Hạ Việt vừa bước vào liền thấy Thức Yến đang chọc cho cục cưng cười, ánh nến nhảy nhót trong phòng chiếu lên hai khuôn mặt khả ái rạng rỡ, Hạ Việt ngẩn ra, ngơ ngác đứng trước cửa, không nỡ tiến lên quấy rối khung cảnh tươi đẹp đó.
Cục cưng phát hiện trước cửa có người, đại khái biết là phụ thân bèn a a kêu lên, cười toe huơ huơ hai tay nhỏ. Hạ Việt hài lòng đi tới, thơm mạnh một cái lên trán bảo bối, đương nhiên để cho công bằng, nam nhân cũng quay sang hôn phu lang, có điều là hôn ở môi. Thức Yến hôn lại, cười hỏi hắn: “Khách đến hết rồi à?”
“Ừ.” Hạ Việt gật đầu, đưa tay lên sửa lại cổ áo bị em bé làm nhăn của đối phương, “Trù phòng cũng sắp chuẩn bị xong, mọi người đã đông đủ, đang chờ nhìn thấy cục cưng đó. Ngươi có đói không?”
Thức Yến lắc đầu, ngẩng cằm chỉ về phía bàn: “Ta có ăn một chút rồi.”
Hạ Việt thấy trên bàn có ba chén trà, biết là y cùng hai người kia ăn bánh nói chuyện nên cũng yên tâm. Hắn đứng dậy, quan sát một lớn một nhỏ hồi lâu, giúp nhi tử đội nón, sửa sang lại xiêm y rồi dắt phu lang đi ra ngoài.
“Chúng ta vào bàn thôi, ngươi và con chưa ra thì chưa thể khai tiệc được.”
Nhân vật chính của buổi tiệc đương nhiên là cục cưng cùng với cha của bé. Dựa theo phong tục ở Lạc Việt, sau khi tân khách đã đến đông đủ, cha lúc này mới ôm hài tử tiến vào ra mắt mọi người.
Thức Yến vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt cả tiểu viện.
Y mặc áo bào màu tím, tuy nói đang ở cữ nhưng nhìn thắt lưng vẫn rất mảnh mai, vóc dáng bình thường, trông không mập. Phu lang khí sắc rất tốt, đại khái do phải ôm hài tử nên không trang điểm, ngũ quan đơn giản nhưng thanh nhã, sắc mặt hồng nhuận mang theo tiếu ý làm người xem cũng thấy ấm áp trong lòng.
Hạ Việt dẫn người từ cuối viện bước lên, các tân khách đều có thể thấy cục cưng. Đứa bé kia mở to đôi mắt tròn tò mò nhìn sân viện đầy người, cục cưng mặc áo khoác màu vàng nhạt, hai gò má phúng phính, trông đáng yêu kinh khủng.
Thiếu phu nhân ôm tiểu thiếu gia vào tiệc, người hầu liền bắt đầu dọn cơm.
Thực đơn mùa xuân của Hỉ Cửu Túy không thể thiếu thịt nai, do đây là tiệc đầy tháng nên không thể dùng thịt nai đã chết (1), món chính là món thịt nai nấu vại sành bí truyền của Vương đại trù, phối với rượu Nguyệt Hoa ủ hai năm.
Người trong Dận thành đều biết thịt nai nấu vại sành của Hỉ Cửu Túy ngon vô cùng, thịt nai vốn khó kiếm nên phân lượng món này cũng không nhiều, một ngày chỉ bán mười phần, có tiền chưa chắc đã ăn được. Nguyệt Hoa từng được chọn làm cống phẩm thì khỏi phải nói, ủ hai năm xong vị đạo rất có chiều sâu, đun nóng lên lại càng thêm tuyệt vời.
Món chính vừa đưa lên đã làm các khách nhân đang ngồi âm thầm cảm thán, Vân gia nhà giàu ra tay thật hào phóng, thịt nai rất hợp với rượu Nguyệt Hoa, thưởng thức của nhà này đúng là tốt. Mấy món rau còn lại trong mâm cũng thường gặp trên bàn tiệc, tuy rằng đều là các món ăn phổ thông nhưng cũng do Hỉ Cửu Túy tỉ mỉ nấu, hương vị đương nhiên tinh xảo hơn nhiều.
Khác với tiệc bình thường, ngoại trừ bàn của gia chủ, Vân gia không sử dụng dụng cụ ăn bình thường, mà là chia thức ăn thành phân lượng hợp lý, đốt nến bên dưới bày trước mặt khách. Như thế vừa có thể giúp khách nếm được tất cả các món khi còn nóng sốt, cũng tránh lãng phí đồ ăn. Dụng tâm như vậy, thật sự cảm thấy gia chủ rất có thành ý.
Lúc Thức Yến vừa ngồi vào vị trí, cục cưng liền bị Hạ Việt đón lấy. Sau khi ăn xong các tân khách sẽ đến xem em bé, tặng quà hoặc chúc mừng, khi đó cha đứa nhỏ cũng phải đứng đáp lễ, bởi vậy Hạ Việt muốn giữ con để Thức Yến ăn no trước.
Ban nãy cùng Kỳ Vũ và Ngôn Cửu dùng một đĩa điểm tâm nhỏ, Thức Yến đã hơi no, lúc này ăn cũng không nhiều, mỗi đĩa gắp vài miếng, ăn hai chén cơm uống một chút rượu xong liền thôi.
Hạ Việt tự nhiên không miễn cưỡng,ăn quá no cũng không tốt. Hắn đưa em bé lại cho Thức Yến, cũng không bảo hạ nhân dọn đồ mới lên, trực tiếp kéo đĩa của Thức Yến qua múc cơm ăn.
Vân phụ thân ngồi cạnh buồn cười, người trong nhà ngồi một bàn nên không ai nói gì, nhưng nếu để cho người ngoài nhìn thấy có khi còn cười chê Vân thiếu gia keo kiệt, nhất quyết không chịu gọi người hầu chia lại thức ăn mà dùng đồ thừa của phu lang.
Đầu kia Vân lão gia đã ăn no, đang uống rượu, thấy khách còn đang dùng cơm liền ngoắc Thức Yến đưa tôn tử cho mình ôm một cái.
“Lão gia, ngươi đã uống mấy chén rồi, cẩn thận mùi rượu làm thằng bé khó chịu.”
Vân phụ thân vội vã nói, Vân lão gia không để ý cười dài, có chút lơ đễnh đáp: “Nếu giờ không ôm cháu yêu một cái thì không chừng cả đêm nay cũng không đụng được vô người nó mất. Có đúng không nè, cục cưng ngoan của gia?”
Cục cưng thấy tổ phụ ghé sát vào mặt mình, khóe miệng trề xuống, ngay lúc Vân lão gia nghĩ nó sắp khóc, tiểu tử kia lại a a nở nụ cười.
Lão nhân nhất thời trên mặt cười như nở hoa.
Nhìn hai ông cháu vui tươi hớn hở ôm nhau cười khanh khách, Vân phụ thân cũng không nói gì, ngồi bên cạnh mỉm cười.
Bữa tiệc kéo dài khoảng một canh giờ, đa số bàn đều đã ngừng, các hạ nhân bắt đầu đưa mấy món tiêu thực và hoa quả lên. Các vị khách ngồi nói chuyện phiếm, có người đi tới bàn chính nhìn hài tử.
“Đại ca, phu nhân, chúc mừng các ngươi đã có trưởng tử!”
Hạ Việt không nghĩ tới người đầu tiên lại là Ôn Hữu Cung, lúc chạng vạng thấy hắn đến thì nam nhân vô cùng kinh hỉ, chỉ là lúc đó khách quá đông, Hạ Việt không thể bắt chuyện, đành bảo hạ nhân đưa hắn vào bàn.
Ôn Hữu Cung được an bài ngồi ở chỗ gần gia chủ nhất, hắn tuổi trẻ ăn nhanh, nếu không phải có rượu ngon nên mải uống, thanh niên đã sớm ngồi không yên chạy đi xem con trai của đại ca.
Thức Yến thấy Ôn Hữu Cung cũng rất vui vẻ, dù sao đã hơn nửa năm không gặp. Chuyện lần trước cũng phiền hắn hỗ trợ bắt người, nghe nói mình bị trật chân còn cố ý cho hạ nhân mang thuốc trong kinh đến, Thẩm đại phu xem thử, nói đây là thuốc tốt, thành thử Thức Yến đối với Ôn Hữu Cung rất là cảm kích.
Ôn Hữu Cung không đến đây một mình, bên cạnh hắn là một khanh quan mặc cẩm bào màu xanh ngọc, người nọ cụp mi thuận mắt, trông rất dịu dàng, sống mũi cũng cao thẳng, có điều Hạ Việt nghĩ thầm, hình như khanh quan này cũng không mềm yếu như vẻ bề ngoài.
Thấy hai người đều chú ý tới, Ôn Hữu Cung liền giới thiệu: “Đây là thị lang của ta, Tịch Triều.”
Tịch Triều mỉm cười hành lễ với Hạ Việt và Thức Yến, chào hỏi xong liền đưa tiền lì xì. Hạ Việt nhận lấy, cũng đáp lễ lại.
Ôn Hữu Cung tiến lên nhìn cục cưng, chọt chọt cánh tay mập mạp, thấy nó có vẻ sẽ không khóc liền yên tâm nắm tay nhỏ lắc a lắc.
“Đại ca, cháu của ta tên là gì vậy?” Ôn Hữu Cung vừa nắm tay cục cưng vừa quay đầu hỏi Hạ Việt.
Hạ Việt lúc này mới nhớ tới, vội vàng móc ra một chiếc khóa vàng nhỏ (2), đeo lên cổ cho cục cưng.
Ôn Hữu Cung lập tức sáp qua nhìn chữ khắc trên mặt khóa: “Hữu Tự? Nghe như là huynh đệ của ta ấy, hahaha!”
“…” Hạ Việt thật muốn bợp cho tiểu tử này một cái, bất quá không đợi hắn xuất thủ, Tịch Triều đứng cạnh liền kéo kéo tay áo của Ôn Hữu Cung.
“…Biết rồi biết rồi.” Ôn Hữu Cung bị thị lang của mình trừng mắt một cái, hắn ngượng ngùng cười cười, đưa tay gãi má, nhanh chóng chữa cháy nói, “Si tửu hữu tự, si tửu hữu diễn (3). Đại ca quả nhiên là chủ lò rượu nhỉ, đặt tên cho con mà cũng liên quan tới rượu nốt. Nói vậy tên đứa thứ hai cũng quyết định xong rồi đi?”
“Ừ.” Hạ Việt cười gật đầu, “Nếu là lang quan thì đặt là Hữu Diễn, nếu là khanh quan sẽ chọn tên lại sau.”
Trước đây Vân lão gia đặt tên cho Hạ Việt cũng liên quan đến rượu. Ngày xuân uống rượu ngắm hoa, hè đến uống rượu hóng mát, thu về uống rượu ngắm trăng, vào đông uống rượu ngắm tuyết, Hạ Việt sinh ra vào mùa hè, Vân lão gia độc ẩm xong thì chọn tên này (4), hi vọng nhi tử có thể kế thừa lò rượu.
Vì vậy đến phiên Hạ Việt đặt tên cho con cũng nối tiếp truyền thống, chỉ là nam nhân ý nhị hơn một chút. Theo ý Thức Yến, y hi vọng trưởng tử có thể kế thừa lò rượu, Hạ Việt lại nghĩ đằng nào chả sinh thêm một đứa, nếu trưởng tử không muốn cũng không nên ép nó, để đệ đệ làm cũng được. Bất quá, cuối cùng hắn vẫn sử dụng chữ “Tự” cho trưởng tử.
Về phần nét chữ vân vân, trường hợp thật sự phải viết tên họ cũng không nhiều, Hạ Việt nghĩ thầm, cùng lắm thì từ nhỏ dạy hài tử viết, quen rồi chắc cũng không oán trách đâu. (5)
Có Ôn Hữu Cung dẫn đầu, mấy tân khách khác cũng lục tục lại nhìn cục cưng. Thấy người đến, Hạ Việt liền thoáng lui về phía sau, chuyện này phải giao cho khanh quan, nếu lang quan tiến đến hỗ trợ bắt chuyện thì trông như khanh quan không đủ tin cậy, cũng không đúng ý nghĩa của tiệc đầy tháng.
Ôn Hữu Cung để thị lang của mình ở lại với Thức Yến, hắn cùng Hạ Việt ra gần đó nói chuyện.
“Y chính là vị thanh mai trúc mã kia của ngươi sao?” Hạ Việt nhìn Thức Yến tươi cười đón khách, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, hắn yên tâm, cùng Ôn Hữu Cung tán gẫu.
Ôn Hữu Cung cười gật đầu, nói: “Ngày xưa ta lãnh đạm với y mãi, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật vô liêm sỉ. Hôm nay muốn bồi thường y một chút nên nhân cơ hội dẫn y đi chơi. Không thì lúc ta chạy thương, y lại phải ở nhà một mình.”
“Nghĩ thông rồi?” Hạ Việt quay đầu nhìn hắn.
“Ừm… Nói thế nào nhỉ, ta vẫn không thể lấy lại cảm giác của ngày xưa nữa.” Ôn Hữu Cung nhìn thân ảnh thị lang nhà mình, mày kiếm cau lại, sau đó lại giãn ra, “Bất quá, ta nghĩ ta không nên cứ rối rắm như vậy mãi. Chẳng lẽ chỉ vì ta không giải được khúc mắc của bản thân mà lại làm trễ nải tuổi trẻ của y sao. Y không làm gì sai cả, nói cho cùng đều là lỗi của ta.”
Hạ Việt nghe ra được ý tứ trong lời Ôn Hữu Cung, nhịn không được bật cười.
“Vậy ta chờ thiệp mời của đệ.”
Ôn Hữu Cung giật mình nhìn hắn, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một hơi: “Đại ca, huynh là thánh à?! Ta còn chưa nói huynh đã đoán ra được rồi!”
Hạ Việt lắc đầu cười, quay đi tiếp tục ngắm phu lang của mình.
Chờ lúc tiệc tàn thì cũng sắp đến giờ Hợi.
Vân phụ thân nhìn Thức Yến có vẻ mệt mỏi liền bảo Hạ Việt đưa y về phòng nghỉ. Vân phụ thân cùng Vân lão gia hầu như chỉ ngồi, thỉnh thoảng có người quen tới mới đứng dậy bắt chuyện, sau đó lại ngồi xuống nên không mệt lắm.
Hạ Việt thấy cha bình thản chỉ huy hạ nhân thu dọn liền cùng Thức Yến ôm cục cưng về.
Lì xì và lễ vật khách tặng được hạ nhân đặt trong phòng, chất cao một đống để trên bàn, hai người cũng không còn tâm tư đi kiểm tra nữa.
Dỗ cục cưng ngủ xong đặt xuống phản, Thức Yến tựa vào mép giường không muốn nhúc nhích. Hạ Việt bưng nước gừng ra giúp y lau người, mình cũng múc nước nóng xối qua loa, sau đó bò lên giường ôm phu lang ngủ mất.
————————————————
(1) Thịt nai đã chết: Giống như cá vậy đó, mọi người thích mua cá tươi về làm hơn mua cá đã chết đúng không, câu này dịch mãi vẫn thấy tối nghĩa nên Mị giải thích cho chắc.
(2) Khóa vàng:
(3) Si tửu hữu tự – 釃酒有藇: Câu này được tác giả rút ra từ trong tập Kinh thi, bài thứ 2 trong chương thứ 6 – Tiểu Nhã Phạt Mộc do Khổng Tử biên chỉnh. Câu này có nghĩa là “Lọc ra được rượu ngon”, chữ “Tự” – 藇 trong tên của cục cưng có nghĩa là cái rây.
Si tửu hữu diễn – 釃酒有衍: Câu này tác giả tự viết phỏng theo câu trên, có nghĩa là “Rượu ngon ngập tràn”, tên truyện luôn đó các mẹ U v U…
(4) Tên của Hạ Việt – 夏越 có nghĩa là “Mùa hè đã qua”
(5) Chữ “Tự” – 藇 có tổng cộng 16 nét, viết vừa lâu vừa khó viết đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...