Trùng Sinh Chi Nha Nội

Hà lão gia tử rất chú tâm tới việc này:
- Trường Chinh, đây là chuyện liên quan tới mạng người, nhất định không thể sơ xuất. Năm xưa Hoa Viên khẩu vỡ đê, mất bao nhiêu năm mà chưa khôi phục lại được, đúng là ngàn dặm ngập chìm, dân chúng lầm than... Thế nước của Trường Giang, Hoàng Hà cũng không bì được.

Hà Trường Chinh lại lần nữa gật đầu:
- Ba cứ yên tâm, con chuẩn bị rồi.

Hà lão gia tử biết tính cách của con trai, nếu đã nói như thế là chuẩn bị đầy đủ rồi, Hà Trường Chinh nổi tiếng trị quân nghiêm khắc.

- Liễu Tuấn, có phải có kẻ cố ý làm khó cháu không?
Hà lão gia tử mắt quắc lên nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cả kinh, mỉm cười đáp:
- Ông, cũng không thể nói như vậy được, có thể tới trường đảng học cũng là chuyện tốt mà.

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thầm ngạc nhiên, sao Hà lão gia tử lại biết chuyện vụn vặt này, đoán rằng không phải Hà Duyên An mà là Hà Mộng Doanh thì thầm với Hà lão gia tử rồi, có lẽ nghe Liễu Tuấn ở tỉnh A bị người ta chèn ép, Hà đại tiểu thư nổi giận, giống hệt Tiểu Thanh, muốn cho kẻ nào đó biết tay.

Hà đại tiểu thư mà thực sự làm loạn thì rất là đau đầu.

Hà lão gia tử quét ánh mắt sắc bén qua mặt y, tựa hồ xác định Liễu Tuấn có nói thật không, một lúc sau mới cười khẽ, nói:
- Người trẻ tuổi bị chút rèn luyện cũng tốt.

Hà Trường Chinh thêm vào một câu:
- Liễu Tuấn, người thành đại sự, phải biết bình tĩnh.

Liễu Tuấn khom người cung kính nói:
- Vâng, cám ơn chủ tịch chỉ bảo.

Đang nói chuyện thì ở cửa có tiếng động, Liễu Tuấn ngồi xoay lưng về cửa nên quay lại nhìn, thấy hai cô cháu Hà đại tiểu thư cùng vẻ xinh đẹp cao quý như nhau sóng vai nhau đi vào.

- Ha hà, Liễu Tuấn, cậu còn đến trước cả tôi.
Hà Duyên An cười lên tiếng.


Liễu Tuấn chỉ cần tới thủ đô là đến thăm lão gia tử, nên bà chẳng thấy ngạc nhiên.

Liễu Tuấn thuận thế nịnh bợ ngay:
- Thủ trưởng ngày trăm công nghìn việc, thời gian quý báu, cháu chỉ là một học viên, tất nhiên dạo chơi khắp nơi.

Hà Duyên An nhướng mày lên còn chưa kịp đáp lại thì Hà Mộng Doanh đã bĩu môi, khinh thường nói:
- Liễu bí thư, tuổi còn nhỏ mà miệng ngọt thật đấy, nịnh nọt cứ mở miệng ra là nói ngay được, cái thể chế này đúng là biết rèn người.

Hà Trường Chinh trừng mắt nhìn con gái.

Ở đây, người ngoài thể chế chỉ có mình Hà Mộng Doanh, nói thế là vơ hết mọi người vào, không bị mắng mới là lạ.

Hà Mộng Doanh quay đầu đi làm mặt quỷ, Hà đại tiểu thư tuổi nhiều lên, nhưng tính tình mỗi ngày một trẻ ra.

Hà Duyên An chào hỏi mọi người xong, ngồi xuống bên cạnh Hà lão gia tử, hỏi:
- Liễu Tuấn, chuyện công việc bàn giao ổn rồi chứ?

Liễu Tuấn cười:
- Ổn hết rồi ạ, khu Trường Hà do Sài Thiệu Cơ chủ trì, cải cách quốc xí có Lý Huệ, quản lý khu cao tân giao cho Uông Quốc Chiêu, còn việc ở Cty Trường Phong do La Nguyên Anh của sở công nghiệp tỉnh tiếp nhận.

Hà Duyên An rời khỏi tỉnh A chưa lâu, rất quen thuộc nhân viên trong tỉnh, Liễu Tuấn báo cáo trình từ, y biết trong thời gian ngắn, lòng bà còn quyến luyến tỉnh A.

Hà Duyên An chau mày:
- La Nguyên Anh tiếp nhận công ty Trường Phong?

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

- Làm càn! Là ý của kẻ nào?

Hà Duyên An nổi giận thực rồi, bà rất hiểu tình huống của La Nguyên Anh, kẻ này tra sổ sách rất giỏi song hoàn toàn không hề biết gì quản lý xí nghiệp, bảo hắn tới Cty Trường Phong thì làm sao người ta yên tâm được.


Liễu Tuấn chỉ cười không nói.

Hà đại tiểu thư ở bên đâm chọc:
- Cty Trường Phong quốc xĩ cấp phó sở, điều động người đứng đầu đương nhiên năm trong tay tỉnh trưởng rồi.

Hà Mộng Doanh cũng biết chuyện này thì càng chẳng nói tới Hà Duyên An, gần như trong nháy mắt đã hiểu ra Thai Duy Thanh an bài như thế với dụng ý gì, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Liễu Tuấn cười:
- Tiểu cô, cháu thì chẳng sao cả, La Nguyên Anh có tra cũng chẳng ra cái gì, chỉ là Cty Trường Phong thực sự làm người ta không yên tâm.

Ở trước mặt Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn thích gọi Hà Duyên An là tiểu cô, coi như thỏa mãn nội tâm kỳ diệu của Hà đại tiểu thư.

Hà Duyên An lạnh lùng nói:
- Làm càn như thế hắn không nghĩ tới hậu quả sao?

Hà lão gia tử hời hợt nói:
- Duyên An, mỗi người có một phương thức làm việc khác nhau.

Ông đang nhắc con gái, hiện giờ con không cỏn là tỉnh trưởng tỉnh A nữa, phải biết vị trí của mình. Tới tầng cấp của Hà Duyên An dù cho ở nhà cũng không thể nói tùy tiện được.

Hà Duyên An lập tức khôi phục bình tĩnh, hỏi:
- Liễu Tuấn, học xong an bài công tác ra sao, Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư có chỉ thị rõ ràng không?

Hiện giờ chức vụ của Nghiêm Liễu đều hơn bà rồi, Hà Duyên An dùng từ khá tôn trọng.

Liễu Tuấn đáp:
- Tạm thời chưa, mọi người tôn trọng lựa chọn của cháu.


Hà Mộng Doanh hỏi ngay tới:
- Vậy bản thân cậu có suy tính gì?

Hà đại tiểu thư nắm bắt thời cơ rất tốt, cho dù nói thể nào Liễu Tuấn là do Hà Duyên An điều tới tỉnh A, hiện giờ tình thế khó khăn, Hà Duyên An phải có trách nhiệm, giả sử Liễu Tuấn ở lại tỉnh N thì sao gặp phải cảnh ngộ này? Nhất định là rất ung dung, Hà đại tiểu thư thông minh, nhìn thấy tiểu cô kích động có ý "rút đao tương trợ", lập tức giúp tỉnh lang bằng câu hỏi đó, để Liễu Tuấn kiếm chút "ân huệ" ở chỗ tiểu cô.

Hà Duyên An hiện giờ nắm mũ ô sa cả nước mà lại.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Nếu như có thể, em vẫn muốn về tỉnh A.

Hà Duyên An bật cười, xem ra thằng oắt con này nổi tỉnh ương bướng rồi, phải trở về tỉnh A để làm ra tấm ra món. Còn về kế hoạch vĩ đại chia ba thiên hạ của Liễu Tuấn ở tỉnh A, nhất thời bà chưa nghĩ tới. Dù sao Liễu Tuấn hiện giờ chỉ là cán bộ cấp phó sở, có dã tâm tới đâu cũng phải có mức độ.

- Về tỉnh A cũng tốt, phải nghĩa cách đưa kinh tế tỉnh A đi lên.

Hà Duyên An nói một câu quan cách, Liễu Tuấn lại hiểu ý bà, điều này tức là bà nhớ yêu cầu của y rồi, tới lúc cần thiết sẽ ra sức cho y.

... ....

- Liễu Tuấn, ngày mai chị muốn tới thành phố Kinh Hoa.
Hà Mộng Doanh nói:

Sau khi ăn cơm tối cùng Hà lão gia tử, Liễu Tuấn cáo từ, nhưng lại tới ổ ái tình Hà Mộng Doanh xây bên câu lạc bộ Trường Thành, nửa tiếng sau, Hà đại tiểu thư cũng chạy xe tới.

Cho dù Liễu Tuấn đoán chừng quan hệ của y và Hà Mộng Doanh đã bị nhà họ Hà phát giác ra rồi, nhưng nếu người ta không nói ra, thì bề ngoài vẫn phải chú ý.

Liễu Tuấn cau mày:
- Vì sao lại tới Kinh Hoa vào lúc này.

Hà Mộng Doanh cắn môi:
- Câu lạc bộ bên đó có chút rắc rối, phải xử lý một chút.

Khi nói câu này, Hà đại tiểu thư hơi quay đầnh tránh đi, Liễu Tuấn lòng hiểu ra, Hà đại tiểu thư ngại Nghiêm Phi cũng ở thủ đô, không muốn mình bị khó xử. Nói thế chỉ là kiếm cớ mà thôi, với uy danh hiển hách cua rnhà họ Hà, và uy vọng của Hà Trường Chinh ở quân phu đông nam, khó mà có vấn đề gì ở việc kinh doanh bên đó mà cần Hà đại tiểu thư đích thân tới xử lý. Liễu Tuấn cảm động, khẽ siết thân thể Hà đại tiểu thư vào trong lòng.

- Chị để sau hãy tới đó thì hơn.

- Vì sao?


Bị Liễu Tuấn ôm lấy, Hà đại tiểu thư thấy người mềm đai, ở cùng tiểu sắc ma càng lâu, sức đề kháng của cô càng yếu, nam nhân này tự có một sức cuốn hút độc đáo.

- Ba chúng ta nói phương nam mưa lớn, Kinh Hoa sắp thành tuyến đầu chống lũ rồi, bộ đội đã tiến vào trạng thái cành giác cao độ, chị tới đó vào lúc này rất không an toàn.

Trong lòng Liễu Tuấn, Hà đại tiểu thư cao quý ưu nhã, chẳng liên quan gì tới trận lũ kinh thiên động địa kia.

Hà Mộng Doanh trịnh trọng nói:
- Nếu như vậy chị càng phải đi, quốc gia có nạn, thất phu hữu trách.

Liễu Tuấn trêu gẹo:
- Chị không phải là thất phu, chị là thất phụ.

- Chết đi!

Hà đại tiểu thư đấm Liễu nha nội một cái, người này thật đúng là, không sửa nổi chủ nghĩa đại nam tử.

- Chị nói thật đấy, mấy ngày qua xem TV thấy tin mấy tỉnh phía nam mưa rất to, nói không chừng có lũ lớn thật, không biết ba chị bố trí ra sao. Nhưng chị vẫn muốn đi, dù thế nào cũng phải góp một phần sức lực.

Hà Mộng Doanh quay lại chính sự, nghiêm túc nói.

Liễu Tuấn cũng nghiêm túc, buông Hà Mộng Doanh ra nói:
- Chị có lòng báo quốc như thế thì em không can nữa, nhưg không tới vội, trước tiên chuẩn bị kỹ càng, quỹ từ thiện Hoa Hưng có thể vận hành rồi, phàm là những vật tư dùng để chống lũ, bao gồm cả đồ sinh hoạt, thức ăn, đều phải chuẩn bị một chút, em nghĩ tình huống nguy cấp nhất còn phải một thời gian nữa, chúng ta còn chút khe hở để chuẩn bị, nếu đã làm thị phải làm cho tốt.

Hà Mộng Doanh gật đầu:
- Chị hiểu, trước kia khi ở bộ đội, thành phố Nam Phương cũng thường xuyên có lũ, chị cũng được huấn luyện ở phương diện này.

- Vậy thì tốt rồi.
Liễu Tuấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ cứng cỏi của cô, nói:
- Nhưng chị phải nhớ kỹ, chị là tổng chỉ huy, chủ yếu là chỉ huy thống nhất hành động của quỹ Hoa Hưng, không đừng tùy tiện xông lên tuyến đầu đâu đấy nhé.

Hà Mộng Doanh biết y quan tâm tới mình, gật đầu nói:
- Cậu cũng phải chú ý an toàn.

Cô rất hiểu tính cách của Liễu Tuấn, tới lúc cấp bách khẳng định sẽ chạy về Ngọc Lan tham gia chống lũ, đó là đạo làm quan của y, cũng là tôn chỉ làm người của y


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui