Ăn cơm xong, Nghiêm Ngọc Thành và Lương Quốc Cường ở lại trò chuyện, dù là bạn bè chí cốt, lại cùng phe cánh, nhưng khi nói chuyện không bàn tới việc công, chỉ nói tới chuyện ở huyện Hướng Dương và Bảo châu.
Đối với nhân vật lớn thân ở vị trí cao như bọn họ, thi thoảng nhàn rỗi nói chuyện quê hương là sự nghỉ ngơi và điều tiết tốt.
Nguyễn Bích Tú nói:
- Nghe Triệu Ngọc kể, huyện Hướng Dương đứng thứ hai trong bầu chọn 100 huyện mạnh cả nước.
Với chuyện quê hương, hai vị phu nhân còn tin tức linh thông hơn hai vị ủy viên cục chính trị, Nghiêm Liễu giờ đây thân ở vị trí cao, người thường không dám nói năng tùy tiện trước mặt, nên không có cơ hội tìm hiểu. Hai vị phu nhân thân phận siêu thoát, có thể tiếp xúc với nhiều tin tức hơn.
Liễu Tuấn hỏi:
- Anh Triệu Ngọc tới hả mẹ?
- Ừ, Triệu Ngọc giờ là đại biểu nhân dân toàn quốc, phó hội trưởng hiệp hội xí nghiệp dân doanh, hay tới thủ đô họp hành lắm, nghe nói công ty Đằng Phi muốn mở chi nhánh ở thủ đô nữa.
Nhớ tới cảnh khi Triệu Ngọc tới bái phỏng vướng bao thủ tục rắc rối, Nguyên Bích Tú cảm khái đúng là "hầu môn sâu tựa biển", ngay cả ông chủ nổi tiếng lớn nhất nhỉ nước tới biệt thự công viên Long Sơn cũng khó khăn trùng trùng, cần Nguyễn Bích Tú đánh tiếng, trạm kiểm tra xác nhận nhiều lần mới vào được.
- Đứng thứ 2 trong 100 huyện mạnh à? Không tệ.
Nghiêm Ngọc Thành gật gù.
- Lão ba, đừng tự khen mình nữa, ha ha ha.
Liễu nha nội không lúc nào quên trêu cha vợ, vì cơ sở cho huyện Hướng Dương cất cánh bay lên do Nghiêm Ngọc Thành lập nên khi làm bí thư, huyện Hướng Dương có thành tích huy hoàng sáng chói như thế Nghiêm Liễu có công đầu.
Còn về Liễu nha nội cũng không thể không tính công được.
Nghiêm Ngọc Thành trợn mắt lên:
- Có công thì phải biểu dương.. Phải rồi, tiểu tử, không phải giỏi lắm sao? Cái khu Trường Hà kia xếp thư mấy trong cả nước thế?
Liễu Tuấn bĩu môi:
- Lão ba quan liêu quá, khu Trường Hà cơ cấu cấp phó sở, không đủ tư cách tham dự bình chọn.
Nói ra Liễu Tuấn rất tức, khu Trường Hà quy mô lẫn nhân khẩu còn kém với các đơn vị hành chính cấp huyện khác, chỉ vì có cấp bậc hành chính quá cao, nên bỏ lỡ cơ hội nở mày nở mặt, nếu cùng cấp, khu Trường Hà dứt khoát đủ tư cách vào 10 vị trí hàng đầu.
Đó là thành tích chính trị rất lớn.
Thấy Liễu Tuấn và cha vợ đấu khẩu, mọi người đều mỉm cười.
Giải Anh cảm thán:
- Tiểu Tuấn, cũng chỉ có con dám nói với ông ấy như thế, cả Minh Minh trước mặt ông ấy mà còn chẳng dám thở mạnh.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Nghiêm chính cục, ngài yêu cầu quá cao rồi chăng? Anh Nghiêm Minh là cán bộ cấp phó sở, đủ lấy mặt mũi cho ngài rồi.
Nghiêm Ngọc Thành hừ lạnh:
- Tiểu tử đừng đắc ý. Giờ sáng mắt ra chưa! Ta thấy con ngoan ngoãn học tập nửa năm rồi điều tới thủ đô đi, cứ mãi vùi mình ở phía dưới, tầm nhìn càng ngày càng hạn hẹp, thi thoảng phải tới TW rèn luyện một chút.
Nghe Nghiêm Ngọc Thành nói thế, Nguyễn Bích Tú và Nghiêm Phi đều lộ vẻ vui mừng.
Nhưng theo thông lệ chuyện lớn thế này, "bà nội trợ" không phát ngôn.
Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ địa vị thế nào, chỉ có Liễu Tuấn mới được ông lên tiếng an bài công tác. Như Giải Anh nói, Nghiêm Minh còn chẳng dám thở lớn trước mặt cha, nói gì tới cha con tâm sự.
Điều này cũng là do duyên phận.
Liễu Tuấn cười:
- Đợi học tập xong rồi hãy xét ạ.
Nghiêm Ngọc Thành không miễn cưỡng, ở loại chuyện thế này, Liễu Tuấn rất có chủ kiến, thông thưởng chỉ khi gặp quyện quan hệ trọng đại, mới trao đổi với hai người cha, cò thông thường đều "tự ý làm bừa".
Thời gian được tán gẫu thế này là rất hiếm có, chỉ có thể gặp dịp chứ không chuẩn bị trước được. Bất quá chừng nửa tiếng sau, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh về nhà, Lương Quốc Cường cũng đứng dậy cáo từ.
Liễu Tấn Tài rất vui khi thấy con trai về, hai cha con có thể nói chuyện dài rồi.
- Ba à, ba đã quen công việc bên quốc vụ viện chưa?
Liễu Tuấn đưa cho ông một điều thuốc.
Nguyễn Bích Tú không vui:
- Tiểu Tuấn, mẹ đang cấm thuốc ông ấy, con giỏi lắm, lại làm ngược.
- Cấm thuốc.
Liễu Tuấn không hiểu.
- Đúng thế, ba con tuổi ngày càng nhiều, sức khỏe đâu còn như trước, mỗi ngày bộn bề công việc, nên càng hút thuốc dữ hơn, cứ tiếp tục thế này sao mà được?
Liễu Tuấn cười:
- Bác sĩ chăm sóc nói sao ạ?
Nguyễn Bích Tú đắc ý:
- Bác sĩ chăm sóc nói ba con cứ ho suốt, phải cấm thuốc rồi.
Liễu Tấn Tài nói:
- Bỏ ngay lập tức thì không được, chỉ cố gắng hút ít thôi.
Nguyễn Bích Tú mắt đầy nghi ngờ:
- Câu này ông nói bao nhiêu lần rồi? Có lần nào làm được không?
Liễu Tấn Tài mỉm cười không nói, ở chuyện này đúng là ông đã "thất tín" nhiều rồi.
Liễu Tuấn khuyên:
- Mẹ à, ba vừa mới tới quốc vụ viện, công tác rối như tơ vò, chuyện cần suy nghĩ quá nhiều, lúc này mà cấm thuốc thì còn tổn hại đến sức khỏe còn nghiêm trọng hơn.
Liễu Tuấn vốn cho rằng mẹ y sẽ phản bác "lý luận bừa" này, không ngờ Nguyễn Bích Tú lại gật đầu:
- Bác sĩ cũng nói thế, bỏ thuốc ngay là không được, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình, kiến nghị ông ấy bỏ dần, từng bước giảm bớt lượng thuốc.
- Mẹ thấy chưa, con vừa về nhà, hai nhà vui mừng, phải hút một điều chứ phải không ạ? Ba không uống rượu, nếu không phải uống một chén rồi.
Lý do này rất đúng, Nguyễn Bích Tú không ngăn cản nữa, cùng Phi Phi đưa Dương Dương đi xem TV, để hai người họ yên tĩnh trò chuyện.
Liễu Tấn Tài cau mày lại nói:
- Lúc này con không nên rời khỏi Ngọc Lan, nhất là công ty xe hơi vừa mới dựng lên, lúc này rời đi thế cục khó lường.
Liễu Tuấn khâm phục, cha y bất kể lúc nào cũng xuất phát điểm từ công việc.
- Con cũng đâu muốn rời đi, nhưng không tự chủ được.
Liễu Tấn Tài gật đầu, ông hiểu hoàn cảnh của con trai, nói:
- Kiến nghị của bác Nghiêm con suy nghĩ ký đi.
- Ba, lúc này rời khỏi tỉnh A con thấy không thích hợp, là thiếu trách nhiệm với những người tin tưởng con, hơn nữa kinh tế tỉnh A trì trệ lâu rồi, nếu có thể góp sức thì con tình nguyện nhận áp lực.
Liễu Tấn Tài biết tính y áp lực càng lớn, sức bộc phát càng mạnh, không uổng là học trò của Chu tiên sinh.
- Ba nói công việc đang làm đi.
- Mô thức phát triển hiện nay có vấn đề.
Liễu Tuấn giật mình, không ngờ ông lại buông lời như thế, liền thu lại nụ cười, ưỡn thẳng mình lên.
Liễu Tấn Tài nhìn con trai khẽ gật đầu:
- Từ góc độ tăng trưởng kinh tế mà nói thì cải cải cách kinh tế của nước ta là thành công. Mấy chục năm qua, con đường thành công này này là đi từng bước, hay nói cách khác là từ ngoài thể chế tới trong thể chế, cải cách lấy chính phủ, chính sách làm chủ, quá theo đuổi hiệu suất, theo đuổi tăng trưởng GDP. Một số địa phương biến thành GDP chính trị, tất cả đều triển khai quanh nó... Từ góc độ chiến lược mà nói là chính xác, bỉnh ổn, đảm bảo cải cách không mất kiểm soát, xã hội ổn định....
- Nhưng trả giá cũng rất lớn.
Liễu Tuấn xen vào:
- Phiến diện theo đuổi tăng trưởng GDP, phiến diện theo đuổi con số đẹp. Kiến thiết trùng lặp, theo đuổi hiệu quả nhất thời, bỏ qua bảo vệ mỗi trường, bỏ qua khả năng phát triển lâu dài. Ba, nói khó nghe một chút là cò hạc tranh cá, vì theo đuổi kinh tế tăng trưởng tốc độ cao mà chúng ta vứt bỏ quá nhiều lợi ích lâu dài, bỏ qua quá nhiều gốc rễ phát triển.
Liễu Tấn Tài nhìn con trai tán thưởng.
Quan điểm hai cha con nhất trí như thế, đúng là tâm linh tương thông.
- Đúng, cần phải khống chế, không thể phát triển mù quang, không thể chỉ lo thành tích thời gian ngắn, những sản nghiệp tiêu hao lớn càng phải khống chế nghiêm ngặt, đó là căn bản của đại kế trăm năm.
- Nhất là vấn đề tam nông và chênh lệch giàu nghèo, đây là vấn đề căn bản nhất để duy trì quốc gia trường tồn, không thể không coi trọng. Ba, con cảm thấy, mục tiêu cuối cùng của cải cách, phải là trị quốc theo luật pháp, nhân trị thành pháp trị, kiến lập quy tắc công bằng, thị trường công bằng, không chế phân hóa giàu nghèo sâu thêm. Đồng thời tăng cường đầu tư vào tam nông và giáo dục.
*** Vấn đề này việt nam hiện giờ mới chính thức thực thi, chúng ta đang đẩy mạnh cải cách nông thôn mới từ đầu năm vì mục tiêu này, so ra đã muộn hơn TQ tới 10 năm rồi.
Liễu Tấn Tài chậm rãi gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, phương diện hai cha con nói chuyện đã vượt ra ngoài khuôn khổ kinh tế đơn thuần, cho dù Liễu Tấn Tài hiện giờ quyền cao chức trọng cũng có cảm giác bất lực.
Liễu Tấn Tài hiểu chỗ khó của cha, an ủi:
- Ba, đây là một quá trình lâu dài, không phải một cá nhân nào có thể hoàn thành được, ba đừng quá lo. Như ba nói, mấy năm sau, chủ yếu là khống chế các sản nghiệp hao tốn năng lượng phát triển mù quáng. Những hạng mục này đầu tư lớn, một khí kiến thiết trùng lặp, sẽ tạo thành tổn thất lớn, ảnh hưởng tới xã hội càng lớn.. Đương nhiên, điều này đắc tội với rất nhiều người.
Liễu Tấn Tài hít sâu một hơi nói:
- Thân vị trí này phải lo tới thôi, hai cha con ta đều dốc toàn lực vậy.
Liễu Tuấn nhìn cha trịnh trọng gật đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...