Hạo Dương cải trang đến đây, ăn mặc khá diện, mục đích thứ nhất là đến chúc Tết, thứ hai là thăm bệnh. Anh mừng tuổi cho Đường Viễn một phong bao đỏ thẫm, lại tìm một bình hoa để cắm hoa vào. Xong xuôi, anh nhìn đùi phải Đường Viễn, hỏi: “Khá hơn chút nào không em?”
“Tốt hơn nhiều, cám ơn anh!” Đường Viễn nhìn Cố Viêm trong nháy mắt từ con sói ve vẩy đuôi, gặm gặm cắn cắn trở thành người nghiêm túc, lịch sự ngồi trên sa lông, đột nhiên muốn phì cười.
“Mấy cảnh đánh nhau thì đã có diễn viên đóng thế, thời gian quay phim, em cũng không cần miễn cưỡng đâu. Đạo diễn Từ đã nói, ǁTuyệt Sátǁ chỉ còn gần mười cảnh quay ở thành phố S mà thôi, sau đó sẽ đi Manhattan.”
Cố Viêm vắt chân ngồi bên người Đường Viễn, không chút để ý mà liếc Hạo Dương, nói: ‘Thật không nghĩ tới, ảnh đế Hạo Dương lại có quan hệ rất tốt với Đường Viễn.”
“Đường Viễn cũng coi như là sư đệ của tôi đi.” Hạo Dương mỉm cười trả lời. Từ lúc bước vào nhà, anh đã thấy Cố Viêm không hề tỏ ra giật mình, bất ngờ khi nhìn thấy mình đến thăm, cũng tỏ ra rất quy củ, tựa như sếp cũ đến thăm hỏi nhân viên bị bệnh mà thôi.
Cố Viêm “A” một tiếng, tâm nói ‘hứ, trước mặt lão tử mà cũng dám đánh chủ ý tặng Đường Viễn một cái nhân tình’, ngoài mặt vẫn tỏ ra không chút để ý nói: “Nghe nói, ảnh đế Hạo Dương từng là sinh viên nổi bật của hệ điện âm đại học A phải không? Tiểu Viễn là sinh viên soạn hệ, hình như không tính là đồng học với cậu đi?”
“Đây là bánh mỳ hoa mai bà nội em làm, anh nếm thử chút đi.” Đường Viễn trở mình một cái xem thường, tùy tay cầm một miếng bánh mình nhét vào miệng Cố Viêm, lại hướng Hạo Dương kéo kéo khóe miệng, chuyển đề tài, nói: “Đoàn phim ở lại thành phố S khoảng bao lâu nữa vậy anh?” Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay gãi gãi cằm mèo Mun. Tia Chớp cũng sán lại gần, tựa đầu vào chân Đường Viễn, chăm chú nhìn, ý bảo ‘gãi cằm cho em nữa’.
“…” Hạo Dương nhìn Cố Viêm đang nghẹn đến mắt trợn trắng, biểu tình cổ quái, vừa muốn nói chuyện, Đường Viễn đã chỉ vào đĩa bánh trên mặt bàn, dùng ánh mắt hoàn toàn phù hợp với thiếu niên đơn thuần 18 tuổi, nói: “Anh cũng nếm thử đi ạ!”
“… Không, cám ơn.”
Chờ Cố Viêm uống xong ngụm nước, đem miếng bánh mỳ nuốt xuống, Hạo Dương mới “Khụ” một tiếng, nói: “Kế hoạch quay phim ở thành phố S là khoảng nửa năm, sau đó quay ngoại cảnh ở Manhattan là 6 tháng, tiếp đó phải đi R quốc quay đại cảnh cũng mất khoảng nửa năm nữa, cuối cùng quay lại thành phố B quay nốt các cảnh còn lại, chỉnh sửa, biên tập phim.”
Anh dừng một chút, ánh mắt như có như không đảo qua cổ Đường Viễn, biểu tình trên mặt không dấu được chấn động, nói: “Đạo diễn Từ ấp ủ ǁTuyệt Sátǁ 5 năm rồi, dự tính thì, từ lúc quay phim đến lúc lên sóng là khoảng ba năm.” Hạo Dương cười cười, chuyển đề tài, nói: “Đường Viễn, đến lúc đó, em đã là sinh viên năm thứ 4 rồi.”
“Em xuất hiện trên màn ảnh không nhiều lắm.” Đường Viễn nhíu nhíu mày, ý là, thời gian hắn quay phim không cần dài như vậy.
“Diễn viên tham gia trong đoàn phim, vô luận là chính hay phụ, đều phải đi theo đoàn đến khi hoàn thành toàn bộ các cảnh quay, đây là yêu cầu của Từ đạo diễn, em không biết sao?” Hạo Dương ngồi trên ghế sa lông đối diện với Cố Viêm, móc ra hộp thuốc ra, đặt trước bàn mời Cố Viêm, nói tiếp: “Cho dù em đã hoàn thành xong tất cả các cảnh quay của mình cũng không thể rời đi. Nghe nói, ngài Cố Viêm đây là bạn bè lâu năm của đạo diễn Từ. Phong cách quay phim của anh ấy luôn như thế, ngài nói có đúng không, Cố Viêm?”
Cố Viêm liếc hộp thuốc lá, cũng không tiếp thuốc, chỉ câu môi cười nói: “Xem ra, ảnh đế Hạo Dương cũng thật hiểu biết Hải Ưng đi.”
Hạo Dương cười cười, anh cũng không xấu hổ, đốt một điếu thuốc, thu hồi lại bao thuốc lá, chỉa chỉa ra ban công, nói: “Đúng rồi, lúc tôi đến đây có nhìn thấy một người rất giống em trai ngài, Cố Thiếu Cảnh đúng không? Còn gặp một cô gái…”
“A, xin chào Phùng thủ trưởng, chúc mừng năm mới, cô… cô đến đây là…?” Cố Thiếu Cảnh từ trên xe bước xuống, hơi có chút bất đắc dĩ mà nhìn Phùng Hiểu Hiểu, kính một lễ, nói: “Thủ trưởng a, mới đầu năm cô đã đi thị sát dân tình, thật sự là một công bộc tiêu biểu của nhân dân! Nhưng mà, cô cũng đừng có chắn trước xe tôi như thế a, tôi còn đang có việc gấp mà!”
Phùng Hiểu Hiểu nhìn cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Cố Viêm có bạn gái sao?”
“Không…” Cố Thiếu Cảnh thực nghiêm túc lắc lắc đầu, tâm nói ‘không phải bạn gái, là bạn trai’.
“Tốt lắm!” Phùng Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn quay về xe của mình.
Cố Thiếu Cảnh sờ cằm, rụt cổ, thiên nhân giao chiến một lát, hướng bóng dáng Phùng Hiểu Hiểu hô: “Cái này, Phùng thủ trưởng a, mặc dù anh trai tôi không có bạn gái, nhưng anh ấy có vợ rồi! Tuy rằng anh ấy cùng chị dâu vẫn chưa kết hôn, nhưng những việc nên làm hay không nên làm, tôi đoán chừng anh ấy đã làm hết cả rồi. Trong rừng còn rất nhiều cây, mắc mớ gì treo cổ trên một cái cây xấu òm đã có chủ đâu a!”
Bàn tay mở cửa xe của Phùng Hiểu Hiểu run rẩy, người hướng trong xe ngồi xuống, nổ máy thật mạnh, nghênh ngang rời đi.
“…. Ông anh tôi chỉ được mỗi cái mã ngoài thôi, bên trong là bột nhão a.”
Cố Thiếu Cảnh phẫn nộ ngẩng đầu, quan sát ban công nhà Đường Viễn.
“Nước R…” Cố Viêm dùng ngón tay gõ vài cái lên bàn trà, nói: “Anh đã xem qua kịch bản của ǁTuyệt Sátǁ. Địa điểm quay phim, anh và Thạch Phi cũng xác nhận rồi.” Cố Viêm bước đến bàn tròn bên cạnh cửa sổ thủy tinh, tùy tay cầm bó hoa Hạo Dương vừa đem đến ném ra ngoài cửa sổ.
Đường Viễn: “…”
“Trước là cảng giúp bên kia giao dịch, hiện tại họ Hạo này có vấn đề, Stephen còn ở thành phố B, hơn nữa nội ứng của quân bộ nước R vẫn chưa tra được…” Hai tay Cố Viêm nắm chặt, hướng tường đấm mạnh một cái, cười lạnh nói: “Xem ra, việc Cố Vệ Quốc rút lui đối với bọn họ mà nói, đây là một tin tức tốt trời ban.”
“Không tồi, những năm gần đây bọn họ khá sợ bố cậu, bây giờ đem chủ ý đánh lên người cậu thôi.” Đường Viễn đem mèo Mun đặt lên đùi, vươn tay gãi gãi cằm nó, hờ hững nói: “Bắt giặc phải bắt vua trước, cậu vừa mới tiếp nhận BOF, toàn bộ nhân viên căn cứ vừa thay đổi sếp, nhân tâm dao động, đây là thời điểm BOF yếu ớt nhất. Stephen lựa chọn thời gian này để xuất hiện tại thành phố B cũng không phải là trùng hợp. Nếu là anh, anh cũng sẽ cho cậu biết anh đang ở thành phố B.”
“Hơn nữa, gã còn rất rõ ràng việc anh muốn giết gã cỡ nào.” Cố Viêm đá mạnh một cước, nói: “Tiểu Viễn, chúng ta giả thiết một chút, nếu Hạo Dương và Stephen có quan hệ trực tiếp.”
“Như vậy, anh đoán rằng, anh ta sẽ có quan hệ trực tiếp đến quân bộ nước R.” Một tay Đường Viễn chống cằm, ánh mắt đen trắng rõ ràng, đột nhiên đầy lợi hại và lãnh tĩnh, hắn phân tích: “Thứ nhất là Từ Hải Ưng, bố anh ta nhậm chức tại quân bộ. Mà ông ta còn tham dự vài lần trong việc vạch kế hoạch, chiến lược của cao tầng quân bộ. Như vậy, nếu vứt đi thân phận đạo diễn của Từ Hải Ưng, thân phận hiện tại của anh ta sẽ phi thường mẫn cảm. Tiểu Viêm, nếu cậu muốn điều tra gián điệp nằm vùng, anh cho rằng có thể yêu cầu Lầu hai điều tra anh ta.”
Cố Viêm từ chối cho ý kiến mà gật gật đầu.
“Thứ hai, Hạo Dương không tính là người phổ thông, thứ anh ta tưởng che dấu tốt, ngược lại sẽ càng rõ ràng. Anh ta không thuộc loại nhập hồn giống anh, có thể tiếp nhận một thân thể mới tinh, chưa từng tiếp xúc qua các loại đặc huấn quân sự cao cấp rèn luyện thân thể, tự nhiên cũng sẽ không có biện pháp che dấu phản ứng của thân thể mình. Hơn nữa, trong lúc anh bị chấn thương nằm viện cũng đã nghiên cứu qua thời gian tham gia vào giới nghệ sĩ, cách diễn xuất, các bộ phim Hạo Dương từng đóng, từ lúc được phong Đế, anh ta rất ít nhận kịch bản phải quay quá thời gian hai năm. Khuôn mặt, dáng người, biểu hiện, thân phận Trung Quốc của anh ta có 37% khả năng là giả tạo, Lầu hai nên nhằm vào đây để điểu tra. Còn một chi tiết vô cùng trọng yếu nữa.”
“Em là nói chi tiết người đại diện của anh ta có bất động sản tại nước R?”
Đường Viễn gật gật đầu, nói: “Nếu tài sản ghi tên Hạo Dương ở nước ngoài không nhiều lắm, vậy thì người ở bên cạnh anh ta cũng rất đáng giá điều tra.”
Cố Viêm đã sớm biết Tuyết Lang là một nhân vật lợi hại, lãnh tĩnh thông minh, đầu óc có năng lực phân tích rất mạnh, năng lực xử lý sự tình cũng thuộc loại tốt nhất, khi nhận nhiệm vụ trước kia cũng liên tục đảm đương chức vị tiểu đội trưởng, người chỉ huy. Anh nói tiếp: “Ý em là, anh ta và Stephen có thể không cùng một cỗ thế lực? Hoặc là có quan hệ gì đó với Từ Hải Ưng?”
“Anh không thể xác định.” Đường Viễn giơ tay lên, đem một chiếc kẹo nhân hoa quả ném vào bát ăn của Tia Chớp, leng keng một tiếng, Tia Chớp bật người vù vù chạy tới.
“Anh chỉ giả thiết như vậy, bất quá, người đại diện của Hạo Dương đích thật là cửa đột phá tốt đấy.”
Cố Viêm gật gật đầu, kỳ thật, những điều này anh đã từng cùng thảo luận qua với Hướng Đông. Anh ra hiệu Đường Viễn nói tiếp.
“Thứ ba chính là vấn đề về Độc Phong, Tả Quang cùng với Lăng Vân.” Đường Viễn nhìn Cố Viêm, dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu hoài nghi bọn họ.” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
“Anh sẽ hoài nghi bọn họ, rất bình thường.” Cố Viêm nói một lời hai ý nghĩa. Anh đi tới bên cạnh Đường Viễn, ngồi xuống, nói: “Hàng năm Độc Phong bị phái cư trú ở tiểu đảo, đều nói tướng ở ngoài không nhất thiết phải nghe quân lệnh, anh ta có một tiểu đội độc lập, võ trang đầy đủ. Mười năm là quá đủ để anh ta thu phục tất cả mọi người. Lần này anh điều anh ta về BOF, còn phái thực hiện nhiệm vụ, kết quả tạm được.” Đột nhiên Cố Viêm hừ lạnh một tiếng, vươn tay cầm một miếng bánh mỳ hoa mai, nói: “Không nghe dặn dò, nhắc nhở, không nghe lệnh triệu tập, xem ra, đối với thủ trưởng mới như anh, Độc phong rõ ràng không tỏ ra vừa lòng.”
“Tính tình cậu ta luôn luôn như vậy.” Đường Viễn cười cười, lột bánh cho mèo Mun ăn, hắn thản nhiên nói: “Độc Phong chỉ vì nước vì dân, là một người rất có năng lực. Nếu cậu muốn bắt được Stephen, anh ta có thể giúp cậu quản tốt tất cả binh lính không chính quy.”
“Tiểu Viễn, em có biết anh hạ chiêu này là có dụng ý gì không?” Cố Viêm đột nhiên cảm thấy Cố Thiếu Cảnh còn rất biết hàng, loại bánh này ăn rất ngon miệng. Miệng vẫn còn vị ngọt của bánh chưa ăn hết, anh nghiêng người qua hôn môi Đường Viễn, lại hôn thân hai má.
“…” Đường Viễn đột nhiên phát hiện, bản thân mình tựa hồ đã miễn dịch với mấy hành vi của thằng nhóc xấu tính này. Vô luận thằng nhóc này thân thân, hôn hôn thế nào, mặt hắn vẫn không đổi sắc, cũng chả thèm đấm đạp gì nữa.
Ngay từ đầu Cố Viêm đã hoài nghi ba người này, nên điều tra cũng đã điều tra, nên phân tích cũng đã phân tích vô số lần.
Nhưng Cố Viêm tuyệt đối không phải là loại đa nghi Tào Tháo, tính nết của anh giống hệt Vệ Quốc, có đôi khi, hoài nghi đại tướng của mình cũng là một loại sách lược, làm những kẻ địch ẩn núp trong bóng tối nhận biết rằng, người vừa mới nhậm chức của BOF chỉ là một đứa trẻ con chưa hề có kinh nghiệm.
“Cậu muốn cho Stephen hoặc nước R làm suy yếu thực lực của cậu, giảm bớt sự cảnh giác của bọn họ.” Đường Viên nôn khan vài tiếng, không phun ra bánh vừa bị Cố Viêm mớm vào, mặt hắn không đổi sắc, hai tay xoa xoa chỗ má bị hôn.
“Quả nhiên là lão bà của anh, đi guốc trong bụng anh rồi!” Da mặt Cố Viêm siêu dày, anh đem đầu củng củng qua, lại cúi đầu xuống cổ Đường Viễn gặm đến gặm đi. Đột nhiên, anh chạm môi vào tai Đường Viễn, nhỏ giọng trêu chọc: “Anh nói này, đã bao lâu rồi vợ yêu của anh chưa động não thế? Ba người này có một vấn đề, em cẩn thận nghĩ lại xem.”
Sau một lúc lâu, đồng tử của Đường Viễn mãnh liệt co rụt lại, nói: “Chẳng lẽ là cô ấy?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sắp tới Hướng Đông phải thực hiện một nhiệm vụ, Đường Viễn tưởng âm thầm trợ giúp đồng đội, kết quả…. Cả nhóm cùng thắc mắc, Hướng Đông: Cậu rốt cuộc là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...