Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

Phương Quý Khải rất kích động khi nhìn thấy Mạt Kình Lộc xuất hiện, thân thể chấn động, trên mặt liền nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Tô Kha đi phía sau Mạt Kình Lộc liền cứng đờ, nụ cười trên mặt liền lộ vẻ mất tự nhiên, nụ cười cứng ngắc kia không thể che dấu hết sự thất vọng trong lòng hắn.

Vài vị đang ngồi đều là người giỏi quan sát nét mặt, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng đã sớm đoán được mọi chuyện, thấy Mạt Kình Lộc xuất hiện, người đàn ông còn đang uống rượu liền buông chai rượu xuống, lập tức đứng lên, tươi cười nói: “Đến nào, ở đây mọi người đều là anh em, còn đứng đó làm gì? Kình Lộc, mau dẫn người của cậu ngồi xuống!”

Mạt Kình Lộc gật gật đầu với hắn, kéo Tô Kha ngồi xuống ghế sô-pha, người đàn ông thân thiện kia lập tức kêu bồi bàn đem tới một ít rượu trái cây.

Lý Diên Phách thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai người nọ, cảm thán nói: “Vẫn là Tam nhi lợi hại!” Người được gọi là Tam nhi ngồi xuống, tâm tình rất tốt, tùy ý Lý Diên Phách khoát tay lên vai mình, uống một ngụm rượu, ngược lại hỏi Mạt Kình Lộc: “Kình Lộc, cậu về khi nào? Sao không nói sớm để mấy anh đi đón cậu?”

“Về năm ngoái, chuyện cũng không to tát gì.”

Người đàn ông được gọi là Tam nhi gật gật đầu, nhìn Tô Kha ngồi bên người Mạt Kình Lộc, chần chờ hỏi: “Đây là?”

“Người yêu của hắn!” Lý Diên Phách ngồi xuống bên cạnh Tô Kha, vô cùng thân mật vây lấy Tô Kha, “Cũng là em trai của tôi!”

“Anh, vậy còn em là gì?” Lý Liệu ở đằng xa yếu ớt lên tiếng.

“Không quen biết!” Lý Diên Phách không kiên nhẫn ném cho hắn cái liếc mắt.


Tam nhi cười to, nhưng vừa cười được vài tiếng liền ho khan, người bồi bàn bên cạnh vội đưa cho hắn một ly nước, “Tam thiếu gia, thời gian không còn sớm, về trễ phu nhân lại tức giận.”

“Đã biết.” Tam thiếu nhấp một ít nước, ghé vào trên người Lý Diên Phách, Lý Diên Phách vui sướng khi người gặp họa nói:”Bảo cậu uống ít thôi không nghe, thân thể không tốt còn cậy mạnh, hiện tại ho khan rồi đó!”

Tam thiếu uống thêm vài ngụm nước, mới chậm rãi nói: “Kình Lộc, lần này cậu trở về không giống như trước kia, Mạt gia cây to đón gió, mọi sự đều phải cẩn thận.” Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tô Kha, rồi chậm rãi rời đi.

Thấy người đã đi, Lý Diên Phách mới thở dài một hơi, đáy mắt ẩn ẩn lo lắng, “trong hai năm trở lại đây, than thể Tam nhi ngày càng kém, hôm nay hắn biết cậu sẽ tới, nên mới cố ra đây.”

Mạt Kình Lộc gật gật đầu, “Tôi biết.”

Anh và Tam thiếu là bạn thuở nhỏ, khi đó Tam thiếu là thủ lĩnh của bọn họ, mang theo cả bọn đi ra ngoài chơi đùa, sau này trưởng thành, hiểu chuyện, bọn họ vẫn duy trì liên lạc, quan hệ chưa bao giờ lạnh nhạt. Nhưng từ sau sự kiện kia, cả đám bạn bè thân thiết mười mấy năm trời bỗng nhiên tan rã chỉ trong một đêm, Tam thiếu bị bắn trúng phổi, may mắn thoát chết nhưng thân thể lại bị tổn thương nghiêm trọng, Phương Quý Khải cũng tại thời điểm đó, chí có một mình cô độc nên quyết định thi vào trường cảnh sát, lại không liên lạc với những người khác, Lý Diên Phách và Mạt Kình Lộc thì cùng nhau nhập ngũ, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai nhà Lý, Mạt muốn tham gia vào giới quân sự.

Tất cả đều thay đổi chỉ trong một đêm, Mạt Kình Lộc cúi đầu, chỉ có bọn họ mới biết thật ra đã xảy ra chuyện gì, Lý Diên Phách nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Phương Quý Khải nhìn chằm chằm Mạt Kình Lộc từ lúc anh xuất hiện đến giờ.

Trách không được tại sao Mạt Kình Lộc lại tức giận, A Khải rõ ràng đã biết Tô Kha là người của Mạt Kình Lộc, lại vì ghen tị mà trêu đùa Tô Kha. Lý Diên Phách nhìn nhìn cậu bé ngồi bên cạnh Mạt Kình Lộc, mặt mày thanh tú, không biết đang nói gì với Mạt Kình Lộc, chỉ thấy mặt anh liền hiện lên ý cười. Ngón tay gảy nhẹ da của ghế sô-pha, Lý Diên Phách cười lạnh, A Khải vẫn còn quá ngây thơ, tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội sao?!

Buổi họp mặt của các công tử tiểu thư chính là ngồi lại với nhau tán gẫu, bàn về con gái hoặc trai nhà ai ưu tú ra sao, tình hình chính trị gần đây chuyển biến như thế nào, đây là việc Lý Diên Phách thích nhất, nhưng Mạt Kình Lộc là một kẻ lãnh cảm, nhìn qua liền biết thuộc dạng người không thích đùa, ai nói gì cũng không đáp lời, đối với vị thiếu gia này, tất cả mọi người đềuchọn im lặng tránh xa, lâu lâu lại có mấy kẻ không sợ chết tiến tới bắt chuyện, cuối cùng biến thành một người tự nói tự nghe, xấu hổ quay trở về chỗ ngồi.


Đêm đã khuya, Tô Kha sớm buồn ngủ, Mạt Kình Lộc cũng muốn rời đi, nói một tiếng với Lý Diên Phách, anh liền kéo Tô Kha đi, cậu mơ mơ màng màng đi theo phía sau anh, như vấp phải vật gì, cậu đột nhiên ngã nhào ra phía trước, may mắn có Mạt Kình Lộc đỡ kịp.

Mạt Kình Lộc chắn ở phía trước Tô Kha, con ngươi đen nhánh nhìn A Khải, mặt không chút biểu tình nhưng lại khiến cho người ta khiếp sợ, A Khải run run lui về sau một bước.

“Chậc chậc!” Lý Diên Phách ở phía sau kêu lên, “A Khải, cậu cũng quá trẻ con đi!”

Mạt Kình Lộc nói: “Giải thích.”

Mặt Phương Quý Khải đỏ lên, đang định nói cái gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, há mồm thở dốc, Lý Diên Phách giống như đã nhận ra cái gì, mặt cứng đờ, đang muốn tiến lên đỡ lại bị hắn đẩy ra, A Khải cắn môi dưới, “...... Thực xin lỗi”, sau khi nhìn Mạt Kình Lộc một cái, liền chạy ra cửa.

Người kia vừa đi, những người còn lại cũng mất hứng chơi tiếp, một số người lạnh nhạt nói: “Tên kia chỉ sợ là đã bị nghiện rồi!”

“Hừ, ai biết, cái tên đó đúng là không muốn sống.”

Nghe thấy thế, thân thể Tô Kha cứng đờ, Mạt Kình Lộc cầm đôi tay lạnh lẽo của cậu, không tiếng động an ủi, nghiêng người nói với Lý Diên Phách: ” Chuyện của Phương Quý Khải không thể chần chờ nữa, Phương gia sẽ rất nhanh phát hiện, hắn vẫn không chịu cai nghiện sao?”

“Hắn nói không có việc gì, còn muốn chơi tiếp.” Sắc mặt Lý Diên Phách đã trở nên khó coi.


Mạt Kình Lộc cười lạnh, “Hắn nghĩ hắn là ai, đừng đem mạng của mình ra đùa với thứ này!”

Trên đường quay trở về, tâm tình của Mạt Kình Lộc rất không tốt, tuy rằng anh không có biểu hiện gì, nhưng Tô Kha có thể cảm nhận được. Quả nhiên hai người tiếp xúc càng lâu, không có chuyện có thể che dấu lẫn nhau, loại chuyện này nếu xử lý không thỏa đáng, sẽ biến thành mâu thuẫn.

Bạn học Tô Kha từ đời trước đã bắt đầu ảo tưởng về cuộc sống của mình và viên sĩ quan này, làm sao lại để sự tình đó xảy ra với bản thân mình?

Cửa xe chậm rãi mở ra, đèn đường ban đêm vô cùng rực rỡ, nửa bên mặt Tô Kha khuất trong bóng tối, đột nhiên lên tiếng: “Mạt Kình Lộc, anh có thể kể cho em nghe chuyện của anh không?”

“......”

“Những người đó, những chuyện đã xảy ra, em đều muốn biết, em muốn biết hơn nhiều về anh, khi đó em sẽ có thể giúp được anh, tuy nhỏ nhưng em cũng muốn giúp anh một phần sức lực.”

Bàn tay nắm tay lái khẽ run, Mạt Kình Lộc cảm giác nơi mềm mại trong lòng mình lại bị cậu bé này tiến vào rồi, chưa từng có ai dám mở miệng hỏi anh, nghe cậu nói, Mạt Kình Lộc cảm thấy...... thật ấm áp.

Nhưng Mạt Kình Lộc vẫn đáp: “Có một số việc rất phức tạp, có lẽ em sẽ không muốn nghe.”

Quả nhiên là thế, ánh mắt Tô Kha liền ảm đạm, đặt tay lên đùi mình, cúi đầu, từ góc nhìn của Mạt Kình Lộc, trông như cậu đang khóc.

Anh có chút sợ, gấp gáp nói: “Nếu em muốn nghe, anh sẽ kể.”


Âm thanh rầu rĩ của Tô Kha đến, “Vậy anh kể đi! Em muốn nghe.”

Trong xe mở nhạc, một bài hát gợi lên hồi ức buồn, Mạt Kình Lộc lái xe dừng ở bên ngoài quảng trường, quảng trường giữa đêm khuya không bóng người nhìn có vẻ hiu quạnh, Mạt Kình Lộc ho khan, nhìn dáng vẻ Tô Kha giống như một học trò ngoan, còn chớp chớp hai mắt nhìn mình, anh có chút không thích ứng.

Ngón tay gảy nhẹ ghế ngồi, anh nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng lại chuyện cũ.

Câu chuyện về thời thiếu niên của anh.

Các đại gia tộc thường xuyên lui tới qua lại với nhau, điều này cũng tạo nên một đám nhỏ có thế lực, con của các nhà luôn tụ tập một chỗ bày ra các trò đùa dai làm cho người lớn phải đau đầu, khi đó Tam thiếu là thủ lĩnh của cả đám, Mạt Kình Lộc là phó tướng, còn có một tiểu tướng khác, đám nhỏ trong một nhóm đều nghe lệnh hai người họ.

Tam thiếu luôn tỏ ra phong thái của người lãnh đạo, nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt búp bê, liền chiếm hết tâm tư của một đám nhóc, ngay cả người lớn cũng không kiềm lòng được mà yêu thích, còn Mạt Kình Lộc thì khác với hắn, anh không cười, cả ngày chỉ trưng cái mặt không có biểu tình, bạn bè cũng rất ít, anh chính là người bọn nhỏ sợ nhất trong nhóm.

Sau đó cha anh lại sắp xếp lịch học cho anh ngày càng dày đặc, anh cũng không có thời gian chơi đùa với đám nhóc đó nữa, không lâu sau nhóm nhóc này cũng giải tán.

Vài năm sau đó, bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, tình bạn vô cùng thân thiết, có lẽ không ai chú ý tới những tình cảm ngoài tình bạn sẽ xuất hiện, Tam thiếu cũng từng chú ý tới, nhưng hắn không nói ra.

Tình nghĩa anh em nhiều năm cho đến sự việc kia liền có sự thay đổi lớn, A Khải, người chơi chung từ nhỏ tới lớn trong nhóm, hạ thuốc mê Mạt Kình Lộc, mặc dù được Tam thiếu phát hiện kịp thời mà ngăn lại, nhưng tình bạn của hắn và Mạt Kình Lộc đến đây coi như chấm dứt. Mà Tam thiếu cũng bị thương trong lần đó, ai cũng nghĩ Tam thiếu bị người khác phái sát thủ đến ám sát, không ai nghĩ rằng viên đạn này là do người anh em tốt A Khải của hắn bắn.

“Khi đó A Khải bị trúng thuốc, có phần mê man, hắn không nhận ra Tam thiếu, cứ như thế mà nổ súng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui