“Anh, tặng anh cái này!” Vẻ mặt của Hạo Dương thực thả lỏng, anh mặc một bộ áo choàng tắm màu xanh, tà tà tựa người trên khung cửa, trong tay cầm một hộp quà màu đen, thanh âm nhu hòa: “Quà sinh nhật năm nay của anh!”
“Quà à? Nhưng sinh nhật anh đã qua mất rồi a!” Trong lòng Dã Anh Phu vô cùng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra biểu tình trêu chọc, một tay ấn khăn mặt lau tóc, tay còn lại hướng Hạo Dương ngoéo ngoéo một cái, áo choàng tắm màu trắng trên người chỉ được buộc một nút lỏng ở hông, lộ ra một khoảng cơ ngực tinh tráng.
“Năm nào cũng nói câu này! Anh! Anh không chê phiền sao?” Mặt không đổi sắc, tựa hồ sớm biết ông anh này sẽ nói như vậy, Hạo Dương liếc nhìn áo choàng tắm đang muốn tuột xuống trên người Dã Anh Phu, nhíu mày: “Em đã đổi áo choàng tắm mới có nút thắt cho anh rồi mà!”
“Thật sự là… Thật sự là không đáng yêu a!” Dã Anh Phu than thở một tiếng, tùy tay buộc một nút nữa trên thắt lưng. Anh bước lại gần, híp mắt, quan sát trên dưới đánh giá Hạo Dương, trong mắt hơi có chút mùi vị hài lòng, gật đầu nói: “Ừ, bình thường rèn luyện khá tốt, công việc gần đây có bận lắm không em?”
“Tạm được! Em vừa quay xong một bộ phim mới, sắp tới sẽ có một khoảng thời gian tương đối nhàn nhã.” Hạo Dương nói xong, nhún vai, thuận tiện đem hộp quà ném về phía trước. Dã Anh Phu nhanh tay tiếp được.
Khóe môi nhẹ nhàng cong lên, Hạo Dương kéo cửa sổ, bước vài bước, nói: “Anh! Trường quân đội của anh quản người quá nghiêm. Danh tiếng của gia tộc chúng ta lớn như vậy, thế mà không thấy anh được nghỉ phép về nhà vào dịp sinh nhật bao giờ. Cái trường này quá biến thái rồi!”
“Không biến thái thì làm sao bồi dưỡng được những người có đủ tư cách quân nhân để phục vụ cho đế quốc?” Dã Anh Phu bật cười, mở hộp quà ra, đôi mắt híp cong hơn trong nháy mắt.
Từ nhỏ, Dã Anh Phu đã là một đứa trẻ cực kì thông minh. Bình thường anh cũng không có nhiều sở thích, nhưng cờ vua là ngoại lệ. Hiện tại, trong kho chứa tư nhân của anh có một bộ cờ vua quý hiếm, đó là quà sinh nhật Hạo Dương tặng anh từ năm 13 tuổi.
Không thể không nói, Hạo Dương rất dụng tâm lấy lòng anh trai mình. Bộ cờ vua quý hiếm này, anh phải hao hết tâm tư, mời đến bậc thầy nổi danh điêu khắc thủ công thế giới – Kiệt Sâm Thụy Tạp để hoàn thành.
Hạo Dương còn nhớ rõ quân cờ vua đầu tiên anh nhận được từ tay Kiệt Sâm Thụy Tạp. Đây là vật quý hiếm đẹp nhất trong các món đồ chơi anh có và được anh nâng niu, trân trọng từ nhỏ đến lớn. Thậm chí, nó còn là vật có giá trị cao hơn nhiều trong tất cả số đồ vật mà mẹ anh có, anh đã phải đứng trước nhà Kiệt Sâm Thụy Tạp bảy ngày mới nhận được nó.
Dã Anh Phu đương nhiên biết bộ cờ vua này trân quý đến mức nào, cũng không dễ để sở hữu. Anh vốn không lãnh khốc, âm ngoan như ông bố mình, đối với thân nhân, Dã Anh Phu phi thường coi trọng.
Cho nên dù đối mặt với Hạo Dương, cậu em trai từ trên trời rơi xuống, nửa đường gia nhập vào gia tộc mình, anh không hề biểu hiện ra chút ít xem thường cùng phỉ nhổ nào. Ngược lại, anh đã luôn che chở, yêu thương cậu em trai nhỏ này từ bé đến lớn.
Hàng năm, vào dịp sinh nhật của Dã Anh Phu, Hạo Dương đều tặng anh trai mình loại cờ vua quý hiếm trên, có khi là một lần đưa luôn hai ba quân, có khi chỉ có một quân. Một năm rồi một năm, cho tới ngày hôm nay, bộ cờ vua của Dã Anh Phu chỉ còn thiếu một quân vua mà thôi.
Dã Anh Phu cảm thấy, anh có một cậu em trai rất đáng yêu, chân thành, kính trọng chính mình, một em trai tốt dù hai người vốn là anh em cùng cha khác mẹ.
“Oh, xem ra, chờ đến sinh nhật sang năm là anh có thể sở hữu được một bộ cờ vua đầy đủ rồi!” Dã Anh Phu đi qua, vòng tay qua cổ Hạo Dương, đem mặt nghiêng về phía trước, giơ má ra, ý bảo hôn cái đi.
Hạo Dương tận lực ngưỡng đầu về phía sau, cau mày nói: “Anh! Bình thường chút đi, biết không?”
Dã Anh Phu thất vọng thở dài, cẩn thận đem quân cờ Hạo Dương vừa tặng đặt vào tủ, lắc đầu nói: “Aizz! Lúc còn bé em đáng yêu hơn bây giờ nhiều! Cả ngày dính vào người anh, rất thích làm nũng. Khi anh khen em một câu, em sẽ chu miệng hôn anh một chút… Hiện tại a, thật sự là…”
Hạo Dương nhìn bóng dáng Dã Anh Phu, khóe mắt thoáng qua một tia châm chọc và oán giận. Anh rót một ly trà cầm trong tay, thuận miệng chuyển đề tài, hỏi: “Anh! Lần này anh được nghỉ bao lâu?”
“Ừ? Lần này được nghỉ tương đối dài đấy, về nhà bồi hai người.”
Hậu viện của gia tộc Dã Đại có khung cảnh vô cùng lịch sự và tao nhã, ánh trăng mông lung dát bạc phủ kín lên mọi vật. Góc vườn có một cây anh đào còn chưa tàn hết hoa, trên trạc cây có vài đóa nhẹ nhàng chớp lên trong gió, tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
Đường Viễn tựa ở phía sau thân cây, hít sâu một hơi. Thông qua kính mắt, hắn quan sát kiến trúc của hậu viện và hai hình người màu đỏ đi tới đi lui trong phòng khách, động tác có vẻ thư hoãn mà thả lỏng.
Dã Anh Phu? Con trai cả của Dã Đại?
Tay trái của Đường Viễn ấn nhẹ một nút trên kính mắt, tìm tòi nhanh các tin tức có liên quan đến Dã Anh Phu. Hắn thật không ngờ, Cố Viêm vừa mới phát động công kích trí mạng vào ổ của Dã Đại xong thì Dã Anh Phu liền trở về gia tộc.
Hình người màu đỏ còn lại hẳn là Hạo Dương.
Đôi mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, Đường Viễn nhanh chóng đọc chọn lọc các thông tin về Dã Anh Phu. Cả người hắn như hòa tan vào trong bóng đêm, ngẫu nhiên có những cánh hoa bị gió đêm bứt lìa cành, tà tà rơi trên người hắn, vô thanh vô thức.
Đứng tại chỗ, Đường Viễn cẩn thận suy tư trong chốc lát, bàn tay tùy ý xoay tròn vài cái, mã tấu Tuyết Lang mang theo hàn quang thê lãnh bị múa thành một đóa băng hoa lóe sáng dưới trăng.
Phải hành động!
“Hưu ——” một tiếng, không khí bị xé rách phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ, nghe như âm thanh khủng bố đến từ địa ngục, một vật thể lao thẳng về phía đầu của Hạo Dương.
“Hạo Dương, cẩn thận!” Dã Anh Phu đột nhiên rống to, sau lưng giống như có mắt, anh mãnh liệt nhảy đến, đẩy Hạo Dương văng ra gần 5, 6m.
Trong ánh mắt kinh sợ của hai người, một thanh mã tấu u lãnh cắt qua không khí, mang theo đao gió lướt qua gò má Dã Anh Phu, lao thẳng về phía vách tường.
Kỳ thật, khi thanh mã tấu đâm qua cửa sổ, Hạo Dương đã nhận ra. Chính là, không đợi anh làm ra phản ứng, Dã Anh Phu đã vọt tới đẩy anh ra. Hạo Dương nhìn anh trai mình, hơi hơi nhíu mày.
“Là sát thủ.” Gương mặt của Dã Anh Phu lập tức xuất hiện vết máu. Anh nhanh chóng lăn trên mặt đất, cấp tốc lao vào phòng ngủ, đá văng một cánh cửa tủ, lấy ra hai khẩu súng, ném cho Hạo Dương một cái, chính mình lại xuất ra một thiết bị phân hình mini, quay ra phòng khách bên ngoài ấn một cái, đồng tử đột nhiên co rút lại, gầm nhẹ: “Không có ai? Làm sao có thể?”
“Không tốt.” Dã Anh Phu xoay chuyển suy nghĩ thật nhanh, chớp mắt đã mặc xong quần dài, để trần nửa người trên, đem súng đặt ngang trước mắt, hướng Hạo Dương hơi hơi nghiêng đầu, vội la lên: “Là sát thủ chuyên nghiệp. Hạo Dương, thiết bị điện tử bên ngoài đều bị quấy nhiễu không hoạt động. Hậu viện lại không có cảnh vệ canh gác. Em đi trước đi! Mặc kệ phía sau phát sinh chuyện gì cũng không được quay đầu lại! Đi gọi viện binh! Anh cản phía sau! Nhanh lên!”
“Anh ——” không đợi Hạo Dương nói chuyện, Dã Anh Phu cau mày, quát khẽ: “3, 2, 1! Chạy!”
“Phanh ——” một tiếp súng nổ vang lên, dù đã được xử lý trước nhưng âm thanh mỏng manh vẫn truyền ra một chút. Hai quân nhân đứng gác ở gần hậu viện đồng thời quay đầu lại nhìn. Bọn họ chỉ mơ hồ thấy một trận loang loáng, hai mặt nhìn nhau.
“Cậu có nghe thấy không? Âm thanh gì vậy?”
“Không phải tối hôm qua trời vừa mưa to sao? Có phải tiếng sét đánh không? Mấy hôm nay thời tiết xấu quá… Thoáng nghe qua thì có vẻ giống tiếng sét đánh nhỉ?”
“Tôi xem không giống lắm, như thế nào lại cảm thấy có chút kỳ quái a!”
“Xì, tôi nghe nói chỗ kia là hậu viện, chỗ ở của các con tướng quân Dã Đại. Trung tướng Dã Anh Phu… Cậu ấy đang theo học ở trường quân đội số một cả nước, hôm nay mới trở về phải không? Hắc hắc hắc… Nói không chừng là tiếng phụ nữ rên rỉ đấy!”
“Mẹ nó! Cậu ngậm mồm vào cho tôi! Cận thận Dã tướng quân nghe thấy …” Người lính làm thủ thế bị bắn chết, tức giận nói: “Chỉ bằng cái suy nghĩ xấu xa này của cậu là đủ để bắn chết mấy chục lần!”
“Có thể a!” Người còn lại cười trộm hai tiếng, thấp giọng nói: “Này, sao không nghĩ lại mình đi!”
“Mẹ khiếp! Nghĩ lại cái đầu cậu ấy!”
“…”
Trải qua thiết bị giảm âm, viên đạn bay thẳng về hướng Dã Anh Phu và Hạo Dương.
Đường Viễn như dã báo nhảy vọt vào phòng khách. Hai chân vừa mới chạm đất, hắn vung tay, súng laser giương lên, nòng súng đen ngòm nhắm ngay anh em nhà Hạo Dương.
Ngôi nhà nhỏ trong hậu viên nhanh chóng trở thành một chiến trường.
Hạo Dương cấp tốc lao ra ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng mang theo kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn về phía Đường Viễn. Trực giác báo cho anh biết, tay súng đứng trong phòng muốn mạng của hai anh em mình có nét gì đó rất quen thuộc.
“Mày là ai?” Dã Anh Phu giận dữ, tại thời khắc sinh tử này, thành quả huấn luyện ngày thường hoàn toàn bày ra. Anh bộc phát ra lực lượng kinh người, tốc độ như cuồng phong, liên tiếp bóp cò súng. Cùng với sự giúp đỡ của Hạo Dương, Dã Anh Phu ép Đường Viễn – một người có kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú phải chật vật, khó khăn né vài bước.
Không có cơ thể được trải qua những đợt huấn luyện biến thái như đời trước, tuy rằng tốc độ và lực đạo của thân thể này đã đến mức cực hạn, nhưng so với Dã Anh Phu – người từ nhỏ được huấn luyện, ngâm mình trong trường sĩ quan số một của nước R mà nói, thân thể tố chất của Đường Viễn không chiếm được bất kì ưu thế gì.
Đường Viễn không rên một tiếng, vũ khí tiến công và đối kháng thân thể càng thêm điên cuồng cùng sắc bén.
Lần này, Đường Viễn không chọn dùng kĩ thuật “Biến sắc mặt” mà đeo một bộ da mềm màu đen kết hợp với mặt nạ, hơn nữa, mặt hắn còn đeo kính râm, quần áo cũng là bộ quân dụng màu đen khiến cho cả người hắn như một bóng đen tới vô ảnh, đi vô tung. Chỉ có đôi mắt lạnh băng làm người ta cảm thấy mình như đang bị dã thú theo dõi, lòng bàn chân phát lạnh.
“Hạo Dương! Chạy mau!” Dã Anh Phu thả người nhảy, nòng súng nhắm ngay đầu Đường Viễn bóp cò.
Thân thể Đường Viễn nhanh chóng xoay thành một tư thế quỷ dị, thuận tay đem súng laser vứt ra. Khẩu súng to lớn có màu ngân bạch họa một quỹ đạo trên không trung làm người ta khiếp sợ, nòng súng lóe sáng, nhắm ngay Hạo Dương đang nằm trong phạm vi công kích của nó.
Nháy mắt, ánh mắt của Hạo Dương có chút dại ra, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Đường Viễn, cả giận: “Mày là…”
“22!”
“Oanh ——” một vòng sáng chói mắt từ sau viện phóng lên cao, trực tiếp xé rách thiết bị giảm âm và quấy nhiễu. Dã Đại mãnh liệt đứng dậy, cầm áo khoác lao ra khỏi phòng, khi nhìn về phía sau viện, đồng tử gã co chặt, không khống chế được mà hét lớn: “Nhanh! Nhanh! Hậu viện! Về phía sau viện!”
Hai quân nhân nói chuyện phiếm lúc trước nhanh chóng phát hiện tình huống bất ngờ. Bọn họ sửng sốt, bật người cầm súng, chạy như điên về phía hậu viện. Một người hét vào tai nghe: “Tổ F phát hiện tình huống! Tổ F phát hiện tình huống! Địa điểm giao chiến —— hậu viện, hậu viện! Yêu cầu trợ giúp khẩn cấp!”
Trong đêm đen, ngắn ngủi chưa đến ba phút đồng hồ, quân lính hộ vệ của gia tộc Dã Đại tựa như quân đoàn châu chấu đột nhiên phát hiện lúa mạch, từ bốn phương tám hướng điên cuồng vây về phía sau viện.
“…” Hạo Dương đầu váng mắt hoa, ngón tay giật giật, cảm giác trên người cũng không có thụ cái gì trọng thương liền cố sức chồng đỡ nửa người trên, nhưng đập vào mắt anh là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Hạo Dương, em… em không có việc gì chứ?” Dã Anh Phu có gương mặt trắng bệch đến dọa người, thời điểm khóe miệng động đậy, một lượng máu lớn điên cuồng trào ra, nháy mắt nhuộm đỏ gương mặt em trai.
Viên đạn đặc biệt mà Đường Viễn mang theo từ căn cứ của BOF hoàn toàn đánh trúng Dã Anh Phu. Nếu không phải tại thời khắc mấu chốt, Hạo Dương bị anh trai mình đẩy bật ra thì hiện tại, người phải chịu viên đạn ẩn chứa uy lực cực mạnh này mà mất mạng chính là anh.
“Anh…” Hạo Dương há miệng thở dốc, đột nhiên một câu cũng đều không nói ra được. Anh kinh ngạc nhìn Dã Anh Phu, từ phần dưới eo trở xuống, máu thịt mơ hồ, những bộ vị bị viên đạn laser đụng vào đều biến thành màu xám đen. Màu đỏ chói mắt cùng màu thịt cháy khét xông vào mũi, tràn ngập trong các giác quan của Hạo Dương.
“Chạy… Chạy… Chạy đi…” Thần sắc trong mắt Dã Anh Phu dần dần tan rã, khóe môi không ngừng mấp máy. Anh cố gắng nhìn về phía Hạo Dương, tựa hồ như muốn dùng lực lượng của cả đời để nói cho em trai duy nhất của mình rằng, anh yêu em rất nhiều.
“A… Ha hả a…” Hạo Dương đột nhiên nở nụ cười.
Hạo Dương nhìn Dã Anh Phu, không hề dự báo trước mà cười cười, cười điên cuồng. Đột nhiên, anh bắt lấy bả vai của đối phương, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, gào lên: “Vì cái gì? Vì cái gì… Vì cái gì anh lại cứu em? Từ nhỏ đến giờ, người em hận nhất là anh! Anh biết không? Nếu như không có anh, nếu như không có anh… ANH ——! ANH ƠI ——!!!”
Hạo Dương bi phẫn rống lên một tiếng. Âm thanh đau đớn hung hăng tiến vào trong tai Dã Đại, cả người gã đều run lên, suýt nữa trượt chân cắm mặt xuống đất. Khuôn mặt âm lãnh nháy mắt trở nên già nua và cô tịch.
“Anh… Anh ơi, còn thiếu một quân cờ nữa, bộ cờ còn chưa kịp đủ! Anh không thể chết được… Không thể chết được… Anh sống lại đi, sống lại đi! A a a a a…” Hạo Dương như kẻ điên ôm lấy Dã Anh Phu, không ngừng dùng tay lau máu tươi trào ra từ khóe miệng anh trai. Gương mặt anh tuấn bắt đầu trở lên dữ tợn khủng bố, đôi mắt đỏ bừng như muốn nứt ra nhìn về địa phương Đường Viễn nổ súng, nơi đó đã sớm không còn bóng người.
“CỐ VIÊM!” Hạo Dương ngưỡng thẳng cổ, nổi giận gầm lên một tiếng, nước mắt theo hai má mãnh liệt rơi xuống.
Hạo Dương vẫn luôn cho rằng Dã Anh Phu là người anh oán giận nhất. Mẹ anh là một kỹ nữ ở tầng đáy xã hội. Khi anh tiến vào gia tộc Dã Đại, một khắc kia liền bắt đầu, anh đã học cách giấu đi lông cánh và tính cách của chính mình, học cách quan sát sắc mặt người khác mà sống, cẩn thận ứng phó với từng thành viên trong gia tộc này, thậm chí bao gồm cả người giúp việc và phục vụ trong biệt thự.
Nhưng gia tộc họ Dã lại có một người đặc biệt, ánh mắt nhìn anh vĩnh viễn như vậy… Nhu hòa, ấm áp.
Tên của người đó là Dã Anh Phu.
Hạo Dương đã từng vô số lần hâm mộ, đố kỵ người anh cùng cha khác mẹ này. Một người từ khi được sinh ra đã mang trên mình vô số hào quang và vinh dự của gia tộc. Người anh trai có tính cách, xuất thân hoàn toàn bất đồng với anh. Người anh trai luôn luôn yêu thương, quan tâm anh từng ly từng tý, chiếu cố anh từ nhỏ đến lớn. Cũng là người duy nhất luôn luôn ôn nhu, tươi cười với anh.
Hạo Dương vẫn cảm thấy, so với Dã Anh Phu, anh càng thích hợp trở thành người thừa kế gia tộc hơn. Bởi vì, anh hiểu rất rõ con người Dã Anh Phu, một người chính trực, thẳng thắn, thà chết vì lẽ phải, chưa bao giờ biết âm thầm đùa bỡn quyền mưu. Như vậy, Dã Anh Phu chỉ có thể trở thanh một anh hùng của đất nước mà vĩnh viễn không có khả năng trở thành người thừa kế của gia tộc họ Dã.
Hạo Dương oán hận Dã Anh Phu, nhưng chưa bao giờ muốn người anh này phải chết.
Đè nén thống khổ như vạn tiễn xuyên tâm điên cuồng xé rách trái tim, Hạo Dương ôm chặt Dã Anh Phu, máu tươi loang đỏ sàn nhà, đôi mắt ngập nước nhìn cây anh đào xa xa trong đình viện. Hạo Dương thì thào cười nói: “Anh, anh hãy yên nghỉ…”
.
Một nhân vật chỉ xuất hiện trong hai chương nhưng để lại ấn tượng rất lớn trong lòng mình. Vừa thoáng ngửi thấy mùi huynh đệ văn đã bị dập tắt, hu hu, chương này tự dưng thấy “ghét” Đường Viễn ghê, giết ai không giết lại giết trúng…. óa óa óa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...