Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Dưới sự hướng dẫn của Tạ Dao, Nhiếp Ngôn đi một vòng các phòng trong nhà. Hắn thấy được phòng của Tạ Dao và đây là lần đầu tiên hắn bước vào. Đồ đạc trong phòng Tạ Dao được xếp đặt rất ngăn nắp, trong không khí còn có mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt. Rèm cửa sổ màu hồng phấn dưới ánh mặt trời càng làm cho con người ta cảm thấy ấm áp.

Một phía bên giường là cửa sổ, nhìn ra là có thể thấy được cảnh hồ nước xinh đẹp.

Nhiếp Ngôn bước vào ngắm nhìn một chút. Trên bàn để rất nhiều hình chụp của Tạ Dao lúc bé, trắng trẻo xinh xắn trông dễ thương vô cùng.

Tạ Dao đứng bên cạnh Nhiếp Ngôn, vui vẻ giới thiệu cho Nhiếp Ngôn những bức hình đó. Náng rất thích cảm giác thế này, rất yên bình, an tâm.

Nhiếp Ngôn nhìn về phía bên cạnh bàn, hình như hắn thấy được mấy thứ không nên thấy. Trên bàn còn đặt bộ quần áo mà Tạ Dao vừa thay ra, trong đó có cả đồ rất mập mờ. Một cái áo lót ngực toàn ren hơi trong suốt, hoa văn rực rỡ, nhìn qua rất tinh xảo, loáng thoáng có thể tưởng tượng được điện nước đầy đủ của Tạ Dao.

Nhiếp Ngôn có chút đùa giỡn nhìn về phía Tạ Dao. Tạ Dao hốt hoảng kêu lên, cuống quýt đem đồ thu vào, khuôn mặt ửng đỏ đầy lung túng.

Lúc này, Tạ Dao giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, trong lòng rất ảo não. Vừa rồi thay quần áo quên mất không cất đi.

Tạ Dao cúi người sửa sang lại rồi thu hết quần áo vào.

Nhiếp Ngôn nhớ tới những chuyện đã xảy ra vào cái lần hai người uống rượu say. Da thịt của Tạ Dao mềm mịn nhẵn nhụi như tơ lụa, cảm giác đó đủ khiến lòng người xao động. Nghĩ tới, Nhiếp Ngôn không khỏi cảm thấy trong người nóng lên.

Lúc Tạ Dao vừa đi qua bên cạnh, Nhiếp Ngôn bất ngờ ôm lấy cô. Tạ Dao không khỏi cứng người, trong lòng hoảng loạn, không biết phải làm sao. Vì thường xuyên rèn luyện, cánh tay to khỏe rắn chắc của Nhiếp Ngôn truyền đến lực lượng mạnh mẽ, rất vững chắc.

Trong tâm lý của mình, thật ra Tạ Dao đã đồng ý đón nhận Nhiếp Ngôn rồi.

Nhiếp Ngôn ôm chặt Tạ Dao. Lúc này đây, cảm xúc của hắn khó có thể bình tĩnh lại. Đời trước, trong vô số những ngày hắc ám, hắn giống như một con chó đang kéo dài hơi tàn, cứ mỗi khi nhớ tới nụ cười của Tạ Dao là hắn có thể tìm được một tia ấm áp trong cái lạnh thấu xương. Hắn chưa từng nghĩ tới, đời này, hắn lại có thể gần gũi Tạ Dao như vậy, có thể ôm Tạ Dao vào trong lòng mình. Lực lượng của hắn chưa đủ mạnh mẽ, chưa thể bao trùm tất cả. Hắn phải thay đổi, phải trở nên mạnh hơn, cho đến khi bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản chuyện hắn làm. Đến khi đó, hắn mới có thể xứng đáng có cô.

Hai tay Tạ Dao chống lên lồng ngực của Nhiếp Ngôn. Tạ Dao ôn nhu, yên lặng luôn cho Nhiếp Ngôn cảm giác cô cực ngoan, rất ít khi từ chối yêu cầu của hắn. Nhưng Nhiếp Ngôn không biết là lúc ở trước mặt người khác, Tạ Dao rất có chủ kiến. Chẳng qua là lúc ở trước mặt Nhiệp Ngôn liền hoảng loạn không biết thế nào.

Nhiếp Ngôn ích kỷ suy nghĩ muốn chiếm lấy Tạ Dao, nhưng hắn biết, bây giờ còn quá sớm. Những lời nói kia của Tạ Di vẫn vang lên bên tai hắn. Hắn còn làm chưa đủ.


Ở trong lòng Nhiếp Ngôn, Tạ Dao không yên xoay người, ánh mắt trở nên mê ly, nhìn Nhiếp Ngôn thầm thở dài. Có lẽ đây chính là số mệnh! Nếu giờ phút này Nhiếp Ngôn có yêu cầu gì thì nàng cũng không có sức mà từ chối. Vừa nghĩ đến sắp có chuyện có thể xảy ra, tim nàng không khỏi đập loạn như hươu chạy. Bọn họ như thế này, chắc xem như người yêu rồi.

Giờ phút này chiếm lấy Tạ Dao thì quá sớm, nhưng cũng không ngại hắn làm chút chuyện. Nhiếp Ngôn không khỏi có ý xấu.

- Tạ Dao!

Nhiếp Ngôn thì thầm bên tai Tạ Dao.

- Ừm!

Tạ Dao nỉ non đáp lại, dựa vào lồng ngực của Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn cúi đầu, hôn lên đôi môi thơm mọng của Tạ Dao, tiến đến bên giường, đẩy Tạ Dao xuống. Hắn không khỏi bức bối khi nghĩ đến chuyện ở dưới lòng đất vào kiếp trước hay chuyện trong quán karaoke.

Tạ Dao không khỏi rùng mình khi cảm nhận thân thể cường tráng của Nhiếp Ngôn đang đè lên người mình. Nhưng nàng không nghĩ đến, càng giãy dụa, thân thể mềm mại, khêu gợi của nàng lại càng kích thích Nhiếp Ngôn. Tay phải của Nhiếp Ngôn luồn vào trong áo của Tạ Dao, mơn trớn cái bụng bằng phẳng, cảm nhận làn da ấm áp, mềm mại, nhẵn nhụi. Hắn được thể lấn tới, đưa dần lên, chạm đến bộ ngực được che đậy bởi lớp áo lót mỏng của Tạ Dao. Ở nhà, nàng ăn mặc khá tùy tiện. Hắn nhẹ nhàng đẩy ra, luồn tay vào trong. Hắn cũng biết vóc người của Tạ Dao rất đẹp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn được sờ trực tiếp.

Tạ Dao khẽ rên rỉ, nàng cảm thấy như có một dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân làm nàng bủn rủn khi bàn tay Nhiếp Ngôn lần mò trên bộ ngực của mình. Nàng như một đống bùn nhão, xụi lơ ở đó, mặc cho Nhiếp Ngôn giày vò.

Nhiếp Ngôn nhẹ nhàng nhào nặn, thỏa sức sáng tạo, làm bộ ngực vĩ đại mà một bàn tay không thể ôm hết của nàng biến hóa đủ mọi hình dạng. Ngoại trừ lần phát sinh quan hệ ở Địa Hạ Thành, chưa bao giờ Nhiếp Ngôn được động vào Tạ Dao như thế. Mà chuyện đó đã là kiếp trước, ký ức cũng đã mơ hồ. Còn giờ đây là ngoài đời thật, mọi chuyện càng chân thật hơn.

Kiếp trước, dưới Địa Hạ Thành, Tạ Dao lấy thân phận Yểu Yểu xảy ra quan hệ với hắn, rốt cuộc có tâm tình như thế nào?

Có lẽ khi đó, nàng đã sớm hiểu ra rằng chờ đợi bên cạnh Nhiếp Ngôn là không có kết quả, nhưng nàng vẫn không oán giận, không hối hận.

Nghĩ tới đây, từ tận sâu trong linh hồn Nhiếp Ngôn không khỏi thấy cảm động.

Tay phải của hắn vuốt ve thân thể mềm mại của Tạ Dao, từ bờ vai tinh xảo, nhẵn nhụi đến lưng ong bóng loáng rồi dừng trên bờ mông đầy đặn của nàng. Tạ Dao chỉ cảm thấy một bàn tay đang du ngoạn trên người mình, chơi đùa, mơn trớn. Nàng hoảng hốt, như tỉnh như mê, khó chịu không thể tả nổi, người như trên mây, chỉ cảm thấy trống rỗng không tưởng, cần một thứ gì đó lấp đầy.


Tạ Dao giãy dụa kịch liệt, cả người đột nhiên run rẩy, cổ họng phát ra tiếng thở gấp, mất đi sức lực mà mềm nhũn nằm trên giường.

Nhiếp Ngôn cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Tạ Dao lại nhạy cảm như vậy. Tay phải mơn trớn vùng bí ẩn của nàng, nơi đó đã trở nên ươn ướt.

Hai gò má Tạ Dao ửng đỏ, cảm giác thẹn thùng dâng lên mãnh liệt. Nàng vội vàng bò dậy, đẩy Nhiếp Ngôn ra.

- Một lát nữa bố mẹ em trở lại rồi. Nhiếp Ngôn, để lần sau có được hay không?

Tạ Dao dùng giọng điệu khẩn cầu hỏi. Hai gò má nàng ửng hồng, cảm giác thân thể có chút khác lạ khiến cho nàng xấu hổ mở miệng.

Nhiếp Ngôn cười trừ… Hắn thật quá đáng. Nghe thấy giọng nói mềm nhũn của Tạ Dao, trong lòng không khỏi thấy áy náy.

- Thật xin lỗi!

- Ta đi vào phòng vệ sinh một chút!

Tạ Dao bò dậy rồi nói. Tình huống này khiến nàng lúng túng không thôi.

Tạ Dao đi vào phòng vệ sinh ở ngay trong phòng. Nhìn xuyên qua pha lê mờ, Nhiếp Ngôn mơ hồ có thể thấy được bóng hình của Tạ Dao, trong đầu không khỏi hiện lên một chút hình ảnh kiều diễm. Không biết lúc này Tạ Dao đang làm gì.

Một lát sau, Tạ Dao mới từ phòng tắm đi ra ngoài, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng ánh mắt của Nhiếp Ngôn. Nhớ tới những lời vừa nói, trái tim nàng không khỏi loạn nhịp… Chẳng lẽ có một ngày, thật sự sẽ…

Bộ dáng kiều mỵ của Tạ Dao khiến tim Nhiếp Ngôn đập thình thịch. Nếu tiếp tục ở lại chỗ này, Nhiếp Ngôn lo lắng rằng mình sẽ không nhịn nổi nữa, vì vậy liền nói:

- Chuyện của bác trai, bác gái làm đến đâu rồi? Ta đi về trước vậy!

- Ừ!


Tạ Dao gật đầu, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn bã mất mát. Nàng muốn Nhiếp Ngôn ở lại, trong nhà chỉ có một mình nàng, rất buồn chán. Nhưng nàng lại lo lắng Nhiếp Ngôn có ý xấu, thật là phân vân.

Tạ Dao đưa Nhiếp Ngôn đến nhà để xe, đợi Nhiếp Ngôn lên xe rồi vẫy tay đưa tiễn.

- Vào nhà đi nhé!

Nhiếp Ngôn mỉm cười bảo rồi lùi xe ra khỏi ga ra, lái xe đi.

Về đến nhà, Nhiếp Ngôn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Thác Bạt Thì. Giờ Nhiếp Ngôn mới nhớ ra hắn từng cho Thác Bạt Thì số điện thoại của mình.

- Gần đây thế nào?

Nhiếp Ngôn cười hỏi.

- Đừng nhắc nữa!

Thác Bạt Thì đáp lại, tinh thần có vẻ sa sút.

- Thua?

Nhiếp Ngôn sửng sốt! Nếu Thác Bạt Thì thua thì làm sao có thể thoải mái nói chuyện với mình như thế này được.

- Sau khi Thác Bạt Hồng Dã bán tháo cổ phần thì có mấy cá sấu lớn xuất hiện, quấy rối ngổn ngang mọi chuyện, cuốn tiền rồi trực tiếp rời đi, để lại một đống việc rối rắm. Phía Thác Bạt Hồng Dã không được tốt đẹp, ta cũng không chiếm được tiện nghi!

Thác Bạt Thì bảo lại.

Mấy cá sấu lớn mà Thác Bạt Thì nói cũng có phần của cha Nhiếp Ngôn. Cha Nhiếp Ngôn cũng cuốn đi không ít tiền, áng chừng cũng phải hơn một tỷ.

Nhiếp Ngôn cũng không hiểu về việc tranh đấu trong làm ăn này cho lắm.

- Nếu ngươi không xử được hắn, đợi hắn phản ứng lại, quay lại vồ đến ngươi thì ngươi sẽ thảm đấy.


Nhiếp Ngôn bảo lại.

- Đương nhiên ta hiểu được. Vấn đề là giờ không đủ thực lực, không có cách nào. Trừ phi có thể lấy được đủ nhiều tiền bạc, đánh cho Thác Bạt Hồng Dã một đòn cuối cùng. Nếu không Thác Bạt gia sẽ thành có hắn không có ta!

Thác Bạt Thì cười khổ nói. Hắn đã kéo được một khoản tài chính, nhưng mà khoản tiền kia cũng có nguy cơ. Nó đến từ một tập đoàn ở Bắc Mĩ, mà tập đoàn này cũng quá nguy hiểm, nói không chừng còn có thể bị cắn ngược một ngụm. Cho nên hắn vẫn kéo dài, chưa quyết định được.

- Ngươi cần bao nhiêu?

- Không nhiều lắm! Khoảng hơn một tỷ!

Đối với loại tập đoàn lớn như nhà Thác Bạt thì thật sự không coi là nhiều, nhưng đối với nhà Nhiếp Ngôn thì là nhiều lắm. Công ty Nhiếp gia mới vừa vặn lớn lên, tổng tài sản cũng chỉ tầm hai ba tỷ mà thôi.

- Nếu ngươi chịu ra một tỷ sáu thì ta sẽ chuyển nhượng cho ngươi 12% cổ phần nhà Thác Bạt. Nhưng ngươi phải đảm bảo sẽ ủng hộ ta, thế là được rồi. Chờ ta chỉnh đốn xong công ty, ta nguyện ý bỏ ra ba tỷ để mua lại những cổ phần này.

Thác Bạt Thì tiếp tục nói.

Nhiếp Ngôn có chút choáng váng. Đối với việc thao tác vốn, hắn có thể nói là một chữ không biết, nhưng là hắn cũng nghe ra được một chút. Thác Bạt Thì muốn nhờ lực lượng của hắn để giải quyết thế lực của Thác Bạt Hồng Dã, nắm giữ quyền khống chế Thác Bạt gia. Mặc dù phải trả giá nhiều nhưng đối với Thác Bạt Thì mà nói thì tuyết đối là đáng giá.

- Ta cho ngươi số điện thoại, ngươi nói chuyện với cha của ta đi. Mấy chuyện về buôn bán ta không rõ lắm. Ta sẽ nói rõ tình hình với cha ta. Nếu cơ hội thích hợp, cha ta chắc hẳn sẽ ra tay.

Nhiếp Ngôn đưa số điện thoại của cha mình cho Thác Bạt Thì và nói.

Đối với những tập đoàn lớn kia thì hơn một tỷ có thể không coi vào đâu, nhưng đối với nhà họ Nhiếp thì đó chính là chuyện lớn sống còn.

- Được rồi!

Nhiếp Ngôn trò chuyện với Thác Bạt Thì một lúc. Mọi vốn liếng của Thác Bạt Thì đã lui khỏi Tín Ngưỡng, còn lại đều là của Thác Bạt Hồng Dã. Trong trò chơi, Thác Bạt Hồng Dã bại càng thảm thì Thác Bạt Thì càng có lợi.

Nhiếp Ngôn không biết là trong lúc vô tình hắn đã lôi kéo cho cha mình một đơn hang lớn. Còn về chuyện làm như thế nào để đạt được lợi ích lớn hơn thì phải xem bọn họ làm như thế nào.

Trời dần dần tối, Nhiếp Ngôn đội nón an toàn lên, trở lại trò chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui