cố ý đúng không?

Nhất định là Niết Viêm sớm phát hiện Thụ yêu, không có nhắc nhở hắn, nếu không đột nhiên phát sinh tình trạng khẩn cấp như vậy, Niết Viêm làm sao có thể ung dung trấn định chỉ huy như thế chứ.

- Thần Bột huynh, ngươi phải nói rõ ràng, là ta khó hiểu mới đúng, là chính ngươi không cẩn thận đụng phải Thụ yêu, việc này đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Nhiếp Ngôn tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Bác, vẻ mặt này như là đang nói, ta sớm thấy được thụ yêu, nhưng lại không nhắc nhở thi ngươi làm khó dễ gì được ta?

- Trần Bác, không được cố tình gây sự.

Vũ Lam quát, nàng cũng không rõ, Nhiếp Ngôn có phải sớm đã phát hiện chỗ Thụ yêu hay không.

- Hừ, coi như ta xui xẻo.

Trần Bác phun bùn cát ra khỏi miệng, liền quay đầu đi.

- Thần Bột huynh, cẩn thận dưới chân...


Lúc Nhiếp Ngôn nói chuyện cố ý chậm vài nhịp, chỉ thấy Trần Bác không cẩn thận đạp phải một cạm bẫy trong rừng, một khúc cây bay lại đây, nện vào bụng Trần Bác, đánh Trần Bác bay ra ngoài, một tiếng phốc, lại một cái ngã cạp đất, may mắn Đạo Tặc phản xạ kiểm định khá cao, mặc dù đạp phải cạm bẫy, bị thương tổn cũng thấp hơn rất nhiều so với chức nghiệp khác, nhưng mà dù là như thế, cạm bẫy này cũng quét mất hơn phân nửa huyết lượng của Trần Bác. Nhiếp Ngôn không nhanh không chậm bổ xung vài câu, nói

- Ta nói ngươi cẩn thận, đáng tiếc ngươi lại không nghe, là một Đạo Tặc, chẳng lẽ không biết tránh né cạm bẫy sao, thật không biết ngươi làm Đạo Tặc thế nào. Một Đạo Tặc thành công có thể khiến tỉ lệ sống sót của đoàn đội tăng 50% trở lên, giống ngươi như vậy... Quên đi, ta không nên nói để tránh tổn thương lòng tự tôn của ngươi.-

Trần Bác luân phiên gặp cạm bẫy, lại nghe được Nhiếp Ngôn chế ngạo như thế, trong ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Ngôn như sắp phun ra lửa.

Nhiếp Ngôn không chút úy kỵ đối diện với Trần Bác, hắn cũng không phải là người lương thiện gì, từ khi nhập đội tới nay hắn đã bị Trần Bác châm chọc khiêu khích, nếu còn có thể nén giận hắn sẽ không gọi là Nhiếp Ngôn.

- Kỹ thuật không được thì đừng thể hiện, biến thành chật vật như vậy, còn muốn trách lên người khác hay sao?

Thanh âm của Đường Nghiêu, từ từ truyền đến.

- Uổng phí thân trang bị trên người, tùy tiện đi trên đường kéo qua một tên Đạo Tặc đều mạnh hơn ngươi.

Hoàng Hôn hiển nhiên cũng đứng ở bên Nhiếp Ngôn, Trần Bác ở trong đoàn đội quan hệ hình như không tốt lắm, lúc này không có ai nguyện ý đứng ra giúp Trần Bác nói chuyện.

- Niết Viêm, ngươi đã sớm biết sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Yểu Yểu tràn ngập nghi hoặc, Trần Bác đầu tiên là bị Thụ yêu ném bay, sau lại đạp cạm bẫy, thoạt nhìn giống như đều là Trần Bác tự mình không cẩn thận.

- Việc này có liên quan gì đến ta.

Nhiếp Ngôn vẻ mặt vô tội nói.

- Ngươi là người đầy ý nghĩ xấu xa, ai biết có phải ngươi ở sau lưng chơi hắn hay không.

Yểu Yểu ở bên tai Nhiếp Ngôn thấp giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng như mật, hơn nữa bên tai như có như không mùi thơm ngát, khiến cho Nhiếp Ngôn có chút vui vẻ thoải mái.

- Nếu ta là Vũ Lam đội trưởng, mới sẽ không cần Đạo Tặc kỹ thuật tệ như vậy, ta quen biết Đạo Tặc, một trăm thì có chín mươi chín người đều mạnh hơn hắn, muốn ta chỉ dạy ngươi chơi Đạo Tặc thế nào hay không?

Trong giọng nói Nhiếp Ngôn ý giễu cợt rất rõ ràng.


Nếu cho rằng đối phương là địch nhân của mình, đạp hắn ra mặt đất thì nhất định phải tiếp tục tàn nhẫn đá thêm mấy cước, đây mới là tính cách của Nhiếp Ngôn.

Trần Bác cảm thấy bị vũ nhục, nắm chặt chủy thủ, một bộ tư thế như muốn đi lên liều mạng với Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn ngắm nghía chủy thủ trong tay, ngón tay linh hoạt múa chủy thủ trong tay.

- Người của ta kỹ thuật không tốt, để ngươi chê cười. Trần Bác trước đó không cẩn thận mới dẫm cạm bẫy, chuyện dò đường này...

Trần Bác bị Nhiếp Ngôn chế ngạo như thế, Vũ Lam làm đội trưởng, cũng hiểu trên mặt không vinh quang gì, vì thế nói giúp Trần Bác một câu.

- Vẫn là do ta đến vậy, xem ra Thần Bột huynh làm không được.

Nhiếp Ngôn nói, nếu Vũ Lam đã lên tiếng, hắn cũng không thể không nể mặt, trong đoàn đội của Vũ Lam, chỉ có Trần Bác làm cho người ta nhìn không ưa, những người khác vẫn còn có thể ở chung.

- Vậy phiền toái.

Vũ Lam nói, một câu chen vào như vậy, không khí quả thật có chút dịu đi.

Nhiếp Ngôn nhanh chóng điều tra cạm bẫy trong rừng rậm để thăm dò đường, ánh mắt đảo qua trong rừng cây, mỗi một chỗ có khả năng bố trí cạm bẫy, đều nhìn cực kỳ cẩn thận, trên con đường nhỏ trong rừng, một nhánh cây chắn ngang, kiểm tra một lúc trong lòng giật mình.

Nhiếp Ngôn đưa tay đụng vào một tí nhánh cây chắn ngang, nhanh chóng lui lại phía sau, chỉ nghe thấy vài tiếng sưu sưu sưu, từng mũi tên bắn nhanh đến đây, đốc đốc đốc như đinh đóng trên thân cây.

Hắn đã sớm tránh né, những mũi tên đó tất nhiên là bắn không trúng hắn.

Một mớ cạm bẫy bị Nhiếp Ngôn kiểm tra loại sạch, đám người Vũ Lam, Yểu Yểu, Hoàng Hôn chỉ thấy thân ảnh Nhiếp Ngôn ở trong rừng không ngừng xuyên qua, trong lòng thất kinh, hiệu suất kiểm tra cạm bẫy của người này thật sự rất kinh người, một đường đi tới bọn họ không có gặp phải một cạm bẫy nào.

Làm một Đạo Tặc, kiểm tra cạm bẫy là chức trách của hắn, đây là đặc tính quyết định của chức nghiệp Đạo Tặc, đồng thời Đạo Tặc còn có thêm vào phản xạ kiểm định tăng thêm, mặc dù đạp phải cạm bẫy, cơ hội sống sót của bọn họ cũng so với chức nghiệp khác cao hơn 50% trở lên.

Thân là một Đạo Tặc, Trần Bác nếu như đi theo ở giữa đoàn đội làm một tên rảnh rỗi, so sánh với Nhiếp Ngôn như vậy có vẻ rất bẽ mặt, hắn cũng chỉ làm bộ làm dáng thôi, đi lại trong rừng thì cho rằng đó là kiểm tra cạm bẫy. Lúc này, hắn mới hiểu được chênh lệch giữa hắn và Nhiếp Ngôn, chỉ là không muốn đánh mất mặt mũi, trong lòng cười lạnh than thở lại mang chút ghen tuông, chơi du hí mà thôi có gì ghê gớm chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui