Đường Viễn hung hăng nhấc chân đá quả bóng rổ nằm lăn lóc trên giường, bàn tay đặt tại drap giường nắm chặt, cỗ lệ khí trời sinh nháy mắt bị người kích bạo, trong phòng ngủ là một mảnh áp suất thấp nặng nề.
Đường Viễn vốn biết, Cố Viêm đã sớm không còn là một tiểu thiếu gia 10 tuổi lúc nào cũng cần người khác bảo hộ nữa. Chỉ cần Cố Viêm làm tốt thân phận giám đốc công ty Hoa Thiên, không cố ý trêu chọc mình và Đường gia thì hắn đã mừng rỡ tự tại lắm rồi.
Vậy mà thằng nhóc không biết thân biết phận này cứ năm lần bảy lượt lượn lờ trước mặt hắn. Tuy rằng nhìn qua thì có vẻ là lịch sự lễ phép nhưng kiểu gì cũng thấy Cố Viêm giống loại mặt người dạ thú, hai mắt nhìn hắn cứ luôn lộ ra mạt tinh quang nguy hiểm đáng ngờ.
Mà hôm nay, Đường Viễn thật trăm triệu lần cũng không ngờ được thằng nhãi này cư nhiên không nói câu nào liền cường hôn hắn.
“Chết tiệt!” Đường Viễn cau mày, dùng tay ra sức chà xát lau miệng.
Không hiểu sao thân thể hiện tại của hắn đặc biệt mẫn cảm, Cố Viêm đã bị hắn đá đi hơn nửa canh giờ rồi mà hai lỗ tai hắn vẫn còn đỏ bừng một mảnh, ngay cả làn da mơ hồ lộ ra dưới áo ngủ gấu mèo cũng có chút hồng.
Lúc này Cố Thiếu Cảnh đang nằm trong biệt thự của anh trai, chuyện gì cũng không biết, vô cùng cao hứng mà nhắn tin cho Đường Viễn: [Tiểu Viễn, lần này mệt cho cậu. Anh tôi tìm mèo Mun đã gấp đến độ muốn giết người. Ngày mai tôi sẽ đến ôm con mèo đó về ha.]
Đường Viễn mở điện thoại di động liếc nhìn tin nhắn, nghĩ tới lúc nãy mình kháp cổ Cố Viêm đụng phải vòng trang sức kia, nhếch môi trả lời: [Anh cậu vừa tới rồi.]
[Cái gì? A! Tôi biết rồi. Cậu gọi điện cho anh ấy phải không? Cũng đúng, chắc anh tôi đã đem con mèo kia về rồi hả. Tính tình con mèo đó đặc biệt xấu, có cào cậu phát nào không?]
[Không mang mèo về, gửi nuôi ở nhà tôi, một tháng năm nghìn.]
Hai tròng mắt của Cố Thiếu Cảnh suýt bật ra, vội vàng nhấn điện thoại gọi đến, chưa đợi Đường Viễn nói câu nào liền bắn luôn một tràng: [Anh tôi đem mèo Mun gửi nuôi nhà cậu? Ối trời đất ơi, là đầu anh tôi bị chập mạch hay đầu cậu có vấn đề? Nếu không thì chắc chắn là con mèo kia lên cơn động kinh? Còn năm nghìn một tháng? Tôi ngất ….. Bình thường đầu bếp chỉ nấu cơm cho nó thôi còn được trả một vạn a. Gấu mập sao đơn thuần vậy hả? Nghe tôi nói này, mèo Mun khó chiều lắm, nếu chiếu cố nó không được, cậu phải nhanh chóng ___ ___ uy? Uy? Uy uy uy? Gấu mập? Tiểu Viễn? Đường Viễn? ….. Ta kháo!”
Đường Viễn mặt không đổi sắc mà cúp điện thoại, mới vừa nãy bị Cố Viêm chọc tức làm đầu muốn thấy đau, hiện tại lại bị Cố Thiếu Cảnh bắn tía lia vào tai thực muốn đánh người, đang cố gắng hô hấp bình tĩnh lại thì Đường Niệm gõ cửa, hỏi: “Tiểu Viễn? Ngủ chưa em?”
“Chưa ạ.” Gương mặt Đường Viễn nháy mắt nhu hòa, hắn vui vẻ chạy tới mở cửa, kêu lên: “Anh!”
“Nhóc này chỉ bám em thôi!” Đường Niệm cười, sờ sờ đầu em, chỉ vào mèo Mun đang ôm trong lòng, nói: “Cho nó ngủ trong phòng em đi.”
Mèo Mun nhanh chóng nhảy lên trên người Đường Viễn, thoải mái mà mị hí mắt.
Tia Chớp bên cạnh sốt ruột, hướng mèo Mun đang rung đùi đắc ý trên người Đường Viễn “Ư ử” không ngừng.
“A, Tia Chớp của chúng ta không nỡ rời xa bạn nhỏ.” Đường Niệm vui vẻ, sờ sờ đầu Tia Chớp, chuyển suy nghĩ, cười rạng rỡ: “Được, anh cũng muốn ngủ trong phòng Đường Viễn, anh cũng muốn dính người, ha ha.” Nói xong Đường Niệm lập tức khoác bả vai Đường Viễn, hướng hắn tề mi lộng nhãn, cười gian xảo.
Đường Viễn cũng cười to: “Em đi thu thập một chút.”
Vì thế vào ngày hôm sau, Triển Cẩn Lan sốt ruột muốn nhìn thấy cục cưng, dùng chìa khóa mở cửa nhà, nhanh như chớp xông vào phòng Đường Viễn liền thấy được hai em đang ôm nhau nằm trong ổ chăn vù vù ngủ.
Kỳ thật, Đường Viễn đã sớm tỉnh, sinh hoạt đặc công quanh năm suốt tháng đã tạo cho hắn tính cảnh giác phi thường cao. Chẳng qua, hắn sớm đoán được là mẹ đến đây, Đường Niệm lại ôm hắn ngủ ngon lành, nên hắn lại tiếp tục giả vờ đang ngủ.
“Tiểu Niệm!” Triển Cẩn Lan vỗ vỗ mông Đường Niệm, lại kéo Đường Viễn hướng vào trong ngực lay, kêu lên: “Mấy giờ rồi hai đứa còn ngủ? Đường Niệm! Tối hôm qua con có lôi kéo tiểu Viễn chơi game suốt đêm không đó?”
Đường Niệm cựa mình, giật giật mông, mày nhăn tít lại, mí mắt cũng chưa nâng, lầu bầu nói: “Không thể nào, mẹ sáng mai mới đến mà? Vậy, ta ngủ tiếp …”
“Máy bay đến sớm!” Triển Cẩn Lan còn muốn đưa tay nhéo lỗ tai Đường Niệm, Đường Viễn bật người vươn tay kéo lại gần, nhu nhu ánh mắt, thanh âm ngái ngủ ngoan ngoãn kêu lên: “Mẹ…”
Tâm Triển Cẩn Lan đều mềm lại, ôm Đường Viễn trong ngực lăn qua lăn lại, kích động nói: “Tiểu Viễn, mẹ nhớ con muốn chết! Nào, hôn mẹ một cái!” Nói xong, bà liền hôn khắp mặt Đường Viễn.
Đường Niệm quả thực bị tiếng huyên náo của mẹ làm phiền gần chết, mãnh liệt xoay người ngồi dậy, vươn tay dụi mắt, nhìn đồng hồ, mắt trợn trắng, tức giận nói: “Mẹ, lúc này mới tám giờ a! Chậc, Tiểu Viễn đã 17 tuổi, mẹ đừng hơi tý là ôm hôn em nó thế….”. Đường Niệm nhanh chóng kéo Đường Viễn lại, nhu nhu đầu em trai, ngáp một cái: “Đi rửa mặt đi em, anh đi làm điểm tâm.”
Nói xong, liếc nhìn mặt mẹ đang biến sắc, cậu thầm than một tiếng, vội bật người rướn cổ hôn “Chụt” lên má mẹ một cái xong mới xuống giường: “Mẹ, con vẫn nhớ mẹ mà. Mẹ ăn điểm tâm chưa ạ? Con đi làm bữa sáng Trung Quốc cho mẹ nhé!”
“Thằng nhóc thối này!” Triển Cẩn Lan trạc trạc đầu Đường Niệm, từ trên giường đứng lên, sửa sang lại quần áo, nhìn hai mắt hiện lên nước đáng yêu của cậu con út, cười rạng rỡ: “Tiểu Viễn, con đi rửa mặt với anh đi. Mẹ sẽ làm điểm tâm cho các con. Đúng rồi! Quà cho hai anh em đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, hai đứa tự đi mở nhé!”
Triển Cẩn Lan là con gái một, lớn lên trong đại viện quân khu, tính tình giống hệt ông ngoại Đường Viễn, phi thường trong sáng nhưng cũng tương đối cường thế, phàm là gặp chuyện gì đều phải chú ý cái chữ “Lý”. Bà từ tiểu học đã có thành tích rất tốt, con nhà gia giáo, không nói đọc nhiều sách vở nhưng cũng có tầm nhìn rộng lớn. Hơn nữa, bề ngoài của bà vốn rất xuất chúng, lại có thói quen nghề nghiệp nên bình thường rất chú trọng cách ăn mặc cùng bảo dưỡng nhan sắc, cho nên mới nhìn qua thì hoàn toàn không thể nào biết được bà đã hơn 40 tuổi.
Khi bà dẫn theo hai cậu con cưng tham dự một vài buổi trình diễn thời trang, đặt trong mắt người ngoài, đây tuyệt đối chính là những nhân vật nổi bật, xinh đẹp nhất trong đám đông, khiến người ta phải cảm thán, hâm mộ.
Triển Cẩn Lan chọn trong tủ quần áo của Đường Niệm một chiếc áo sơmi rộng để thay, vừa vắn tay áo vừa chỉ mèo Mun đang nằm cùng Tia Chớp một bên: “Nhìn Tia Chớp vẫn ngốc quá! Tiểu Viễn, con nuôi mèo khi nào thế? A? Lỗ tai con mèo này bị làm sao vậy?”
“Của bạn học ạ, mẹ cứ gọi nó là mèo Mun.” Đường Viễn đơm cho mẹ một bát cháo, cười nói: “Bạn con cách trường khá xa, không tiện mang nó về nên nhờ con chăm sóc hộ. Mèo Mun rất nghe lời mẹ ạ.”
Mèo Mun nhanh chóng đứng dậy lắc lắc đuôi, hướng Triển Cẩn Lan nịnh nọt lấy lòng “Meo” một tiếng. Tia Chớp thấy vậy cũng đi theo ve vẩy cái đuôi xù, hướng mèo Mun củng củng cái mũi: “Uông~~!”
Đường Niệm đang uống một ngụm canh, “Phốc” một tiếng phun ra, vừa khụ khụ vừa cười: “Anh sớm muộn gì cũng bị ai đứa này chọc cười đến chết, ha ha ha…”
“Xem con kìa!” Triển Cẩn Lan tươi cười nhìn con, lại nói tiếp: “Ông bà ngoại mấy hôm nay đều nhắc đến hai đứa đó. Cơm nước xong hai đứa đi mua sắm với mẹ, chọn một số đồ làm quà rồi qua đó chơi nhé!”
Đường Niệm “Vâng” một tiếng đáp lời, lại hướng em trai chớp chớp mắt cố ý làm xấu, nói tiếp: “Mẹ còn không biết. Ông ngoại chính là cái gì cũng không hiếm lạ, chỉ hiếm lạ mỗi tiểu Viễn thôi, cái gì tốt cũng mang cho em hết.”
“Ai! Thằng nhóc thối này đang nghen tỵ hả?” Triển Cẩn Lan đá cậu một cước: “Con còn bé đã hiểu chuyện sớm. Mỗi lần ông ngoại ôm tiểu Viễn đi con liền lộ ngay cái mặt thối nhất quyết không cho ôm, lúc nào cũng đòi ôm em, đã thế còn vô cùng chính trực nói sợ ông bế làm rớt sẽ đau em. Con làm ông ngoại tức chết bao nhiêu lần, ha ha.”
“Hắc hắc, toàn chuyện đời thủa nào rồi mẹ còn nhắc lại làm gì. Mẹ, ăn cháo, ăn cháo….”. Đường Niệm xấu hổ, nhăn mặt, chân chó mà hướng mẹ tỏ ra yếu kém: “Con chỉ có một em trai thôi. Tất nhiên con phải thương em rồi!”
“Biết rồi!”. Triển Cẩn Lan xoa đầu con một cái, không nín được cũng cười: “Ông bà ngoại cũng yêu con lắm. Chỉ là chê con hồi bé quậy phá quá, ba ngày thì hai lần gặp rắc rối, hai người toàn giả vờ mang em con đi để dọa con thôi.”
“Mẹ đừng xoa nữa, xoa nhiều sẽ ngốc đó! Chậc, tiểu Viễn không được cười, đơm cho anh bát cháo…..”
Đường Viễn cười híp mắt lại, vui vẻ ăn thêm hai bát cháo.
Tuy rằng hắn không biết hết những chuyện lúc bé, nhưng Đường Viễn cũng biết chủ nhân thân thể này thật quá hạnh phúc. Đôi khi hắn đã nghĩ, đời trước tay mình đã dính bao nhiêu máu, không tính là người tốt gì. Vậy mà ông trời lại cố tình đối tốt với hắn như vậy, cho hắn trùng sinh một lần nữa, còn trao cho hắn một gia đình cùng với thân nhân vô cùng thương yêu, sủng ái hắn.
Đường Viễn thật hâm mộ chủ nhân của thân thể này, cũng từng lo lắng không biết cậu ta đi nơi nào, lòng tràn đầy hi vọng có một ngày sẽ trả lại thân thể cho tiểu Viễn hạnh phúc kia.
Đường Viễn hơi hơi thu liễm cảm xúc, ngậm chiếc đũa nhìn mẹ và anh trai, nhớ tới tiệc tối đón người mới, lòng liền có chủ ý.
Bất đồng với không khí vui vẻ của ba mẹ con Đường Viễn, Cố Viêm và Cố Thiếu Cảnh bên này ngồi bồi ăn tối có vẻ có chút buồn.
Cố Vệ Quốc bàn chuyện quân sự tại “Vương quốc dưới lòng đất” ở dưới Nhà cũ đã xong. Giờ ông đang cùng các chiến hữu cũ ăn cơm trưa, uống trà nói chuyện phiếm.
“Ai, Triển tham mưu, tôi nghe nói hai bảo bối cháu ngoại của ngài năm nay thi đỗ đại học A phải không? Chuyện vui lớn như vậy, ngài như thế nào không mở tiệc rượu mời chúng tôi một bữa a!” Phùng Phong uống một ngụm trà, trung khí mười phần mà cười nói.
Triển Viễn Kiếm có một gương mặt vuông vắn, góc cạnh, tuổi đã lớn nhưng cơ thể vẫn to khỏe, rắn chắc như trước, long tinh hổ mãnh, một thân quân phục nghiêm chỉnh. Ông nghe vậy bèn vươn tay chỉ chỉ lão Phùng nói: “Ông cũng biết đó là hai cháu trai bảo bối của tôi, như thế nào tôi lại mang cục cưng đến cho đám lão binh lúc nào cũng oang oang như các ông xem hả, ha ha ha….”
Những người khác đều đi theo cười to.
Những người có mặt phòng khách này, ngoại trừ Cố Vệ Quốc, tất cả đều có quân hàm thấp hơn Triển Viễn Kiếm một bậc. Dù sao, tất cả bọn họ năm đó đều là lính tinh nhuệ của Triển lão.
Lần này, Cố Vệ Quốc mời các chiến hữu cũ đến nhà tụ họp ăn cơm cũng thỉnh cả huấn luyện viên năm đó —— Triển Viễn Kiếm đến chơi, nói một hồi thì là mở yến tiệc mời thầy cũng không quá đáng.
Cố Viêm ngừng xe, nhìn kính chiếu hậu nói: “Tiểu Đông, em đi tìm mẹ trò chuyện, còn nhóc thì theo anh đến phòng khách.”
“Ai! Chị, em muốn đổi chỗ với chị.” Cố Thiếu Cảnh trưng khuôn mặt đau khổ, quyệt miệng nói: “Hic, bồi chuyện với mấy ông già đó, nói ba câu đã không rời nghề cũ, toàn chuyện huấn luyện binh, rồi nói mấy vụ mắc lỗi, phiền chết được.”
“Tật xấu!” Cố Lãnh Đông vỗ đầu em trai, hướng Cố Viêm nói: “Anh, em đi trước đây.”
Cố Thiếu Cảnh đành ngậm ngùi nắm điện thoại di động, cúi đầu đi theo sau Cố Viêm.
“Cậu chính là Cố Viêm?” Một giọng nữ mang theo ý cười vang lên.
Cố Thiếu Cảnh sợ hãi nhảy lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm dung mạo và quân hàm Phùng Hiểu Hiểu, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là đối tượng của anh cả hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...