Tại tòa cao ốc lớn nhất thành phố, đứng ở trong thang máy cảm thụ sự chóng mặt không thể di chuyển, Tô Kha vịn cửa thang máy, chứng sợ không gian hẹp hình như muốn tái phát.
A Khải quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Kha, trong lòng càng căng thẳng, há miệng thở dốc, nhưng nhìn cậu bé đem mình co lại thành một khối cách ra xa mình, cuối cùng ngậm miệng lại, kỳ thật tình trạng của hắn cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Nhắm mắt lại, tựa vào trong thang máy vẫn còn đi lên.
Cai nghiện nhiều ngày, thân thể hư thoát, mấy ngày tàn khốc đó, làm cho hắn nhớ tới ký ức sợ hãi trước kia, sự thống khổ không sao chịu nổi, A Khải nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy sự rối rắm cùng thống khổ.
“Đinh......” Cửa thang máy mở.
A Khải mở mắt nhìn Tô Kha, Tô Kha sửng sốt một chút, cúi đầu đi ra trước hắn.
Tam thiếu bởi vì A Khải trốn thoát mà bệnh tình càng nguy kịch, tái phát suốt một đêm, bởi vì chuyện này mà Mạt Kình Lộc đã một đêm không ngủ, ngày hôm sau trở về nhà thì thấy Tô Kha đã rời đi. Trong lòng bỗng cảm thấy cô đơn, anh gọi điện thoại cho Tô Kha nhưng không có ai bắt máy.
Rồi sau đó nhận được tin Tam thiếu đang trong tình trạng nguy hiểm, anh cũng không để ý nhiều, liền vội vàng rời đi.
Tòa cao ốc này rất cao, thời gian ở trong thang máy lâu như qua một thế kỷ, Tô Kha rất khó tả loại cảm giác này, cơn đau đớn dần lan ra khắp cả thân thể. Trên sân thượng gió thổi rất mạnh, ngày xuân gió thổi vẫn lạnh thấu xương, cắt vào da thịt như những lưỡi dao, Tô Kha cảm thấy đau, nhìn về phía A Khải vẫn một mực im lặng.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cậu đứng cách hắn rất xa, phía sau chính là cửa, nếu Phương Quý Khải có động tĩnh gì, cậu có thể lập tức thoát đi.
“Nhóc thử nói xem anh muốn làm gì nào? Tại sao anh lại đem nhóc tới đây? Dù sao cũng phải làm gì đó, thà để Mạt Kình Lộc hận anh mà nhớ đến anh còn tốt hơn là quên anh đi!” A Khải cười nói, đôi lông mày rậm của hắn nhướng lên, trên mặt mang theo sự chật vật, suy sụp, trên người cũng toát ra cảm giác làm cho người ta đau đớn.
Tuy chỉ một chút, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ thấy rõ, Tô Kha nhìn hắn liền cảm thấy thân thể có một chỗ đau, rất đau.
A Khải ngồi ở trên lan can sân thượng, gió thổi ***g lộng, như muốn xô ngã hắn, Tô Kha kinh hãi, cảm thấy nếu hơi hơi ngửa đầu ra sau liền ngã xuống, nhịn không được nhắc nhở, “Anh đừng ngồi chỗ đó nữa, ngã xuống bây giờ.”
A Khải sửng sốt, lập tức cong khóe miệng, “Trách không được tại sao cậu ta lại thích nhóc đến như thế.” Âm thanh hắn rất nhỏ, hơn nữa tiếng gió thổi còn rất lớn, Tô Kha chỉ thấy cái miệng của hắn khép mở, ngoài ra không thể nghe được gì.
Phương Quý Khải nhìn trời, tay lục lọi túi áo của mình, móc ra cái điện thoại, thấy Tô Kha nhìn hắn, hắn cười nói: “Chỉ là thuận tay lấy mà thôi!”
Nằm vùng đã nhiều năm, A Khải học được rất nhiều mánh khóe, kĩ thuật trộm cắp cũng thuộc hàng cao thủ. Cầm di động của cậu, hắn nhập vào một dãy số đã in sâu trong đầu, số điện thoại của Tam thiếu.
......
Đã nhiều năm hai người chưa từng cư xử đàng hoàng với nhau.
Mấy năm trước, khi Phương Quý Khải còn chưa bắn phát súng đó, quan hệ của hắn và Bạch Di coi như không tồi, hắn luông coi Tam thiếu như đại ca, sùng bái người này như thần, uất ức trong lòng đều kể với Bạch Di, lại nói, A Khải là người mà Bạch Di quen thuộc nhất trong đám nhóc kia.
Nhưng vì sao chuyện lại thành ra như vậy?
Cũng chỉ là do Tam thiếu luôn thầm thích đứa nhỏ luôn đeo theo sau lưng mình, đáy lòng luôn tồn tại bí mật không thể nói, lâu ngày tạo thành áp lực, dần dần y cùng A Khải có chút xa cách, thẳng đến khi nghe đứa nhỏ mà mình thầm yêu tỏ tình với người anh em của mình.
Nếu anh chịu tỏ tình và theo đuổi em nó thì sẽ ko có kết cục như ngày hôm nay ╮(╯_╰)╭
Sau đó tất cả đều thuận theo tự nhiên, Bạch Di là người thoạt nhìn ôn hòa, nhưng bên trong lại có dục vọng chiếm hữu rất cao. Ngày ấy hắn biết kế hoạch của A Khải, nhưng lại không vạch trần, mặc dù đến cuối cùng mất đi sức khỏe của mình, cũng không hối hận.
Tạo thành hậu quả như vậy, A Khải chỉ có thể tuyệt vọng mà buông tha tình cảm của mình với Mạt Kình Lộc.
“Hắn đã nói gì?”
Bạch Di dừng một chút, sau đó cười khổ.
“...... Tô Kha đang ở bên cạnh hắn!”
Thân thể Mạt Kình Lộc run lên, không thể khắc chế được cơn tức giận của mình.
Tổng cộng có hai người đến nơi này, Tam thiếu và Mạt Kình Lộc.
A Khải luôn đứng im chờ đợi, cho đến khi có tiếng bước chân tiến gần đến nơi này, đáy mắt hắn chợt lóe lên, chậm rãi từ trên lan can bước xuống, phía sau là khoảng không rất cao, hắn chậm rãi đi tới nơi bằng phẳng, bước đến trước mặt Tô Kha, đứng cách cậu vài bước chân.
“Giúp anh một việc!” A Khải chậm rãi nói, không để ý đến vẻ mặt sửng sốt của Tô Kha, Phương Quý Khải đưa tay bắt lấy cái cổ mảnh khảnh của cậu, “Vóc người nhóc so với anh thật kém xa, cho nên có chạy cũng vô dụng.” Nhíu mày, hắn lộ ra một vẻ mặt dữ tợn.
Tô Kha bị hắn giữ chặt, ngửa đầu, trong lòng nhất thời thấp thỏm lo âu, “Anh rốt cuộc là muốn làm gì?” Cậu cảm thấy Phương Quý Khải lúc này cũng không định làm gì gây hại cho cậu, tuy rằng nhất thời mờ mịt, nhưng sau một lát liền khôi phục bình tĩnh.
A Khải không trả lời, chỉ lập lại câu vừa rồi, “Anh muốn nhóc giúp anh một việc!” Nói xong, từ trong túi quần móc ra một cây súng được làm rất khéo léo tinh xảo màu đen, sự tinh tế này làm cho người ta cảm thấy nó giống như món đồ chơi, nhưng trong lòng Tô Kha lại thật sự hoảng sợ.
Cửa sân thượng bị mở tung, Tô Kha liền nhìn thấy được Mạt Kình Lộc, ánh mắt anh lạnh lùng không chút thay đổi nhìn lại đây, Tô Kha nhìn anh, sự vui sướng bị chặn lại ở cổ họng, cậu cảm giác được tay Phương Quý Khải run lên, cây súng chỉa vào đầu cậu đang lung lay, trong lòng Tô Kha vẫn còn rất mơ hồ.
Hình như có cái gì đó không đúng, cậu nhìn thấy tay Mạt Kình Lộc cũng cầm súng, rồi sau đó chuyển tầm mắt về phía Tam thiếu ở phía sau anh, người đàn ông chỉ thấy được nửa bên mặt.
Thân thể Tam thiếu càng lúc càng suy yếu, hắn thậm chí không đứng thẳng được, phải ngồi trên xe lăn, cảm giác được Tô Kha đang nhìn mình, hắn mỉm cười, mặc dù là như thế, nhưng vẫn phải giữ sự tao nhã của bản thân.
Di chuyển xe từ sau lưng Mạt Kình Lộc lên phía trước, hắn nhìn thẳng A Khải, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, “A Khải, bỏ súng xuống!” Âm thanh của hắn rất nhu hòa, nhưng Phương Quý Khải biết, hắn đang cực kỳ tức giận, có người tức giận sẽ mặt lạnh không nói lời nào, nhưng Tam thiếu không giống như vậy, hắn càng tức giận, sắc mặt càng trở nên dịu dàng, từ ‘nham hiểm’ rất thích hợp với hắn.
Khi quan hệ của hai người có chút xoay chuyển, A Khải luôn cười bảo Tam thiếu như thế, nay hai người gặp lại, giữa họ chỉ còn thù hận, không còn cơ hội để trở lại như xưa.
Gió không ngừng gào thét trên tầng thượng cao chót vót này, thân thể suy yếu của Tam thiếu không thể chịu nổi cơn lạnh này, thân thể run lên, ngón tay dài nhỏ nắm chặt chăn lông trên đùi, A Khải nhìn tay hắn, hít một hơi, cười lạnh, “Anh không phải vẫn luôn ghi hận việc tôi bắn anh bị thương sao?”
Tam thiếu kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng cũng chỉ hoảng hốt trong chốc lát, A Khải cầm súng đặt sát đầu Tô Kha, đồng thời Mạt Kình Lộc cũng giơ súng lên, không chút chần chờ, ngón trỏ đè xuống, viên đạn bắn ra.
Phương Quý Khải ngã xuống nằm trên mặt đất, máu tươi từ trên người chảy ra, thân thể có một lỗ thủng, máu ào ạt chảy ra, cây súng tinh xảo từ trong tay hắn rớt xuống.
Mạt Kình Lộc chạy tới, kéo Tô Kha lại gần, đem cậu ôm vào trong lòng ngực của mình, Tô Kha bị anh ôm vào trong ngực, cảm thấy trên mặt mình ướt lạnh và bàn tay to của anh không ngừng run rẩy, cổ họng anh khẽ nhúc nhích, một cỗ chua xót từ trong lòng trào ra, nghẹn lại ở cổ họng.
“Tam thiếu......” Lúc này, bên tai vang lên tiếng kêu khẽ của đội cảnh vệ, tầm mắt Tô Kha dịch chuyển về phía đó, chỉ thấy người đàn ông luôn ôn hòa, nhã nhặn kia đang quỳ rạp trên mặt đất khóc rống.
Bạch Di lấy tay đè lại vết thương trên ngực của Phương Quý Khải, máu từ giữa kẽ tay trào ra, hắn nhặt cây súng lục bên cạnh A Khải lên, ngón tay dài nhỏ run run vuốt báng súng lục, sau đó quát lớn: “Đây là đồ chơi, là súng lục đồ chơi..... Hơn nữa còn không có lắp đạn!”
Súng lục đồ chơi không đạn!
Không ai lên tiếng, không gian hoàn toàn yên tĩnh, từ lúc bắt đầu Phương Quý Khải đã không có ý định hại Tô Kha.
Tô Kha cảm thấy tay Mạt Kình Lộc đang ôm mình cứng lại, rồi sau đó trở lại như cũ, chỉ là tay vẫn nắm thật chặt, anh xoay người, nhìn về phía Tam thiếu đang chật vật, “Mau đưa tới bệnh viện, có thể còn cứu được.”
Người đang tuyệt vọng đến cực điểm kia, ánh mắt nhất thời lóe sáng, mang theo hi vọng được ăn cả ngã về không, dùng âm thanh khàn khàn thấp giọng kêu người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...