Rốt cục, Dư Hạc và Giản Quân Khải đều tắm xong xuôi, bọn họ im lặng ngồi trên ghế salon, không khí có phần ngưng trệ.
Dư Hạc cúi đầu, đột nhiên mở miệng, thanh âm phiền muộn: “Tớ vẫn rất hận ông ta.”
Quân Khải quay đầu sang nhìn cậu.
“Từ nhỏ tới giờ, trong kí ức của tớ có rất ít chuyện liên quan đến ông, ông luôn rất ít khi về nhà, cho dù có về cũng luôn vội vội vàng vàng, khi đó, chỉ có mẹ quan tâm chăm sóc tớ, nhưng nàng cũng có công việc của nàng, cho nên tớ thường xuyên ở một mình, còn không thì đến tiệm net của chú Trương. Tớ có lẽ cũng cảm nhận được mình cô đơn, nhưng lâu dần rồi cũng thành thói quen. Tớ khi đó, luôn hy vọng cha mẹ có thể có nhiều thời gian ở nhà hơn để quan tâm mình, thế nhưng mà…. Sau này tớ mới biết được, cuộc sống khi đó của mình chính là những ngày hạnh phúc nhất rồi.”
Trong lòng Quân Khải đau xót, nhưng anh vẫn lẳng lặng nghe, Dư Hạc vẫn hơi cúi đầu nói, từ phía anh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dày đậm của cậu đang run rẩy, giống như muốn quét vào lòng anh vậy.
“Sau đó…” Dư Hạc thống khổ nắm tay anh, môi khẽ mấp máy, “Mẹ qua đời, cha thì thất nghiệp, ông ta bắt đầu mỗi ngày uống rượu, uống xong thì đánh tớ, đôi mắt hắn nhìn tớ luôn tràn ngập hận ý, từng đòn từng đòn đánh vào trên người tớ, nhưng hắn chưa một lần đau lòng.” Nói tới đây, khóe môi Dư Hạc hiện lên một mạt ý cười tự giễu, “Từ lúc tớ mười mấy tuổi, hắn không cho tớ một phân tiền nào nữa. Mỗi ngày tớ phải đi bới móc rác rưởi, bán báo chí, mọi người đều không thích tới gần tớ, bởi vì cảm thấy tớ bẩn thỉu. Mà tớ quả thật là rất bẩn.”
Quân Khải cầm tay cậu, nắm thật chặt.
Dư Hạc dường như cảm thụ được nhiệt độ từ Quân Khải, vì thế ổn định tinh thần nói tiếp, “Tớ cố gắng nuôi sống bản thân, nhìn người khác ở bên cha mẹ được che chở mà lớn lên trong hạnh phúc, tớ cảm thấy thật hận hắn. Tại sao tớ phải vất vả như vậy để tự nuôi bản thân, tớ không phải cũng có cha sao? Tại sao lại phải vắt kiệt sức lực để mình có thể sống sót? Ha ha, hắn hàng năm mỗi tháng đều không về nhà, vừa về đến thì chuyện duy nhất mà ông ta làm là nhẫn tâm giật lấy mấy trăm đồng tớ tân tân khổ khổ kiếm được mấy tháng nay, khi đó, tớ quả thực hận không thể giết ông ta chết quách đi, ông ta sống trên đời này để làm gì, vì sao không chịu chết đi ? ! Tớ rõ ràng đã luôn nghĩ như vậy, mỗi một lần ông ta đánh tớ, nỗi hận trong đầu tớ càng sâu, tớ cứ nghĩ nếu ông ta chết rồi mình sẽ rất vui vẻ, tớ đã nghĩ như thế, nhưng mà… nhưng mà…”
Dư Hạc cau mày, hốc mắt hồng hồng, rồi nhanh chóng tràn ra một làn nước.
Giản Quân Khải khẽ hít vào một hơi, anh vươn tay ôm lấy cậu vào lồng ngực. “Từ nay về sau, anh sẽ quan tâm em.” Anh thốt lên một lời thề, “Anh sẽ quan tâm chăm sóc em thật tốt, sẽ ở bên em cả đời.”
Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định. Dư Hạc vừa định hỏi Quân Khải vừa rồi vì sao lại hôn cậu, lại bỗng nhiên nghe được lời thề này, “Cậu…”
“Em không biết sao?” Quân Khải đột nhiên nở nụ cười, “Kỳ thật a, anh thầm mến em từ lâu rồi.”
Dư Hạc trợn to hai mắt, không thể tin mà nhìn anh.
Quân Khải bĩu môi, cũng trừng hai mắt, hiện ra một tia ủy khuất, “Làm gì kinh ngạc dữ vậy, em ghét anh lắm sao? Hay là…” Anh liều hỏi thử, “Em ghét đồng tính luyến ái?”
“Không phải.” Dư Hạc vội vàng lắc lắc đầu, cậu đột nhiên nhớ lại nụ hôn triền miên của hai người lúc ở mộ viên, nhớ lại mỗi đêm khi cùng ngủ trên một cái giường Quân Khải đều ôm lấy mình, nhớ lại lúc cây gậy sắt sắp sửa quất xuống người mình thì có một thân ảnh lao tới chắn, nhớ lại dáng vẻ lúc cười của anh, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thật thỏa mãn, rồi lại chợt nhận ra, có lẽ chính mình từ trước kia cũng đã thích anh. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, khi anh nhìn mình, mỉm cười nói “Cậu không sao chứ”, cũng đã… thích anh rồi.
Mặt của cậu hơi đỏ lên, “Cậu từ lúc nào thì bắt đầu… Cái kia…”
Quân Khải nhẹ nhàng nở nụ cười, “Từ rất lâu rất lâu trước đây rồi, dù sao khẳng định so với thời gian em thích anh còn sớm hơn nhiều.”
Dư Hạc ngước mắt nhìn, trong mắt tràn ngập chữ ‘không tin’.
Vì thế ý cười trên mặt Giản Quân Khải càng sâu, anh xoa xoa tóc Dư Hạc, “Em còn chưa nói cho anh biết, có thích anh không ?”
Dư Hạc chớp mắt mấy cái, quay đầu đi, khẽ “ừm” một tiếng.
“Em nói gì ?” Quân Khải cố ý làm bộ như không nghe thấy.
Dư Hạc liếc xéo anh một cái.
“Ha ha ha” Quân Khải rất thích biểu tình sinh động hoạt bát trên mặt cậu.
Dư Hạc lẳng lặng nghe tiếng cười vui sướng của Quân Khải, biểu tình chợt âm trầm xuống, cậu cau mày, trong mắt hiện lên tràn đầy sự tự ti, “Anh… vì sao lại thích em ?”
Cậu quả thực không hiểu, ngoại hình đẹp trai lại thành tích ưu tú như Giản Quân Khải, hơn nữa còn là con nhà giàu, vì sao lại đi thích mình, cậu toàn thân không có một chút ưu điểm khiến người ta yêu thích, từ lúc nhỏ đi học đã không có lấy một người bạn, không ai thèm thích cậu cả…
“Bởi vì…” Quân Khải nâng cằm cậu lên, tại trên môi cậu ấn thêm một nụ hôn thứ hai, “Cả người em đều khiến anh thích.”
Dư Hạc sửng sốt, trong ánh mắt tràn ngập kinh nghi, giống như căn bản không tin lời Quân Khải vừa nói.
Quân Khải nhìn thấy suy nghĩ của cậu, anh biết, thay vì nói là Dư Hạc không tin anh, không bằng nói người Dư Hạc không tin tưởng chính là cậu, “Ừm… Nếu nhất thời muốn nói thì dài lắm, anh sẽ khiến em dần tin tưởng.”
Giản Quân Khải đột nhiên nghĩ tới, vào cái lần đầu tiên anh nhìn thấy Dư Hạc ở một buổi tiệc giao thương, ngay lập tức vì nụ cười mà em ấy dành cho Kiều Tân Hạo, nụ cười giống như trên thế giới này ta chỉ dành cho mỗi mình ngươi, mà nháy mắt bị hãm sâu không thể thoát.
Nghĩ đến đây, anh bỗng có chút ghen tuông, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt sáng trong của Dư Hạc, “Không được, em cười lên rất đẹp, nhất định sẽ mê đảo rất nhiều người, em chỉ cười với một mình anh có được không ?”
Dư Hạc cười khúc khích, cậu học theo bộ dáng thường ngày của Quân Khải, xoa xoa đầu anh, “Anh mấy tuổi rồi a ! Còn hệt như con nít nữa !”
Quân Khải cũng học theo con nít chu chu miệng, khẽ hừ một tiếng.
Vì thế ý cười trên mặt Dư Hạc càng thêm sâu.
“Được rồi, hôm nay nghỉ sớm một chút đi.” Giản Quân Khải sờ sờ trán Dư Hạc, “Hôm nay em dầm mưa lâu như vậy, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh, chờ một chút để anh đi lấy nhiệt kế đo xem có sốt hay không.”
“Ừm.” Tuy rằng cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng Dư Hạc vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nghe theo anh để anh đo đo nhiệt độ cơ thể mình.
Đến khi hai người cùng nằm xuống giường, Dư Hạc chớp chớp mắt, im lặng trong bóng đêm nhìn khuôn mặt Giản Quân Khải, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay thật hư ảo.
Bất ngờ bị người hôn, bất ngờ được người bày tỏ, bất ngờ… mình không còn độc thân nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...