Đoạn Lôi Khải từ phía sau chạy nhanh tới, lướt qua Côme đi tới gần Tô Kha, đỡ vai cậu, “Có sao không?” Trong mắt tràn ngập sự quan tâm cùng nuông chiều. Côme sửng sốt một giây, sau đó cặp mắt màu lam căm tức nhìn hắn, “Đoạn Lôi Khải, đây là sao?”
Đoạn Lôi Khải nhìn y tức giận sắp điên, trong lòng có chút sợ hãi, thấp giọng khụ một tiếng, ôm vai Tô Kha, dưới ánh mắt càng lúc càng phẫn nộ của Côme, hắn cười giới thiệu: “Đây là Tô Kha, con trai anh.”
Bữa tối, không khí trên bàn cơm có vẻ khác ngày thường.
Sắc mặt Côme có chút xấu hổ, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu bé đang ngồi đối diện, mà Tô Kha vẫn vùi đầu ăn cơm của mình, Đoạn Lôi Khải thỉnh thoảng gắp cho Tô Kha vài miếng đồ ăn, Tô Kha liền thấp giọng nói câu “Cám ơn.”
Đoạn Lôi Khải không biết nên nói gì, vừa rồi Côme nói những lời đó thật mập mờ, hắn không biết Tô Kha có hiểu hay không, trong lòng có chút lo sợ bất an. Côme là trợ lý của Đoạn Lôi Khải, cũng là tình nhân của hắn, một trong số ít mối quan hệ lâu dài của hắn, sau khi ly hôn Tô Mẫn Dung, Đoạn Lôi Khải mới phát giác mình thích đàn ông, cuộc sống sau đó của hắn bắt đầu thay đổi, giống như chú sâu róm phá kén chui ra để lột xác thành một con bướm rực rỡ hòa mình vào thế giới đa màu sắc này.
Tuy rằng hắn cảm thấy không cần che giấu tính hướng của mình, nhưng nói ra trước mặt đứa con đã lâu không gặp, điều này cũng làm cho hắn rất xấu hổ.
“Con no rồi.” Tô Kha buông bát đũa xuống, thấp giọng nói, Đoạn Lôi Khải lập tức đứng lên, hoảng loạn nhìn cậu, Tô Kha cười, cảm thấy người cha này của mình rất... đáng yêu.
Mùi hương bánh ngọt lan tỏa khắp trong không khí, sau khi Tô Kha đến đây, Côme vốn lười biếng, không thích xuống bếp lại thường xuyên làm điểm tâm cho Tô Kha. Côme biết quá khứ của Đoạn Lôi Khải, y có thể hiểu được người đàn ông này, y nhìn thấy Đoạn Lôi Khải ôm hình con mình mà ngẩn người rất nhiều lần, vì thế y rất thông cảm với Đoạn Lôi Khải.
Lúc đầu y cứ nghĩ Tô Kha là “đứa con” mà Đoạn Lôi Khải tìm ở bên ngoài về nhưng sau khi nghe Đoạn Lôi Khải giải thích, lại nhìn về phía Tô Kha, cùng đứa nhỏ trong hình quả thật rất giống, Côme liền yên tâm, nhưng thật lâu sau đó y vẫn không thể giảm đi sự xấu hổ. Không biết mình nghĩ sao mà đem con hắn trở thành tình nhân của hắn, Côme nâng trán.
Côme là một người nhiệt tình, tuy lúc tức giận có thể lạnh chết đối phương nhưng bình thường lại là một mồi lửa, ngay cả Đoạn Lôi Khải cũng bị cuốn hút bởi nhiệt tình của y mà cùng y ở một chỗ, sau khi biết Tô Kha chính là đứa con mà Đoạn Lôi Khải nhiều năm không thấy, Côme liền ra sức đối xử với Tô Kha thật tốt.
Quả thật không phí công vô ích, trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, Tô Kha liền buông lỏng phòng bị với gia đình này, đây đều là công lao của Côme.
Lúc đầu Đoạn Lôi Khải còn lo lắng Côme và Tô Kha không thể chung sống với nhau, nhưng không ngờ, sau khi Côme biết được thân phận cùa Tô Kha, phản ứng đầu tiên của y là trừng lớn hai mắt, tiếp theo là hung hăng đấm Đoạn Lôi Khải một cái, “Sao anh không nói cho em biết trước? Em còn chưa có chuẩn bị tốt.”
Đoạn Lôi Khải mở to mắt, nhìn Côme đang xấu hổ, mới biết được người này tức là vì chuyện xấu hổ lúc nãy.
Trải qua một đêm xấu hổ, Côme rất nhanh hồi phục tinh thần, sáng sớm y liền vào bếp, bận rộn làm một bữa sáng phong phú.
“Côme, em cũng hơi thái quá đi! Ăn sao hết.” Đoạn Lôi Khải há to miệng nhìn một bàn đầy thức ăn. Đôi mắt màu lam của Côme chớp chớp, bưng một ly sữa đặt ở trước mặt Tô Kha, “Ngày hôm qua là lỗi của chú..... Thật có lỗi.” Côme dùng tiếng Trung không lưu loát của mình nói với Tô Kha, khuôn mặt tuyết trắng hơi ửng đỏ.
Tô Kha vội lắc đầu.
............
Đoạn Lôi Khải kinh doanh một công ty không nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có đơn đặt lớn ở nước ngoài, nên gia cảnh thuộc loại sung túc, Tô Kha năm nay mười ba tuổi, bình thường vẫn sinh hoạt ở nông thôn, có đến trường cũng là trường làng, nên cậu cũng không đi, đương nhiên việc này đối với Tô Kha sống lại mà nói không đáng kể chút nào. Bây giờ bảo cậu xách cặp đi thi đại học cũng không thành vấn đề, dù sao lúc cậu chết cũng mới vừa thi lên đại học năm thứ nhất, cái gì cũng mới, chưa bao giờ có thể quên, còn chưa đi về phía tương lai, đã bị mấy đao đâm chết, tâm tình của Tô Kha đến tận bây giờ vẫn là không cam tâm.
Khi sống ở nông thôn kia Tô Kha chưa từng nghĩ đến con đường sau này của mình, nhưng sau khi đến ở với Đoạn Lôi Khải, Tô Kha tiếp xúc với nhiều thứ hơn, mơ ước về tương lai cũng dần dần thức tỉnh, việc cậu muốn làm rất nhiều, hy vọng có thể bù lại những tiếc nuối khi xưa.
Vẫn là một ngày mùa hè, mặt trời vẫn chói chang gay gắt bên ngoài phòng, Tô Kha ngồi trên ghế, mở laptop ra.
Sau khi Đoạn Lôi Khải từ bên ngoài trở về, Côme liền lên lầu, kéo Tô Kha đi ra ngoài. Tô Kha đi theo phía sau Côme thắc mắc: “Chúng ta đi đâu?”
Côme đeo một cái kính mát rất to, vào phòng rồi vẫn không lấy xuống, y cúi đầu để lộ ra đôi mắt màu lam, “Dẫn con đi mua quần áo và giầy, với một ít đồ dùng hàng ngày, Khải nói phải lựa đẹp một chút, ừm, để chú nghĩ xem quần áo nơi nào là tốt nhất.” Côme nghiêng đầu, tiếp tục kéo Tô Kha, vừa đi vừa nói chuyện.
Mở cửa ra, không khí nóng ở bên ngoài liền táp vào mặt, Tô Kha còn chưa thích ứng đã bị kéo vào trong xe, nhiệt độ không khí lại giảm xuống, Đoạn Lôi Khải ngồi ở tay lái quay đầu nói: “Bên ngoài nóng quá, vào nhanh nào.”
Trong xe rất thoải mái, Côme thỉnh thoảng lại dùng tiếng Trung nửa nạc nửa mỡ của mình nói chuyện với Tô Kha, tính cách của Côme rất tốt, là người có thể tạo không khí, khi cùng Tô Kha nói chuyện, y thường xuyên có thể chọc Tô Kha cười, điều này làm cho Tô Kha nhớ tới Lý Diên Phách.
Xe dừng lại ở chỗ đậu xe phía sau khu A, Đoạn Lôi Khải xuống xe, nắm lấy tay Tô Kha, còn Côme thì đi bên cạnh sờ sờ đầu cậu, Tô Kha bất đắc dĩ rũ mắt xuống, thực xem mình là đứa con nít à!
Khu A được xem như là khu dành cho nhà giàu, đồ trong đây đều rất mắc tiền, bất quá hình thức cùng chất lượng đúng là không cần phải bàn, Đoạn Lôi Khải cọn cho Tô Kha vài cái quần âu phục kiểu hoàng tử, theo gu thẩm mỹ của mình, nhìn thấy hoàng tử bé đang đứng trước mặt mình, Đoạn Lôi Khải không thể cầm nước mắt.
Côme ở bên cạnh Đoạn Lôi Khải lặng lẽ nhích ra một chút, so với gu thẩm mỹ độc đáo của Đoạn Lôi Khải, của Côme có thể làm cho người tiếp nhận hơn, y chọn cho Tô Kha những bộ quần áo rất thoải mái, áo thun, áo khoác, áo len đều có đủ, xem ra rất hài lòng.
Hai người bọn họ chọn đồ giống như từ trước giờ chưa từng được đi mua sắm, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn mà phụ nữ mới có, cầm lấy từng bộ cho Tô Kha thử, đến khi Tô Kha không còn khí lực ngồi liệt trên sô pha, bọn họ mới chịu dừng.
Đoạn Lôi Khải đi quẹt thẻ, bảo người ta trực tiếp chuyển đến nhà mình, Côme còn đang xem quần áo. Tô Kha tựa vào trên sô pha, nhìn về phía bọn họ, trong lòng nói không cảm động là giả, nhưng cái loại cảm giác này thật là nói không nên lời, tựa như một cái bàn chải cọ qua cọ lại ở trong ngực, vừa đau vừa ngứa, cậu cảm giác mình có chút đê tiện.
Tô Kha vĩnh viễn có thể nhớ rất rõ tâm tình của mình sau khi tỉnh lại phát hiện đây không phải là thân thể của mình, có chút mừng thầm, mừng vì mình còn sống, tuy rằng lấy trộm thân thể của người khác, dù sao..... vẫn là còn sống. Cậu luôn tự an ủi trong lòng, miễn là còn sống là được, không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, hảo hảo vì bản thân mà sống, cho dù là trộm đi tình yêu thương của cha mẹ dành cho người khác, nhưng chỉ cần mình còn sống không phải tốt sao?
Trước giờ Tô Kha đều nghĩ như vậy, nhưng sự ích kỷ này lại thường xuyên tạo áp lực khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi Tô Kha còn đang nằm ở sô pha suy nghĩ lung tung, Đoạn Lôi Khải đã đi tới, hắn thấy Tô Kha buồn bã ỉu xìu cho là cậu thay quần áo mệt mỏi, nhẹ nhàng đi tới sờ sờ đầu con mình, “Về nhà thôi, nếu mệt thì trở về rồi ngủ tiếp.” Tô Kha mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Đoạn Lôi Khải, tay theo phản xạ tự nhiên đẩy Đoạn Lôi Khải ra, cậu sửng sốt lập tức nói: “Thực xin lỗi, con.....”
“Không sao!” Đoạn Lôi Khải cười cười, đưa tay vuốt ve đầu Tô Kha, “Chúng ta về thôi, khi trở về mà tỉnh táo thì tốt hơn.” Hắn như trước tự nhiên nắm tay Tô Kha, Tô Kha cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng nắm lại bàn tay to của Đoạn Lôi Khải.
Giống như tình yêu của cha cậu lúc trước, thật ấm áp, làm cho cậu không muốn buông tay.
Ở chung với Đoạn Lôi Khải được một tháng, Tô Kha vượt qua cái mùa nóng nhất trong năm, sau đó là lúc trường học bắt đầu khai giảng, Đoạn Lôi Khải liền an bài mọi thứ để Tô Kha được đến trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...