Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Hai người họ trò chuyện xong, mới mở cửa phòng họp ra liền thấy thư kí Trương vẫn còn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, chưa hề động đậy!
Nhìn vẻ mặt thư kí Trương lo âu, liền có thể đoán ra, cô đang lo lắng cho Lục Tùng! Đường Linh âm thầm lắc đầu một cái, văn phòng quả nhiên là địa phương tốt nảy sinh tình yêu!
“ Thư kí Trương!”
Đường Linh khẽ gọi một tiếng, thấy cô ấy không phản ứng gì lại lớn tiếng gọi thêm một tiếng nữa, thư kí Trương mới hoảng thần, xoay người nhìn Đường Linh, sự lo lắng trên mặt vẵn còn đọng lại, thấy Đường Linh quan sát mình, khóe miệng cô co giật, vẻ mặt có chút xấu hổ hỏi, “Xin hỏi Đường tổng, ngài có gì phân phó?”
Cô vẫn nhớ lúc gần đi Lục Tùng có bàn giao, tuy rằng cô không biết vị Đường tổng nhìn qua còn đang ở tuổi vị thành niên kia đến cùng là ai, nhưng Lục Tùng đã phân phó nên cô nhất định sẽ làm tốt!
Đường Linh tươi cười, “Thư kí Trương không cần lo lắng, chú Lục sẽ không sao hết, chuyện của công ty tạm thời xin cô gánh vác nhiều hơn, nếu có khó khăn gì có thể tới tìm tôi!”
Lục Tùng bị cuốn vào việc này, ít nhiều cũng có quan hệ đến cô, cho nên đoạn thời gian công ty vận tải Thạch Nghiệp có chuyện gì, cô vẫn đồng ý hỗ trợ!
Thu kí Trương đã che giấu hết cảm xúc gật đầu một cái, đổi lại bằng dáng vẻ của một thư kí nên có!
Lôi Tử đi phân bộ “Dạ Ưng” tại tỉnh Vân tìm hiểu tin tức, Đường Linh không đi theo, tuy rằng cô mới đúng là lão đại của “Dạ Ưng”, nhưng người chân chính biết thân phận của cô thì không có mấy ai, chỉ có mấy nhân vật cấp nguyên lão, mỗi thành viên trong “Dạ Ưng” đều biết họ có một lão đại trong tổ chức nhưng chưa từng xuất hiện, người trực tiếp truyền lệnh đến họ luôn là Lôi Tử!
Đường Linh hỏi dò tin tức từ chỗ thư kí Trương, biết bệnh viện nơi con trai tộc trưởng đang điều trị, cô ra ngoài đón xe trực tiếp đến bệnh viện!
Đường hơi xa cách trung tâm thành phố, xuống xe liền thấy cổng bệnh viện, ra ra vào vào đa số ều là người trong trang phục dân tộc!
Đường Linh cất bước tiến vào cửa bệnh viện, vốn tưởng rằng bệnh viện sẽ giới nghiêm, không nghĩ việc đi vào cũng không gặp trở ngại gì!
Không cần hỏi thăm, chỉ cần tìm cách đi xuyên qua được đám đông mặc quần áo dân tộc kia thì được rồi!
Đường Linh đi thẳng đến tầng cao nhất, đến nơi, cô nhìn có vẻ đặc thù, bởi vì tại đây tất cả đều mặc quần áo dân tộc thiểu số, cô chỉ đứng đó thôi cũng vô cùng bắt mắt!
Khi cô đi qua, không ít người đều sẽ liếc nhìn cô bằng ánh mắt phòng bị, nhưng thấy cô tuổi khá nhỏ, vậy nên cũng không có ai đứng ra ngăn cản!
Trên tầng thượng luôn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nức nở, khiến người nghe thật không thoải mái, rất dễ ảnh hưởng thành cảm xúc tiêu cực!
Xầm xì!
“ Mau mau! Phòng bệnh 503, bệnh nhân huyết áp giảm xuống, khó thở, mau mau chuyển sang phòng cấp cứu!”
Một đoàn bác sĩ y tá vội vã chạy đến phòng bệnh, tức khắc trên hành lang nháo loạn cả lên, không ít người cũng vội vã bao vây cửa phòng bệnh 503!
“ Các ngươi nhường đường nhanh lên, bệnh nhân lập tức phải đưa sang phòng cấp cứu!”
Mọi người vây xem lập tức đứng tránh ra hai hàng, chừa cho bệnh nhân một lối đi, một nhóm bác sĩ y tá mặc áo blu trắng đẩy giường bệnh, vội vã chạy qua phòng cấp cứu, mà theo sát bên giường đẩy bệnh nhân, có một người phụ nữ lớn tuổi vừa đi như đuối sức vừa khóc đến tan nát cõi lòng!
Nhìn bệnh nhân được đẩy vào phòng cấp cứu, bà lão kia bị ngăn lại, bà lão nước mắt lã chã nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, bên cạnh lập tức có người ôm, vỗ vai an ủi!
“ Con tôi sao số khổ vậy trời! Đã tạo ra tội lỗi gì! Tại sao để con trai tôi phải gánh chịu tội lớn như vậy!”
“ Mẹ, mẹ trước tiên nghỉ một lát đi, anh trai tốt như vậy, con tin nhất định sẽ không có chuyện gì đâu mẹ!”
Một cô gái dáng dấp thanh tú, nét mặt hiện lên vẻ mệt mỏi đang đỡ lấy người phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống, tuy rằng an ủi bà, nhưng vẫn lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu!
Hồi nãy ba nhận được lời nhắn, chưa kịp dặn dò một tiếng đã vội vã rời khỏi đây, bây giờ bệnh tình anh trai lại nguy kịch, ba lại không có mặt, cô rất sợ ba sẽ không kịp nhìn mặt anh trai lần cuối!
Lúc này lại có không ít người dồn dập tiến lên an ủi bà lão, tiếng khóc của bà chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm nức nở!
Đường Linh đăm chiêu nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, xem ra đúng là con trai tộc trưởng rồi, hôm qua bệnh tình nguy kịch đã cấp cứu qua một lần, không nghĩ tới nhanh như vậy tình trạng lại nguy kịch tiếp! Bây giờ Lục Tùng bị bắt đi, bãi đậu xe cũng bị bao vậy chặt chẽ, hết thảy đầu nguồn đều ở chỗ bệnh tình nguy kịch của con trai tộc trưởng, nếu hắn hết bệnh, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều!
Nhìn bệnh tình nguy kịch thành như vậy, phỏng chừng rất khó cứu trị, trừ phi cô có thể sử dụng Tiểu Bạch thử một lần! Nhưng lắm thầy nhiều ma không nói, chủ yếu nhất nếu không phải đến lúc bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không vận dụng năng lực Tiểu Bạch, bị người khác phát hiện, cô nhất định sẽ được viện nghiên cứu nào đó coi trọng, sau đó thần không biết quỷ không hay bị chộp đưa đi làm thí nghiệm!
Đương lúc Đường Linh suy nghĩ xuất thần, trên hành lang truyền đến từng đợt tiếng kêu gào! Xoay người qua, đã nhìn một ông lão mặc một thân quần áo sắc tím của dân tộc thiểu số, tay cầm một chiếc quải trượng tượng trưng cho quyền lực trong tộc, bước nhanh đi về hướng này!
Chỗ đi qua, tất cả mọi người đều hô một tiếng, “Tộc trưởng!”
Trận thế kia hơi có chút giống trong ti vi, phong độ của đại ca xã hội đen Hồng Kong!
Tộc trưởng không giống như ngày thường gật đầu ra hiệu, mà trực tiếp chạy vội qua, lúc đi qua Đường Linh hơi có chút nghi ngờ, rồi ngay lập tức đi qua phía bà lão, bà lão nhìn thấy người tới, vốn đang thấp giọng nức nở, lại biến thành gào khóc!
“ Đứa con đáng thương của chúng ta, làm sao bây giờ? Ông vừa rồi không ở đây, không thấy sắc mặt trắng bệch của nó đâu, ngay cả thở cũng vô cùng lao lực, tôi sợ…”
Bà lão thút thít không tiếp tục nói, dùng ống tay áo lau nước mắt, gương mặt vốn già nua, không chút hồng hào, nay càng ảm đạm tối tăm!
Tộc trưởng vỗ về thê tử, nhìn về phía cô gái đừng cạnh cất giọng nhẹ nhàng hỏi, “Hiện tại tình huống bên trong thế nào? Bác sĩ nói sao? Lúc nào mới có thể đi ra ngoài?”
Liên tiếp hỏi ba vấn đề, có thể nhìn ra được tộc trưởng rất lo lắng!
Cô gái kia lắc đầu một cái, “Anh mới vừa được đẩy vào trong phòng cấp cứu, bác sĩ vẫn còn đang cứu trị, chúng con không vào được, cũng không biết tình huống bên trong thế nào!”
Đôi mắt rưng rưng nhìn tộc trưởng, kèm theo âm thanh sụt sùi mở miệng nói, “Ba, anh sẽ không có chuyện gì đúng không ba? Con sợ lắm!”
Tộc trưởng nhíu mày, thở dài, “Anh con sẽ không sao đâu!”
Lời kia vừa thốt ra, ngay cả chính ông cũng hoài nghi, có thể hiện tại cũng chỉ biết an ủi bản thân, an ủi người thân như vậy thôi!
“ Tộc trưởng! Kẻ gây chuyện kia, cảnh sát sao vẫn không giao ra! Con trai của tôi chết thảm như vậy a, tộc trưởng nhất định phải làm chủ cho chúng tôi mới được!”
Đang nói chuyện là người mẹ có đứa con bất hạnh qua đời trong tai nạn kia, trên khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, nước mắt thấm đẫm hai gò má, tư vị người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người chưa từng trải qua, vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi đau đó!
“ Đúng vậy tộc trưởng! Nhất định phải giao ra kẻ gây ra tai nạn kia! Chúng tôi muốn hắn phải nhận sự trừng phạt, giết người đền mạng!”
“ Tộc trưởng, nhóm người chúng tôi tuyệt không thể bỏ qua cho hắn!”
“ Tộc trưởng, con nhà tôi bị cán gãy một chân, cả đời này cũng không thể đứng lên nổi nữa, một đứa trẻ ngoan ngoãn, đang yên đang lành bỗng trở thành phế nhân!”
Bên ngoài phòng cấp cứu tiếng la khóc ầm ĩ, tộc trưởng cau mày lại, trầm giọng nói, “Việc này, tôi nhất định yêu cầu chính phủ phải cho chúng ta một câu trả lời, xin mọi người xin yên tâm! Hiện tại bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu, mọi người không nên quấy rầy bác sĩ cứu trị!”
Tộc trưởng phát biểu mấy câu liền có tác dụng, mọi người đang có vẻ kích động liền khắc chế tâm trạng, đè thấp giọng xuống! Có thể nhìn ra được vị tộc trưởng này rất có uy vọng đối với họ!
Tộc trưởng suy xét một chút, sau đó đi thẳng, tất cả mọi người sinh lòng kỳ quái, tầm mắt đều dõi theo ông!
Chỉ thấy tộc trưởng đi tới khúc quanh, dừng bước chân, đứng ở đó hồi lâu, không hề nhúc nhích!
Ngược với sự khó hiểu của mọi người, Đường Linh lại nhìn hiểu, tộc trưởng chẳng phải đứng bất động, mà là đang trò chuyện!
Đường Linh lặng lẽ tới gần chút, tìm một bờ tường, đầu dựa trên tường, nhìn giống như cô đang rất mệt mỏi cần tìm chỗ tựa vào!
“ Anh nói vị bác sĩ kia, thật có thể cứu con trai tôi?” Thanh âm già nua tràn đầy mong chờ.
“ Không nhất định!”
Trả lời thẳng thắn, không hàm chứa một chút tình cảm, thanh âm trầm thấp, khiến người nghe cảm thấy từng trận lạnh lẽo! Nhưng chẳng biết vì sao, nghe âm thanh như thế, trong lòng lại có loại cảm giác không nói lên lời!
“Vậy tôi vì cái gì phải tin tưởng anh!”
Giọng nói của người đàn ông ấy đánh tan niềm hy vọng mới nhen nhóm trong ông, giọng nói tộc trưởng kích động, thậm chí ngữ điệu còn có một chút bất ổn!
Mấy giây, giống như trải qua nửa thế kỷ, mới nghe thấy thanh âm của người đàn ông kia, “Bởi vì, ông không có lựa chọn khác!”
Giọng nói vẫn lạnh lùng, không gợn sóng!
Hai người im lặng một hồi, người đàn ông thật biết thu liễm khí tức, dù Đường Linh có ngũ quan nhạy bén, hiện giờ cũng không cảm giác được hơi thở của hắn, trái lại khí tức tộc trưởng hỗn loạn, rốt cuộc phòng tuyến phòng bị trong lòng tộc trưởng cũng sụp đổ, Đường Linh nghe thấy ông hít sâu thở dài một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự thỏa hiệp, “Được! Tôi đáp ứng điều kiện của anh!”
Người đàn ông kia không hề có nửa chút chấn động, Đường Linh rất tò mò, từ trong lời tộc trưởng, Đường Linh có thể biết, tộc trưởng đã ra một quyết định hết sức chật vật, mà người đàn ông kia cũng nghe được câu trả lời hắn muốn, vậy mà vẫn không để hở ra một chút khí tức nào, nêu không phải là nghe được tiếng nói của hắn, Đường Linh căn bản không tưởng tượng nổi ở góc đó có người tồn tại!
“ Anh nói vị bác sĩ kia ở đâu? Khi nào chữa bệnh cho con tôi?”
Tộc trưởng hấp tấp mở miệng hỏi, mặc dù không xác định được vị bác sĩ trong miệng người đàn ông kia có thể cứu được con trai mình hay không, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể thử một lần!
Ông chỉ có duy nhất một đứa con trai này, vị trí tộc trưởng còn đang chờ nó, không chỉ người nhà cần, cả tộc càng cần nó hơn! Nó có trách nhiệm riêng, nó nhất định không thể chết được!
“ Đêm nay!”
Trả lời rất đơn giản, thêm một chữ cũng không có!
“ Đêm nay? Không được, con trai của tôi hiện tại đang trong phòng cấp cứu, nếu để chậm trễ thêm sẽ không còn kịp nữa! Anh mau kêu người đó đến cứu con trai tôi liền đi! Tôi sợ…”
Tộc trưởng vội vã khẩn cầu, đã là lần thứ hai tiến vào phòng cấp cứu rồi, ông sợ con trai ông chờ không được tới lúc vị bác sĩ kia tới!
Không cần biết tộc trưởng kích động dường nào, giọng nói của đàn ông vẫn không có nửa tia gợn sóng, lạnh lùng nói, “Nhanh nhất đêm nay!”
Đường Linh càng thêm hiếu kỳ đối với người này, bất luận là ai cũng có hơi thở, hoặc là cao hứng hoặc là buồn bực, hoặc là kích động hoặc là khẩn trương, luôn sẽ nghe ra được từ khí tức của mỗi người, nhưng từ trên người hắn ta cô không cảm giác được nửa điểm khí tức, ngay cả hắn đàm phán thành công với tộc trưởng, cũng không toát ra một chút cao hứng nào!
Có cảm xúc, sẽ toát ra khí tức! Một người lạnh lẽo, cũng sẽ không lạnh đến trình độ này!
Đây là loại người nào?
Tộc trưởng lại nói vài câu, rồi xoay người đi về hướng cửa phòng cấp cứu, lúc đi qua Đường Linh, Đường Linh thấy được nơi khóe mắt ông chưa kịp lau đi nước mắt, không chần chừ thêm nữa, Đường Linh nghiêng đầu nhìn về phía khúc quanh, suy tư một chút, rồi đi theo!
Chuyển qua khúc quanh, Đường Linh không thấy bóng người, quan sát cẩn thận một chút, nơi này vậy mà là góc chết, chỉ có một cánh cửa sổ đang mở, Đường Linh đến gần cửa sổ, thò đầu ra, chỉ nhìn thấy ở dưới lầu tại chỗ rẽ có một bóng người dần biến mất!
Cô thu hồi tầm mắt, quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, đây là tầng 5, vừa nãy tộc trưởng rời đi, Đường Linh đã đuổi tới, trước sau không tới một phút thời gian, người này từ tầng 5 cao như vậy leo xuống, lại nhanh như vậy đã đi tới chỗ rẽ?
Tốc độ này, quả thực làm người ta kinh hoảng!
Hắn rốt cuộc là ai?
Cô quay người quan sát vị tộc trưởng đang nôn nóng chờ đợi ngoài cửa phòng cấp cứu, rồi rời khỏi bệnh viện!
Đã có người ra tay, vậy thì cô không cần thiết ở lại chỗ này, đối với giao dịch giữa bọn họ, chuyện không liên quan đến cô, cô cũng không có hứng thú muốn biết, cô xoay người đi xuống cầu thang!
Nhưng không nghĩ tới, thật khéo quá, vậy mà còn gặp được cô ả cực phẩm!
Cô ả cực phẩm nhìn thấy Đường Linh, hết sức kinh ngạc, nhớ tới lần trước tại buổi đấu giá ngọc thạch không chỉ bị cô đoạt mất mao liệu, còn làm hại cô ả bị người ta quăng ra ngoài, bị người chung quanh cười nhạo, hết thảy đều do Đường Linh ban tặng! Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được Đường Linh tại đây!
Cái gọi là kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt, Phùng Thiến Nguyệt điển hình của trường hợp đó!
Tiến lên chặn đường xuống lầu của Đường Linh, hừ lạnh một tiếng, “Thật đúng là không khéo, lại gặp mày ở chỗ này!”
Đường Linh đứng lại, chỉ nhìn Phùng Thiến Nguyệt, không lên tiếng!
Người bên cạnh Phùng Thiến Nguyệt lại hết sức nghi hoặc, mở miệng hỏi, “Thiến Nguyệt, sao vậy? Cậu quen biết?”
Phùng Thiến Nguyệt nghe vậy, quay sang một nam một nữ bên cạnh nói, “Không chỉ quen, còn là kẻ thù!”
Rồi lập tức vươn hai tay kéo người đàn ông cạnh nói, “Anh họ, lần trước em muốn mua mao liệu chính là bị nó đoạt mất! Còn bị người ta ném em khỏi buổi đấu giá, làm hại em vừa nhìn thấy anh Nguyên lại phải chia xa! Thực sự quá đáng ghét!”
Nét mặt người đàn ông kia kinh ngạc, ánh mắt hơi mở, “Em nói khối mao liệu khai xuất cực phẩm Đế Vương Lục?”
Phùng Thiến Nguyệt bĩu môi, tức giận bất bình nói, “Đúng a! Chính là khối đó! Đó vốn là quà tặng em muốn dành cho anh Nguyên, nào biết bị con nhỏ trời ơi đất hỡi giữa đường nhảy ra đoạt đi mất! Anh họ, anh phải báo thù cho em mới được đó!”
Đường Linh thản nhiên nhìn Phùng Thiến Nguyệt, ám chỉ một câu ‘ ngớ ngẩn’!
Con nhỏ này đúng là không có não, cũng không suy nghĩ một chút, cô ta bị người ta ném ra ngoài, hoàn toàn do Triệu Nguyên ngầm cho phép! Bằng không với thân phận của anh ta, chỉ cần một câu nói, ai dám động đến cô ta!
Vốn tưởng rằng chỉ có đầu óc chậm chạp thôi, lúc đó không hiểu được ngay, lại không ngờ, cô ta đâu phải đầu óc chậm chạp, quả thực chính là không có đầu óc! Vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thông suốt, Triệu Nguyên cũng chỉ mượn tay Đường Linh, vứt ra ngoài một cô gái ồn ào phiền phức mà thôi!
Anh họ Phùng Thiến Nguyệt còn chưa kịp nói tiếp, một cô gái khác bên cạnh đã mở miệng, càng không dấu vết đẩy tay Phùng Thiến Nguyệt ra rồi lôi kéo tay của người được kêu là anh họ kia, để tay của cô ta đặt lên cánh tay của anh ta, tuyên bố chủ quyền với người đàn ông này!
“Thiến Nguyệt, vậy anh Nguyên của cô thế sao không ngăn lại nhỉ! Nếu tôi có xảy ra chuyện gì, Tư Dương nhất định sẽ ngăn cản!”
Nói xong ghé sát trên người Phùng Tư Dương, nũng nịu nói, “Anh nói đúng không, Tư Dương?”
Phùng Tư Dương tươi cười ôn hòa, một tay nhéo lấy cái mũi xinh xắn như bạch ngọc, có chút sủng nịch, “Em đó, thật biết làm nũng!”
Bạn gái nghe xong lè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu, lại có chút bướng bỉnh cười duyên nói, “Ai bảo anh thích!”
Lúc này cho dù Phùng Thiến Nguyệt có là một kẻ đần độn đi nữa, cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Tuyết Nhi, đó chính là anh Nguyên của cô căn bản không quan tâm cô, bằng không chắc chắn sẽ quản cô!
Tức khắc lửa giận trong lòng Phùng Thiến Nguyệt bùng lên, anh Nguyên của cô đối xử với cô tốt biết bao! Đừng tưởng rằng cô không biết, ả Tống Tuyết Nhi đó mặc dù là bạn gái của anh họ, nhưng cô có thể nhìn thấy, ả ta đã nhiều lần vụng trộm liếc mắt đưa tình với anh Nguyên biết bao lần!
Tống Tuyết Nhi nhất định đang ghen tị với cô!
“ Không hiểu thì đừng có mà nói lung tung, tại buổi đấu giá ngọc thạch như vậy cô căn bản không hiểu rõ, nhưng cũng khó trách, loại địa phương đó không phải người nào cũng có thể vào đâu nha!”
Tống Tuyết Nhi biến sắc, Phùng Thiến Nguyệt chọc trúng nỗi đau của cô, buổi đấu giá ngọc thạch nếu không có thế lực hay giá trị bản thân nhất định, căn bản sẽ không tiến vào được, tuy rằng Tống Tuyết Nhi có dáng vẻ ngọt ngào xinh tươi, còn biết dỗ Phùng Tư Dương vui vẻ, nhưng cô lại không có xuất thân tốt, cũng bởi vậy thường xuyên bị Phùng Thiến Nguyệt xem thường!
Nếu như cô có được xuất thân giống Phùng Thiến Nguyệt, vậy thì người Triệu Nguyên coi trọng nhất định sẽ là cô! Sao tới đến phiên kẻ ngu ngốc Phùng Thiến Nguyệt kia!
Đường Linh thực sự không muốn đứng đây, nhìn hai cô gái nội chiến, cô bèn nhấc chân bỏ đi sang cầu thang bên cạnh.
Phùng Thiến Nguyệt nhìn thấy, lập tức lại chặn trước người Đường Linh, vừa nãy ả chỉ lo tranh cãi với Tống Tuyết Nhi, quên mất Đường Linh mới đúng là kẻ địch lớn nhất!
Dám để cho ả xấu mặt trước anh Nguyên của ả, tội không thể tha thứ!
Đường Linh dừng bước, nhìn bộ mặt kênh kiệu bắt nạt người của Phùng Thiến Nguyệt, cô nhàn nhạt mở miệng nói, “Tục ngữ có câu nói, chó khôn không cản đường, chó cũng biết giác ngộ như vậy, cô lại không có sao!”
“Mày!”
Dám so sánh ả với chó! Trào phúng ả chẳng bằng con chó!
Phùng Thiến Nguyệt hung tợn nhìn chằm chằm Đường Linh, nếu ánh mắt có thể giết người, tin rằng giờ khắc này Đường Linh đã bị giết chết trên mấy trăm lần rồi!
Đường Linh vẫn trong dáng vẻ thản nhiên, bộ dáng hung hãn của Phùng Thiến Nguyệt kia không có chút ảnh hưởng gì đến cô!
Nhưng Tống Tuyết Nhi đứng bên cạnh lại phì cười ra tiếng, dịu dàng nói, “Thiến Nguyệt, sao cô lại đi so đo với một đứa trẻ thế kia!”
Một câu nói nghe rất đại lượng, hoàn toàn cho thấy sự khoan dung rộng lượng của cô ta!
Sóng mắt lưu chuyển âm thầm đánh giá Đường Linh, cô gái nhỏ này quả nhiên là một nhân vật hung ác, để Phùng Thiến Nguyệt kẻ luôn kênh kiệu vô lối bị áp chế cũng không tồi, bằng không mỗi ngày luôn thấy cô ả với dáng vẻ cao cao tại thượng, nhìn mà mắc ói!
“ Mắc mớ gì đến mày!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...