Uông Quốc Chiêu bị "vả mặt" trên cuộc họp thường ủy không lâu, Liễu Tuấn nhận được điện thoại của thư ký Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô là thư ký của Cù Hạo Cẩm.
Ngô thư ký năm nay chừng ba sáu ba bảy, cũng coi là "người già" ở văn phòng tỉnh ủy rồi, trước kia không có gì nổi trội, ai ngờ bị bánh trên trời rơi xuống, trở thành thư ký chuyên chức cho bí thư tỉnh ủy.
Một thời gian dài Ngô thư ký bị hạnh phúc bao phủ, nhìn ai cũng thấy hết sức thuận mắt, nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, gọi điện cho Liễu Tuấn càng mang theo đầy vẻ sung sướng.
- Bí thư Liễu Tuấn phải không? Xin chào, tôi là Tiểu Ngô của văn phòng Cù bí thư.
Liễu Tuấn có thể hiểu niềm vui bất ngờ này này của Ngô thư ký, mỉm cười đáp:
- Xin chào Ngô xử.
- Liễu bí thư, Cù bí thư hẹn nói chuyện vào chiều ba giờ ngày hôm nay, Liễu bí thư có thời gian không?
Bí thư tỉnh ủy triệu kiến, y có thể không có thời gian sao?
Bỏ điện thoại xuống, Liễu Tuấn không đi ngay mà châm thốc hút, rơi vào trầm tư. Cù Hạo Cẩm triệu kiến y có ý gì đây?
Mỗi khi một nhân vật triệu kiến, nhất là triệu kiến bất ngờ, Liễu Tuấn đều lấy tinh thần thông suốt các loại khả năng trong đó, để tiện ứng phó.
Làm chuyện gì cũng chuẩn bị trước là thói quen của Liễu Tuấn.
Nhưng lần này Cù Hạo Cẩm triệu kiến làm Liễu Tuấn không nắm được manh mối nào, Cù Hạo Cẩm nhậm chức hai tháng triệu kiến một người thực chất chỉ lo chuyện chính phủ là chính là cái gì? Công hay tư?
Về công thì đâu đã tới lượt y, các bí thư thành ủy còn chưa triệu kiến hết cơ mà, hơn nữa thưởng ủy tỉnh ủy điều chỉnh lớn như thế cũng cần cọ sát, Cù Hạo Cẩm phải rất bận mới đúng. Trừ khi y làm ra cống hiến hay sơ xuất gì đó thật lớn, mới có vinh dự này.
Vì tư, Cù Hạo Cẩm đâu có qua lại gì với Nghiêm Liễu, cũng chẳng quan hệ gì tốt với hệ phái. Theo tìm hiểu của Liễu Tuấn, Cù Hạo Cẩm chẳng phải là loại ủy mị thích nói chuyện với vãn bối, mà có tìm vãn bối nói chuyện cũng chẳng tới lượt y.
Vậy thì là vì Uông Quốc Chiêu.
Liễu Tuấn trong đầu thoáng qua khuôn mặt như rắn hổ mang của Uông Quốc Chiêu.
Dù thường ủy không biểu quyết, nhưng mục đích của Uông Quốc Chiêu đã đạt được, tình hình mọi người đều nhảy ra chỉ trích hắn, hẳn là đã truyền tới tai các lãnh đạo tỉnh ủy.
Chỉ lấy chuyện luận chuyện mà nói kiến nghị này của Uông Quốc Chiêu rất "láo toét", bị mọi người phê bình là tất nhiên. Nhưng thời gian qua đi, truyền tới tai lãnh đạo tỉnh ủy thì khác rồi, chuyện này nguyên nhân rốt cuộc ro đâu các đại lão thường không truy cứu sâu, thường chỉ nhìn kết quả, mà kết quả chính là: Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn đã hùa nhau chèn ép đồng chí thị trưởng mới.
Chuyện bày ra đó rồi, Uông Quốc Chiêu mặc dù là phái bản địa, làm thị trưởng Ngọc Lan, là biểu thị rõ ràng hắn đã được lọt vào mắt Cù bí thư. Đinh Liễu làm như thế là không nể mặt, có hiềm nghi "chống đối cấp trên".
Nghiêm Ngọc Thành đã nói Cù Hạo Cẩm làm việc mạnh mẽ nhanh gọn, cần phải cẩn thận.
Liễu Tuấn lòng trở nên nặng nề.
Có lẽ đây là dấu hiệu báo trước giông tố sắp kéo đến?
Ba giờ chiều, Liễu Tuấn đũng giờ xuất hiện ở văn phòng bí thư tỉnh ủy, nhìn thấy Liễu Tuấn, Ngô thư ký theo thói quen đưa đồng hồ lên nhìn, đúng ba giờ không hơn không kém, trong lòng buồn bực.
Ai cũng nói vị nha nội này ngang ngược hết sức, quả nhiên không phải giả. Bí thư tỉnh ủy triệu kiến, ai chẳng đến sớm hai ba phút? Một là thái độ cần có, hai là cơ hội trao đổi với Ngô thư ký, lôi kéo quan hệ, đến chuẩn xác giờ như Liễu Tuấn thì Ngô thư ký mới gặp lần đầu.
Người ta muốn sánh ngang hàng với Cù bí thư đây mà, còn về Ngô thư ký, sợ rằng không đáng được Liễu bí thư ghé mắt.
Ngô thư ký công khu hàm dưỡng không tệ, trong lòng khó chịu không để lộ ra ngoài chút nào, mỉm cười đứng dậy chào hỏi Liễu Tuấn.
- Chào Liễu bí thư.
- Chào ngô xử.
- Liễu bí thư chờ một chút.
Ngô thư ký gõ cửa, kính cẩn nói:
- Cù bí thư, đồng chí Liễu Tuấn phó bí thư thành ủy Ngọc Lan tới rồi.
- Mời vào.
Giọng của Cù Hạo Cẩm rất trầm, tràn ngập uy nghiêm.
- Xin chào Cù bí thư.
Liễu Tuấn đi vào, khẽ khom người làm lễ, sắc mặt lẫn ngữ khí đều rất bình tĩnh.
Ngô thư ký lại bực bội, hắn lần đầu tiên được làm thư ký người đứng đầu một tỉnh, những ngày quan có thể nói là mở rộng tầm mắt, gặp rất nhiều nhân vật lớn. Trong ấn tượng chỉ có Thai Duy Thanh khi gặp Cù Hạo Cẩm là giữ được phong độ thường ngày, còn những người khác, kể cả phó bí thư tỉnh ủy cũng ít nhiều có chút khẩn trương trước mặt Cù Hạo Cẩm.
- Ừm, cậu chính là Liễu Tuấn hả?
Cù Hạo Cẩm ngồi sau bàn làm việc, không đứng dậy, cũng chẳng tươi cười, ánh mắt sáng quắc nhìn Liễu Tuấn từ trên xuống dưới. Phải nói rằng Cù Hạo Cẩm làm như thế là rất cao ngạo, thiếu lịch sự, nhưng địa vị và tuổi tác hai bên quá chênh lệnh, nên cũng không phải là thái quá.
Dưới tình huống thông thường cán bộ phía dưới gặp cù Hạo Cẩm luôn có chút sợ hãi, vì Cù Hạo Cẩm khi chấp chính tỉnh tây bắc, thậm chí có lời đồn có cán bộ nghe Cù Hạo Cẩm triệu kiến sợ tới ngất xỉu.
Nhưng hiển nhiên Liễu Tuấn làm Cù Hạo Cẩm thất vọng.
Cù Hạo Cẩm đánh giá y, y cũng đánh giá Cù Hạo Cẩm.
Căm cứ vào tư liệu công khai cho thấy, Cù Hạo Cẩm năm nay 53 tuổi, nhìn qua thì trẻ hơn thực tế rất nhiều, chừng chỉ chưa tới 45, đôi mắt sáng có thần, mặt mũi nghiêm nghị, khí độ đường hoàng của người nắm quyền.
Liễu Tuấn ánh mắt nhìn Cù Hạo Cẩm cũng giống như Cù Hạo Cẩm nhìn y, chẳng hề che dấu, thậm chí khi vào cửa ngay cả nụ cười mang tính lễ tiết cũng chưa từng xuất hiện trên mặt y, khí độ đường đường chẳng chịu thua kém.
Cái cảnh "quỷ dị" này làm Ngô thư ký toát mồ hôi.
- Ngồi đi.
Hai người nhìn nhau tới mười mấy giây, Cù Hạo Cẩm lạnh nhạt phát ra hai chữ, không có chút tình cảm nào.
- Cám ơn Cù bí thư.
Liễu Tuấn cũng thản nhiên nói, ngồi xuống đối diện, hết sức ngay ngắn tự nhiên.
Ngô thư ký vội pha trà mời Liễu Tuấn rồi vội ra ngoài ngay, ở gian ngoài khẽ thở phào, đưa tay lau mồ hôi. Hai người này mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt, mà như thiếu chút nữa "đánh nhau" rồi.
Toàn là người “đáng sợ” cả.
Ngô thư ký cảm nhận được thế nào gọi là chênh lệch, xem ra người đứng đầu, khí thế đúng là khác biệt.
Cù Hạo Cẩm hỏi:
- Liễu Tuấn năm nay bao tuổi rồi?
Không ngờ câu hỏi đầu tiên là vấn đề này.
- Cám ơn Cù bí thư quan tâm, tháng 9 năm nay tôi tròn 29 tuổi.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp, người ta là bề trên hỏi tới tuổi thì phải tỏ ra lễ phép.
Cù Hạo Cẩm khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười:
- Thật là trẻ.
- Cũng sắp tới tuổi nhi lập rồi.
- Tới Ngọc Lan làm việc được ba năm rồi phải không?
- Tôi tới Ngọc Lan công tác vào tháng 11 năm 95, đã được hai năm rưỡi rồi.
Cù Hạo Cẩm gật đầu:
- Trước đó không lâu tôi có tới xem qua khu Trường Hà, hai năm rưỡi có thể phát triển thành như thế là rất khá, Liễu Tuấn, cậu đã bỏ không ít công sức.
Liễu Tuấn giơi giật mình, vậy mà y không biết một chút nào. Xem ra Cù Hạo Cẩm thường phục vi hành rồi, vừa tới nhậm chức làm thế cũng là hợp lý.
Có điều y tất nhiên không lộ chút gì ra ngoài, hơi cúi mình nói:
- Cám ơn Cù bí thư biểu dương, đó là công việc trong phận sự, phải làm tốt.
Cù Hạo Cẩm lại lần nữa gật đầu:
- Liễu Tuấn, người trẻ tuổi hăng hái, nỗ lực làm việc là rất tốt, có điều chuyện gì cũng không thể quá gấp gáp.
Liễu Tuấn tập trung 120% tinh thần để ứng phó, với mỗi một câu nói của Cù Hạo Cẩm đều cân nhắc kỳ càng.
Chuyện gì cũng không thể quá gấp gáp là Cù Hạo Cẩm đang ám chỉ việc gì.
- Cù bí thư, tôi chỉ muốn nỗ lực làm việc, để kinh tế sớm phát triển một chút, để cuộc sống quần chúng mau chóng trở nên giàu có.
Liễu Tuấn hơi trầm ngâm một chút rồi đáp.
Cù Hạo Cẩm hơi nhướng mày lên, hiển nhiên Liễu Tuấn đã hiểu ý ông ta, và càng hiển nhiên y không tán đồng lời nhắc nhở đó.
Người trẻ tuổi này quả nhiên là nhân vật kiệt ngạo ương ngạnh như người ta nói, bề ngoài thì tựa hồ giữ gìn quy tắc, nhưng bên trong thì hết sức kiên trì nguyên tắc của mình.
Nghiêm khắc mà nói, Cù Hạo Cẩm rất thích loại tính cách này, trong thể chế kẻ a dua theo người khác quá nhiều rồi, những kẻ không giữ được nguyên tắc đó định sẵn là không thể tiến xa. Liễu Tuấn tuy còn trẻ đã có tiềm chất của người đi tới đỉnh cao rồi.
Cù Hạo Cẩm cũng chính là người như thế.
Tính cách kiên cường, trăm khó chẳng sờn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...