Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Đường Viễn khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa sổ thủy tinh, ánh mắt hơi có vẻ mỏi mệt nhìn về phía Cố Viêm trong phòng. Qua một hồi lâu, hắn nhìn đồng hồ, còn khoảng ba tiếng nữa.

Cười cười, thả người xuống ghế mềm, Đường Viễn nửa ngồi nửa nằm, lấy điện thoại chỉnh đồng hồ báo thức lúc 1 giờ sáng. Những đoạn tin ngắn lộn xộn hoặc nhanh hoặc chậm xuất hiện trong đầu hắn, đó là những kí ức về đời trước, về Hướng Đông, Du Hồng, Lăng Vân,… đến những kí ức của đời này, Đường Niệm, bố mẹ, ông bà,… Còn có kí ức về mèo Mun và Tia Chớp, nhưng nhiều hơn cả là hình ảnh của Cố Viêm.

Cố Viêm lúc 10 tuổi, Cố Viêm lúc 25 tuổi, khi Cố Viêm cười, tính khí táo bạo của Cố Viêm, khi Cố Viêm làm nũng, Cố Viêm mang tính cách trẻ con, Cố Viêm thành thục ổn trọng, khi Cố Viêm nói với hắn “Tiểu Viễn, anh yêu em!”, khi Cố Viêm gọi hắn là “Lão bà”…

Những đoạn kí ức ngắn trong trí nhớ một vòng lại một vòng dính hợp vào nhau, khiến Đường Viễn càng thêm khắc cốt ghi tâm.

“Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly…” (Nguyện ước người một lòng, bạc đầu không chia ly) Đường Viễn thì thào cười, hắn trở mình một cái, híp mắt lại nhìn vòng tay xích hổ trên cổ tay, trong lòng như có từng dòng nước ấm chảy qua, tứ chi toàn thân cũng cảm thấy mềm yếu.

“Bất tri bất giác, cứ như vậy mà yêu…” Đường Viễn lẳng lặng ngủ. Mèo Mun ngậm một cái đuôi cá ngồi xổm trên bàn, nhìn Cố Viêm trên giường bệnh, cái đuôi ve vẩy khua đi khua lại.

Cố Viêm cảm thấy đã lâu lắm rồi mình không được ngủ dài như vậy. Tuy rằng mắt vẫn không mở được, nhưng anh vẫn biết cơ thể mình được làm phẫu thuật, hơn phân nửa là có tiểu Cảnh và tiểu Đông bồi bên giường.

Không biết tiểu Viễn đã về chưa…

Lông mi Cố Viêm khẽ giật giật, một tiếng hát trầm thấp và thanh lãnh đột nhiên bay vào trong lỗ tai làm đáy lòng anh run lên, trên mặt cũng cảm thấy có cái gì đó xù xù, mềm mềm, ấm ấm lướt qua lướt lại trên da.

“Mèo Mun, đừng quậy!” Đường Viễn nhẹ nhàng hát một đoạn nhạc, đem mèo Mun đang cố gắng cọ đến cọ đi trên mặt Cố Viêm ôm vào ngực, trêu ghẹo nó: “Thế nào, mày cũng lo lắng cho tiểu Viêm hả?”

“Meo meo…” Mèo Mun xù lông, mãnh liệt đem đầu xoay lại 45độ, trưng ra biểu tình “Hứ, lo lắng cho tên này á? Em thèm vào!”

Đường Viễn bật cười, dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Viêm. Đột nhiên hắn nhớ đến cảnh tượng hắn vừa mới tỉnh lại lần trước, bị Cố Viêm làm như vậy, như vậy… Khóe mắt giật giật, nhướng mày nói: “Nếu bất tỉnh…” Nói xong, hắn cúi người xuống, chạm môi vào môi Cố Viêm, chủ động liếm cắn.

Khó có khi được Đường Viễn chủ động như vậy, con ngươi của Cố Viêm nhích tới nhích lui nhưng vẫn nhất quyết không mở mắt ra, đôi môi bị hôn đến ửng đỏ, hơi hé ra, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Đường Viễn hí mắt dòm thấy đức hạnh của ai đó, ngón tay không chút lưu tình trạc vào vết thương trên đùi phải của Cố Viêm.


“Cái quỷ gì vậy!” Cố Viêm đau rống một tiếng, đôi mắt hổ mở ra, cả giận nói: “Đường Viễn! Em muốn mưu sát chồng phải không? Ôi, cái chân tội nghiệp của tôi! Mèo Mun, mẹ nó, mày nhảy ra khỏi đùi lão tử ngay!”

“Đây là mấy?” Mặt Đường Viễn không đổi sắc, tay trái vươn ra xa, giơ hai ngón tay lên.

Cố Viêm đau đến nhe răng nhếch miệng, hí mắt nhìn nhìn, cả giận nói: “Nhìn không thấy! Mù!”

Đường Viễn: “…”

“Rất đau?” Đường Viễn nhíu mày nhìn đùi phải của Cố Viêm.

Cố Viêm quyết định thừa dịp mình còn đang trọng thương, phải đem Đường Viễn gắt gao ăn sạch sẽ, ra vẻ hữu khí vô lực, tội nghiệp vô cùng nói: “Rất đau a, lão bà!”

“A!” Đường Viễn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, lại nói: “Mù thật hả? Thế sao lại thấy mèo Mun trên đùi cậu gọi tới gọi lui?”

Cố Viêm: “…”

“Con mắt trái 430 độ, mắt phải 435 độ, kết quả đuổi kịp, ăn khớp.” Đã một tuần trôi qua kể từ khi Cố Viêm tỉnh dậy, Đường Viễn nhìn kết quả đo lường thị lực khá giống với phán đoán của hắn, tùy tay mở hộp kính lấy ra một cái kính gọng vàng, đưa qua, nói: “Mấy cái này nhóm chú Vân đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi, có tác dụng điều chỉnh giảm bớt áp lực của đồng tử. Cái kính này không tồi, đeo lên thử xem.”

“Lấy ra!” Cố Viêm ngồi ở trên giường bệnh, đùi phải bị treo, vẻ mặt cau có khó chịu, đôi mắt ẩn nhẫn thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Đường Viễn, tư thế kia hoàn toàn là bộ dáng sắp nổi bão đến nơi.

Cả tuần qua, quả thực là Cố Viêm dính Đường Viễn đến mức nhân, thần công phẫn, đến nỗi đi ngủ phải ôm mới ngủ được, ăn cơm phải nhìn thấy mới chịu ăn, ngay cả đi vệ sinh cũng dựa vào, không thấy người đâu là bứt rứt khó chịu…

Hơn nữa, cái tính tình thối nát này của Cố Viêm càng ngày càng phát triển đến mức độ người ta khó có thể nắm bắt. Hiện tại, cơ hồ anh đã trở thành một lão hổ nóng nảy, tùy thời phát uy, ngoại trừ Đường Viễn, căn bản là không ai có thể thuần phục anh.

Cái chuôi này làm Cố Thiếu Cảnh suýt phát điên, thậm chí, cậu không chỉ một lần cho rằng não ông anh trai mình bị đạn pháo bắn hư mất rồi.


Cố Thiếu Cảnh cùng chị gái đứng bên cạnh Đường Viễn, cậu giật giật hầu kết, yếu ớt nói: “Chị dâu à, tôi thấy hay là quên đi, anh ấy…”

“Không đeo?” Đường Viễn nhíu mày, nói: “Cũng được, Đường Niệm bảo anh đêm nay về nhà —— “

“Đường Viễn! Em nhớ đó!” Mặt Cố Viêm trướng đến đỏ bừng, anh nghiến răng nghiến lợi mà đoạt lấy cái kính, đeo lên mặt, nhắm mắt lại, không nói gì.

Cố Thiếu Cảnh: “!”

Cố Lãnh Đông: “!”

Mèo Mun: “! ! !”

“A Men! Lạy chúa tôi! Anh à, anh đeo mắt kính nhìn rất, rất…” Miệng Cố Thiếu Cảnh hóa thành hình chữ O, nội tâm yên lặng rít gào: “Ka ka ka, sao mà giống mấy bác làm công tác văn hóa giá dục thế không biết, trông trí thức chưa kìa!!!”

Cố Viêm vốn là có bộ dáng đẹp trai trời sinh, dáng dong dỏng cao, thời điểm không nói lời nào nhìn vô cùng baby đáng yêu. Hiện tại, anh đeo một chiếc kính mắt màu vàng, cả người tỏa ra uy áp nhàn nhạt cùng bộ dáng thư sinh, thoáng nhìn qua thật cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Đông đã sắp xếp chương trình huấn luyện cho hai đứa rồi đấy, đã nhìn qua chưa?” Đường Viễn thình lình quay đầu lại, nhìn hai chị em Cố Thiếu Cảnh, nhàn nhạt nói: “Muốn làm đặc công của BOF, từ hôm nay trở đi phải ấn theo chương trình học bắt đầu luyện tập ngay.”

Cố Thiếu Cảnh vội vàng xua tay, không ngừng kêu khổ nói: “Chị dâu, bỏ qua cho tôi đi! Tôi thích ca hát cơ! Mấy vụ huấn luyện này, bố đã nói chỉ cần phòng thân là đủ. Cho nên cái chương trình huấn luyện biến thái kia, tôi không học đâu!”

Đường Viễn đem tầm mắt quét về phía Cố Lãnh Đông.

“Tôi đi.” Cố Lãnh Đông gật gật đầu, xách em trai đi ra ngoài. Khi bước ra hành lang, cô chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại, nghiêm trang chững chạc nói: “Đúng rồi anh! Bố nói, trình tự kết hôn của anh không được thiếu mục nào, chờ chân của anh lành rồi thì mang đồ cưới đến nhà chị dâu cầu hôn. Lúc đó hai chị em em cũng cùng đi. Anh! Bọn em đi trước đây, ngày mai sẽ trở lại thăm anh. Anh điều dưỡng cho tốt nhé!”


Đường Viễn: “…”

“Này, đeo kính cũng rất đẹp trai.” Đường Viễn nhìn Cố Viêm trưng ra tư thế “lão tử rất tức giận, không muốn mở mắt”, bất đắc dĩ nhẹ giọng dỗ: “Thị lực của cậu bị hao tổn do nguyên nhân đặc biệt. Nếu không mang kính vào, thị lực sẽ trở nên càng ngày càng yếu. Chẳng lẽ cậu muốn về sau cái gì cũng nhìn không thấy? Hay là nói, cả anh cậu cũng không muốn nhìn?”

Cố Viêm nhíu mày, rốt cục mở to mắt, lạnh nhạt nói: “Mang cái đồ chơi này trên người vướng lắm.”

“Vướng ư? Cậu ngại chuyện gì?”

“Đủ loại chuyện!” Cố Viêm muốn lấy kính ra, bị Đường Viễn đè tay lại, “Không được tháo! Cứ đeo để thích ứng cái đã, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại giống trẻ con thế hả?”

Cố Viêm tháo cúc áo gần cổ, ngón tay thuận thế đặt lên khóe môi Đường Viễn, nhu đến nhu đi, hừ hừ nói: “Đường Viễn, em đang cười thầm trong bụng phải không? Đây là em, chứ phải người khác, dám bắt anh đeo cái thứ bỏ đi này, không tặng hắn cả băng đạn thì sẽ không phải là lão tử! Lại đây, để lão công hôn cái nào!”

Đường Viễn cười, cúi người xuống hôn Cố Viêm.

Cố Viêm không quá vừa lòng, dịch dịch đùi phải, kéo Đường Viễn xuống giường, ôm chặt, thỏa mãn nhìn lão bà, nói: “Tình huống của nước R thế nào rồi? Em phân tích một chút đi.”

“Dã Đại đã từ chức.” Đường Viễn dừng một chút, nói: “Hạo Dương rời khỏi giới giải trí. Cậu ta cũng không tiến vào quân đội mà tiếp nhận toàn bộ gia tộc từ tay Dã Đại. Hiện tại, gia tộc họ Dã vẫn được coi là quân bài ẩn lớn nhất của quân đội nước R, tuy nhiên, ít nhất 50 năm nữa, bất luận là thế lực của bên nào cũng sẽ không dám có hành động gì với chúng ta.”

“Khẳng định như vậy?”

“Đương nhiên, lần này nước R cùng gia tộc họ Dã đã bị thương nặng, nguyên khí không thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn được. Hơn nữa, người kia, Dã Hạo Dương chính là rắn độc, một ngày tên đó không hoàn toàn nắm trong tay toàn bộ gia tộc họ Dã, thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc.” Đường Viễn nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên liền cầm lấy, còn chưa kịp nhìn, Cố Viêm đã đoạt luôn, bùm bùm nhắn trả lại tin nhắn của Đường Niệm, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Em tiếp tục.”

“Ít ngày trước Từ Thạch đã mật báo với cấp trên, ông ta tính toán tự thú.”

Cố Viêm gõ gõ ngón tay, Đường Viễn nói tiếp: “Tuy nhiên, ông ta đã bị giết trên đường về nước. Anh đoán, hơn phân nửa là Dã Hạo Dương hạ thủ.”

“Ưng lớn biết không?” Thanh âm của Cố Viêm có vẻ rất trầm.


Đường Viễn lắc lắc đầu: “Từ Hải Ưng còn không biết.”

Cố Viêm gật gật đầu, tay ôm bả vai Đường Viễn càng thêm dùng sức, lại hỏi: “Tả Quang đâu?”

“Ông ngoại anh và bố cậu tự mình xử lý, cô ta và toàn bộ nhóm đặc vụ dưới quyền đều xử bắn, chết vào ngày cậu phẫu thuật đó.” Mỗi lần nói đến người phụ nữ này, trong lòng Đường Viễn luôn luôn có cảm giác áp bách nặng nề, “Đông có đến nhìn qua, Tả Quang nói, cô ta thật sự xin lỗi Sói con. Hồng chết cũng do một tay Stephen và Dã Đại bày ra.”

Nhất thời, phòng bệnh rộng lớn lại im lặng, không ai nói gì thêm.

“Chờ anh tốt lên rồi chúng ta đi thăm Du Hồng nhé!” Cố Viêm trầm giọng nói, “Tiểu Viễn, em nhớ kỹ, nhân sinh đời này của em là mới tinh. Anh sẽ tỉ mỉ xem kĩ con đường em đi. Về sau, mặc kệ là phát sinh cái gì, mặc kệ là gặp được cái gì, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.”

“Ông ngoại, chúng ta không, không đi vào à?” Đường Niệm nhỏ giọng kêu lên.

Sắc mặt Triển Viễn Kiếm xanh mét, chỉ vào cửa phòng bệnh, hừ lạnh nói: “Tiến vào cái rắm! Về nhà!”

“Vậy, còn đống này…” Đường Niệm nhìn túi lớn túi nhỏ quà tặng trong tay, lông mày trực tiếp nhăn thành hình chữ “Xuyên”.

“Ném trước cửa là được.” Khẩu khí Triển Viễm Kiếm vẫn không tốt như cũ, chắp tay sau đít, cố ý lớn tiếng nói: “Muốn tiểu Viễn nhà chúng ta, lão nhân ta phải xem nhóc con có bản lĩnh này hay không! Cái gì ấy nhỉ, tiểu Niệm?”

“Đến!” Đường Niệm ném đống quà trước cửa, đùa giỡn mà ưỡn ngực ngẩng đầu, chào theo nghi thức quân đội.

“Ông thích nhất là cái gì?” Triển Viễn Kiếm đại khái không nhìn thấy biểu tình trên mặt mình, giờ phút này, nét mặt già nua đã giãn ra đầy tươi cười nhưng vẫn cố ý điều chỉnh một giọng điệu thật nghiêm túc, phía sau giọng nói phẫn nộ là thư giãn và an tâm.

Tròng mắt Đường Niệm vừa chuyển, lập tức hướng vào cửa phòng bệnh hét lớn: “Ai, ông ngoại, có phải ông hiếm lạ nhất là loại rượu bố con tự tay ủ ở nông thôn năm đó không?”

Ở trong phòng, Đường Viễn phá ra cười, mà ngay cả Cố Viêm cũng ngửa đầu cười, sau đó anh thẳng cố, hướng ra cửa đối diện hô: “Ông ngoại, ngài về nhà chờ cháu đưa rượu đến đi ạ!”

Triển Viễn Kiếm hừ một tiếng, tủm tỉm cười đi rồi.

“Mau mau, nhanh lên! Bảo cảnh vệ mang máy tính vào đây cho anh, anh phải tìm phối phương ngay! Chờ cơ thể tốt lên, anh mang em về nông thôn ủ rượu nhé, thuận tiện hưởng tuần trăng mật luôn!” Cố Viêm vừa nói vừa cười, đè Đường Viễn ra mà gặm. Trong phòng bệnh, tiếng hôn, vật lộn, trở mình liền vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui