Tết năm 98, Liễu Tuấn ăn tết ở Hồng Châu.
Tiễn Kiến Quân trúng tuyển ủy viên cục chính trị không lâu, liền điều tới tỉnh D làm bí thư tỉnh ủy. Tỉnh D là tỉnh chính trị phức tạp nhất nam phương, kinh tế phát triển cực nhanh, bốn đặc khu kinh tế sớm nhất, tỉnh D có ba cái. Hiện giờ chiếm địa vị quan trọng trong chính trị kinh tế toàn quốc, vì nhiều nguyên nhân trong tỉnh D bè phái chằng chịt, phái hệ đông đúc, thế cục rất khó dự đoán.
Từ khi cải cách mở cửa tới nay, bí thư tỉnh D luôn được đại lão TW coi trọng, không đủ đức tài là tuyệt không thể đảm nhận, nhưng chưa có một bí thư tỉnh ủy nào có thể điều hòa các phái thế lực chứ đừng nói là kiểm soát được. Tiễn Kiến Quân năng lực nắm toàn cục mạnh, giỏi đoàn kết đồng chí, đưa ông tới vị trí này, có thế thấy TW kỳ vọng thế nào.
Sau khi Tiễn Kiến quân điều đi, Liễu Tấn Tài kiêm nhiệm luôn bí thư tỉnh ủy, dù ông tiến kinh cũng thành định cục, song đại hội nhân dân toàn quốc chưa mở, chưa có bổ nhiệm chính thức, tạm thời còn phải ở lại tỉnh J.
Có một ủy viên cục chính trị tọa trấn, TW tuyệt không thể lập tức phái bí thư tỉnh ủy tới được, có mấy tháng kiêm song chức, trong lý lịch Liễu Tấn Tài được ghi là đã làm bí thư tỉnh ủy, ích lợi không nhỏ.
Giang Hữu Tín điều làm thị trưởng Hãn Hồ tỉnh N, Liễu Hoa và Giang Minh Nguyệt cũng theo, vốn ý của Liễu Hoa là để Giang Hữu Tín đi trước, cô và con gái ở lại Hồng Châu ăn tết với cha mẹ xong mới tới,nhưng Nguyễn Bích Tú không đồng ý, vì Giang Hữu Tín cũng là kẻ "cuồng công tác", đã lao đầu vào làm việc là không biết ngày đêm nghỉ ngơi gì, hắn lại lười rèn luyện, ý thức tự chiếu cố sinh hoạt cực thấp. Liễu Hoa mà không theo, thế nào cũng chỉ ăn cơm bụi mỳ tôm, đừng nói là mấy tháng, chỉ sợ 10 ngày là không chịu nổi.
Huống chi vừa mới nhậm chức, công tác rất nặng nề.
Thế là trọng trách ăn tết với cha mẹ chỉ còn có thể rơi lên người Liễu bí thư thôi, thế nào cũng không thể để hai ông cụ già ăn tết chỉ biết bốn mắt nhìn nhau thôi chứ?
Liễu Tuấn tới thành phố Hồng Châu, thì Phi Phi và Liễu Dương cũng nhất định phải tới, cô đã mang con theo Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh tới thủ đô sống, công việc chuyển tới cục văn hóa thủ đô rồi, dù sao cô tạm thôi việc, chỉ cần có chỗ đóng tiền bảo hiểm xã hội mà thôi.
Phi Phi đã thương lượng với mẹ, muốn đưa Dương Dương tới Ngọc Lan sống cùng Liễu Tuấn, nhưng Giải Anh không yêu tâm, không do dự cản trở con gái và con rể xum vầy. Hai mẹ con thương lượng nhiều lần, đạt thành hiệp nghị miệng có chút "hiệu lực pháp luật", đợi Dương Dương lớn thêm vài tuổi nữa, có thể đi nhà trẻ, Giải Anh sẽ nghỉ hưu luôn để chỉ chăm sóc ông chồng già và đứa cháu nhỏ, tới lúc đó "biển rộng mặc cá nhảy, trời cao thỏa chim bay" rồi!
Không lâu nữa Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú cũng sẽ tới thủ đô, đoán chừng hai nhà đều sẽ ở thủ đo tới già, Giải Anh cực kỳ hưng phấn, thế là "đông minh thân thiết" của bà là Nguyễn Bích Tú, cuối cùng có thể tụ họp một chỗ rồi.
Còn cả Chu sư mẫu nữa, chỉ nghĩa thôi đã đủ làm người ta vui sướng.
Dù là như thế, Phi Phi muốn đưa Liễu Dương tới Hồng Châu ăn tết vẫn làm Giải Anh không vui, con cháu đi rồi, tòa biệt thự đẹp đẽ ở công viên Long Sơn chẳng phải biến thành vắng vẻ sao?
May có Liễu Diệp hiểu sự cô đơn của bà, thuyết phục Nghiêm Minh đưa Nghiêm Hạo khẩn cấp lên kinh "cứu giá".
Thấy con dâu và cháu nội tới, Giải Anh vui sướng, vung tay "ném" con gái và cháu ngoại đi.
Ngày 30 tết, biệt thự số hai tỉnh ủy tỉnh J, tiếng cười nói vui vẻ.
Cái gọi là biệt thự số 1 số 2 chỉ là quan niệm thế tục mà thôi, uy vọng của quan viên không phải vì ở đâu mà khác biệt, ví như ở tỉnh A, Cận Tú Thật mặc dù đã lui khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, nhưng người ta còn ở tỉnh A, ai dám tới yêu cầu ông phải chuyển nhà? Cù Hạo Cẩm sau khi tới nhậm chức tự có an bài khác, Liễu Tấn Tài hiện nay dù có ở trong túp lều thì trong mắt mọi người đó cũng là biệt thự số 1 của tỉnh J.
Liễu Dương đã được 16 tháng, đã biết đi rồi, chừng 14 tháng đã biết nói, gọi mẹ, bà rất là rõ ràng. Chú bé con giống y hệt Liễu Tuấn, cực kỳ chức khỏe, có điều khuôn mặt lại giống Phi Phi, có một người mẹ tuyệt sắc như vậy, bé con ít nhiều có ảnh hưởng.
Nghiêm Ngọc Thành thường đắc ý nói, Dương Dương lớn lên nhất định sẽ giống con cháu nhà họ Nghiêm, đem trai cực kỳ.
Nghe lời này Liễu bí thư ấm ức, lúc đầu còn cố kiềm chế, không thèm "chấp nhặt" với ông, nhưng nghe nhiều Liễu bí thư không nhịn được, chống đối Nghiêm chính cục một câu:
- Vậy sao con trai ngài lại không anh tuấn tiêu sái như con rể thế?
Nghiêm chính cục đùng đùng nổi giận, phê bình giáo dục đồng chí Liễu Tuấn không biết "trời cao đất dày".
Có điều Nghiêm chính cục cũng biết, tên tiểu tử này mồm không nói, nhưng trong lòng không phục. Có thể "lừa" được cô con gái thiên kiều bách mị của mình, không biết trong lòng y tự phụ bản thân anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc đến thế nào.
Liễu Dương mặc áo bông dày, đầu đội mũ có hai sừng, lật đật chạy đi chạy lại, Phi Phi ở đằng sau đưa hay tay ra chuẩn bị sẵn sàng, sợ con không may bị ngã, có điều chạy mấy vòng, Liễu Dương chưa làm sao, Phi Phi đã mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển rồi.
Phi Phi bĩu môi lên nói với Liễu Tuấn:
- Anh trông con đi, em mệt lắm rồi.
Liễu Tuấn cười ha hả, đi tới bế lấy con trai, đi thẳng tới cửa phòng ngũ, bỏ con xuống, nghiêm túc nói:
- Dương Dương, ba với còn chơi trốn tìm không?
Mặc dù Dương Dương biết nói mấy từ đơn giản, nhưng trốn tìm vẫn quá phức tạp, không hiểu lắm, cứ tròn xoe đôi mắt đen láy nhìn cha lắc đầu.
- Là thế này, ba trốn trong phòng, con vào tìm ba nhé?
Với con trai, Liễu bí thư kiên nhẫn chưa từng có, giải thích có chú nhóc con từng câu một.
Liễu Dương gật đầu tự hiểu tựa không.
Liễu bí thư liền đứng dậy chuận bị trốn sau cánh cửa, không ngờ Dương Dương theo sát đằng sau như hình với bóng, còn trốn đâu được? Liễu bí thư không khỏi gãi đầu, chẳng biết phải giải thích cho đứa con hơn 1 tuổi quy tắc trò chơi ra sao.
Phi Phi thấy Liễu Tuấn nổi hứng trẻ con, muốn cùng con trai chơi trốn tìm, cười tủm tỉm đi tới bế Dương Dương lên nói:
- Dương Dương, để ba ba trốn trước, một lát nữa chúng ta đi tìm, biết không.
Dương Dương liên tục gật đầu, ôm lấy cổ mẹ thơm liền mấy cái.
Có vợ giúp, Liễu bí thư mới lẻn được ra sau cửa, tiếp đó Dương Dương tập tễnh đi vào, tới thẳng sau cửa tìm được Liễu bí thư đang đứng sát vào tường hết sức nghiêm túc.
- Oa, nhanh thế đã tìm được ba rồi? Con ba quá giỏi.. Nào, tới con nấp đấy.
Liễu Tuấn cười ha hả.
Lần này chú bé con hiểu rồi, cha vừa ra khỏi cửa đã trốn sau cửa, mím chặt lấy môi có vẻ rất hưng phấn, Liễu Tuấn đi vào, cố ý nhìn đông nhìn tây như tìm kiếm, kiếm hồi lâu giả bộ buồn nản, lẩm bầm:
- Dương Dương ở đâu rồi nhỉ?
- Con đây này.
Dương Dương ở sau cửa kêu to.
Liễu bí thư như choàng tỉnh, sải bước đi tới, bế con trai lên cười nói:
- Tìm thấy rồi nhé.
Chú bé cười vui vẻ, tiếng cười trẻ thơ vang vọng cả tòa biệt thự, quấn quít lấy ba đòi chơi tiếp.
Nguyễn Bích Tú mặt mày tươi rói, nhìn con trai con dâu và cháu chơi đùa, cười không ngậm miệng lại được. Hai mươi năm trước bà còn là cán bộ phụ nữ bình thường của công xa Liên Hoa huyện Hướng Dương, sao có thể ngờ hai mươi năm sau có thể thành phu nhân phó thủ tướng cao quý.
30 tết, Liễu chính cục cũng chẳng được thanh nhàn, lúcnày ông chưa về nhà, mà ra ngoài thị sát, chúc tết những cán bộ công an và cán bộ khác trực tết.
Đây là quy củ của Liễu Tấn Tài, từ khi lên làm lãnh đạo chủ yếu chưa bao giờ thay đổi, công tác ở vùng đất cách mạng này 5 năm, ông có tình cảm rất sâu sắc. Sắp rời đi xa, khó tránh khỏi thêm lưu luyến thương cảm. Những cấp dưới cũng tranh thủ tạm biệt Liễu chính cục. Tuy giao thông phát triển, tỉnh J cách thú đô không phải là quá xa, nhưng cùng địa vị Liễu Tấn Tài tăng dần, cơ hội để những cấp dưới này về sau gặp được Liễu chính cục là rất ít.
- Mẹ, bao giờ ba về?
Liễu Tuấn và con chơi đùa tưng bừng, Phi Phi liền nói chuyện với mẹ chống, tránh cho bà khỏi cảm thấy lạc lõng, từ lâu quan hệ hai nhà vô cùng mật thiết, Phi Phi lại chẳng có tâm cơ gì, nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu chẳng khác gì mẹ con ruột.
Nguyễn Bích Tú có chút không vui:
- Ai mà biết được, năm nào cũng như thế, đợi tới cơm canh nguội lạnh mà chả thấy bóng dãng đâu. Phi Phi, con đói chưa? Hay là mặc kệ ông ấy, chúng ta ăn trước.
Nguyễn Bích Tú thực sự lo cô con dâu mong manh này bị đói.
Phi Phi lắc đầu:
- Con không đói, đợi thêm một chút.
Bữa cơm hôm nay là cơm đoàn viên quan trọng nhất trong năm, sao có thể không đợi Liễu Tấn Tài về.
Nguyên Bích Tú gật đầu, lại lo cho cháu:
- Vậy làm chút gì cho Dương Dương ăn, đừng để nó đói.
Đề nghị này thì Phi Phi không phản đối, cô thích nhất là nhìn con trai ăn, đúng là còn vui hơn cả trúng số, lập tức đi chuẩn bị cơm đút cho Dương Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...