Trong văn phòng của Cận Tú Thật, khói thuốc lượn lờ, Cận Tú Thật và Thai Duy Thanh ngồi đối diện hút thuốc, sắc mặt tương đối nghiêm nghị.
Thai Duy Thanh rít vài hơi thuốc rồi chậm rãi nói:
- Cận bí thư, hình như việc cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan có chút vấn đề..
Cận Tú Thật lạnh nhạt liếc nhìn hắn, khóe miệng nhếch nụ cười theo lễ tiết, nói:
- Thai tỉnh trưởng rất chú ý tới vấn đề này nhỉ.
Thai Duy Thanh khóe miệng cũng giật giật, nặn ra nụ cười nói:
- Tw cường điệu phải giữ gìn ổn định đoàn kết cán bộ, thành phố Ngọc Lan xảy ra vấn đề như vậy, tôi không quan tâm không được.
Cận Tú Thật dí đầu thuốc vào gạt tàn, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, rồi mới bình thản hỏi:
- Thành phố Ngọc Lan xảy ra vấn đề gì?
Thai Duy Thanh thầm tức giận.
Chuyện công nhân thôi việc náo loạn chẳng lẽ bí thư đại nhân ông không biết chút nào à? Hiển nhiên Thai Duy Thanh không tin Cận Tú Thật trì độn tới cái mức đó.
Cận Tú Thật lui về tuyến hai, lãnh đạo tương quan của TW đã tìm ông ta nói chuyện, thăm dò ý tứ, muốn mời ông ta tới thủ đô dưỡng lão, nhưng Cận Tú Thật rất uyển chuyển từ chối, tỏ ý muốn ở lại tỉnh A phát huy hết nhiệt tình còn lại.
Đối với quan lớn một phương tư cách cực kỳ lão thành như Cận Tú Thật, khi sắp lui về, TW thường tôn trọng trọn vẹn ý nghuyện cá nhân. Nếu ông ta không muốn rời đi, TW không tiện cưỡng ép, đồng ý để ông ta làm chủ tịch chính hiệp tỉnh. Chính hiệp tỉnh đầu năm sau mới mở hội nghị toàn thể, tới khi đó ông ta chính hức lui về tuyến hai, thế nào cũng không thể để Cù Hạo Cẩm tới trước nhậm chức, làm Cận Tú Thật ngồi không hai tháng.
Làm như thế hiển nhiên là không thích hợp.
Mọi người đều hiểu Cận Tú Thật muốn ở lại tỉnh "phát huy hết nhiệt tình còn lại" là gì.
Nnghe giọng điệu của Cận Tú Thật, Thai Duy Thanh lập tức nghĩ tới Đinh Ngọc Chu là đích hệ của ông ta, chẳng lẽ Cận Tú Thật cho rằng mình muốn ra tay với Đinh Ngọc Chu?
Thai Duy Thanh mỉm cười nói.
- Cận bí thư, gần đây tôi thu được rất nhiều thư của cán bộ và quần chúng, chủ yếu phản ánh về đồng chí Liễu Tuấn, nói đồng chí này trong quá trình cải cách quốc xĩ phương pháp khá đơn lẻ, tác phong thiếu chu đáo, thiếu dân chủ.. Có lẽ đó cũng là một trong số nguyên nhân làm công nhân mất việc bất mãn.
Thai Duy Thanh nói rất ủy chuyển, cái gọi là tác phong thiếu chu đáo dân chủ, là chỉ thẳng Liễu Tuấn chuyên quyền độc đoán! Nói cách khác bày tỏ thái độ rõ ràng: Yên tâm, tôi không nhắm vào tâm phúc của ông, tôi chỉ có ý kiến với Tiểu Liễu. Không phải người trẻ tuổi này không cùng đường với ông sao?
Cận Tú Thật không trả lời ngay, trầm tư một lúc mới chậm rãi nói:
- Thai tỉnh trưởng, an bài đồng chí Liễu Tuấn cải cách quốc xĩ ở Ngọc Lan là do tỉnh ủy quyết định. Đồng chí Liễu Tuấn ở khu Trường Hà thu được thành tích rất tốt, công tác cải cách quốc xĩ làm khá chu đào. Tỉnh ủy an bài như thế là để đồng chí phát huy năng lực tốt hơn. Đương nhiên không ai là hoàn mỹ cả, mỗi người đều có chút thiếu sót. Đồng chí Liễu Tuấn còn trẻ, nhiệt tình, hăng hái làm việc, có lẽ phương pháp làm việc chưa đủ toàn vẹn, có điều đây là chuyện bình thường mà.
Thai Duy Thanh gật đầu nói:
- Cận bí thư nói rất có đạo lý, tôi hoàn toàn tán đồng, cán bộ trẻ không đủ chững chạc vững vàng là hiện tượng bình thường.
Cận Tú Thật sẽ cau mày, ai cũng nghe ra ông đang khẳng định năng lực và thành tích của Liễu Tuấn, nhưng Thai Duy Thành hoàn toàn bóp méo đi.
Xem ra Thai Duy Thanh muốn "cắn chặt" lấy Liễu Tuấn rồi, lần này tới thăm dò thái độ của ông. Sớm đã nghe Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ bất hòa, nhưng Thai Duy Thanh vừa tới nhậm chức đã ra tay với Liễu Tuấn, khó trách khỏi thiếu trầm ổn.
Đường đường là tỉnh trưởng, lại thiếu kiến nhẫn thế sao?
Nhà họ Cao hẳn không nóng vội như thế chứ! Có lẽ cao tầng vẫn đang đấu tranh, Thai Duy Thanh muốn nhân cơ hội thể hiện tâm ý của mình với nhà họ Cao, muốn đẩy được Liễu Tuấn đi, để nhà họ Cao thấy năng lực và lòng trung thành của mình?
Hẳn là không đơn giản như thế.
Như vậy Liễu Tấn Tài mặc dù trúng tuyển ủy viên cục chính trị, nhưng chưa tiến kinh nhậm chức chả lẽ việc này còn có biến số?
Trong thời gian ngắn Cận Tú Thật xoay chuyển vô số ý nghĩ, vừa nghĩ tới Liễu Tấn Tài, liền trở nên thận trọng, dù Cao hệ hay Nghiêm Liễu hệ, hiện giờ ông ta đều không muốn đắc tội, ông ta đã rút mình ra khỏi quyền lực trung tâm, nếu chen vào tranh đấu là không cần thiết.
Có điểu đối với thái độ ép người này của Thai Duy Thanh, ông không hài lòng. Cận Tú Thật đã trải nhiều sóng gió rồi, thực sự có thể làm được Thái Sơn sụp trước mặt vẫn ung dung, nhưng người trầm ổn đến đâu cũng có tình cảm người bình thường, Cận Tú Thật sắp lui về, không tranh khỏi có chút thương cảm lạc lõng, khó tránh khỏi có chút không cam tâm. Lúc này những chuyện vốn không đáng kể rất có thể dẫn tới một cơn sóng dữ trong lòng.
Thái độ của Thai Duy Thanh đã kích thích Cận Tú Thật, làm cán cân trong lòng ông bắt đầu lệch đi.
- Vậy Thai tỉnh trưởng cho rằng nên làm thế nào?
Thai Duy Thanh trầm tư một lát rồi đáp:
- Hay là mời Cận bí thư nhắc nhở thành ủy Ngọc Lan một chút, bảo bọn họ đề cao cảnh giác, dùng biện pháp cần thiết, không nên tạo thành họa lớn?
Cận Tú Thật cười:
- Kiến nghị của Thai tỉnh trưởng rất tốt, tôi sẽ suy nghĩ. Bên phía chính phủ cũng phải suy nghĩ một số biện pháp cụ thể giúp thành phố Ngọc Lan, dù sao đoàn kể ổn định là rất quan trọng.
Thai Duy Thanh nheo mắt lại, gật đầu nói:
- Vâng thưa Cận bí thư, nếu như cần thiết, chính phủ tỉnh nhất định sẽ giúp đỡ.
Thai Duy Thanh mặc dù tỏ thái độ như thế, nhưng thực tế tỉnh chính phủ không có hành động gì, tựa hồ còn đang quan sát.
Liễu Tuấn và các thành viên thường ủy khác không biết cuộc nói chuyện của hai người, bọn họ vẫn đang đúng trình tự làm theo phương án xử lý sự việc của mình.
Chương trình thảo luận ở văn phòng bí thư được thông qua ở thường ủy, năm vị chính phó bí thư nhất trí với nhau, chỉ cần Đinh Ngọc Chu không giở quẻ, khả năng bị phủ quyết trên thường ủy là 0.
Biện pháp sấm sét được đưa ra, hiệu quả thấy ngay lập tức, Liễu Tuấn một hơi triệt chức hai người đứng đầu quốc xĩ cốt cán cấp phó xử, bị đưa tới trưởng đảng học tập ba tháng rồi mới an bài công tác, chẳng khác gì đã bị đẩy ra rìa.
Căn cứ vào phương án trung gian đạt được ở văn phòng bí thư, cách chức ai do Liễu Tuấn quyết, bổ nhiệm ai thì theo trình tự , do phỏng tổ chức thành ủy tiến cử, thảo luận thường ủy thông qua.
Thấy Liễu nha nội đã giơ "thanh đao đẫm máu" lên, một số lãnh đạo xí nghiệp vốn mang mưu đồ bất chính xem náo nhiệt đều cuống lên, vội vàng đi làm công tác tư tưởng cho công nhân, động não suy nghĩ đủ mọi cách để dẹp loạn.
Liễu Tuấn có uy vọng rất cao ở thành ủy, nhưng công các cải cách quốc xĩ quá rộng, thời gian cải tại gấp rút, Liễu Tuấn sử dụng biện pháp "áp đặt" khó tránh khỏi khiến một số lãnh đạo quốc xĩ chống đối. Giờ thấy làn sóng công nhân gây chuyện nổi lên, một số kẻ mang tâm tư vui mừng, muốn nhìn Liễu nha nội ngang ngược bị nếm trái đắng.
Không ngờ Liễu nha nội tính cách cương liệt như thế, quyết không thỏa hiệp, mang tư thế ôm bom cảm tử rõ ràng. Nhân vật lớn đã liều, tất cả điều phải cẩn thận.
Khu Trường Hà trích ra được 150 triệu gửi cho cục tài chính thành phố, Thôi Phúc Thành kiệt lực bóp nặn, cũng kiếm được chừng 100 triệu, còn thiếu gần 30 triệu nữa.
Thôi Phúc Thành hơi sốt ruột, Liễu Tuấn hết sức tình nghĩa với hắn, vào thời khắc quan trọng, hắn lại không giúp được, thật là xấu hổ.
Tại văn phòng thị trưởng, Liễu Tuấn như nhìn ra lo âu của Thôi Phúc Thành, mỉm cười nói:
- Thị trưởng, tôi nghe nói Thai tỉnh trưởng rất quan tâm tới tình hình ở thành phố.
Thôi Phúc Thành nhướng mày lên, bằng trực giác hắn cũng đoán được Thai tỉnh trưởng quan tâm tới thành phố là có ý gì. Còn về phần Liễu Tuấn vì sao biết được tin, hắn không tiện nghe ngóng.
Thôi Phúc Thành thăm dò:
- Liễu bí thư, thành phố có khó khăn, tôi thấy nên xin trợ giúp của tỉnh chính phủ được không?
- Thị trưởng có thể thử, tình huống khẩn cấp, xin bên trên chi viện là trong tình lý mà.
Thôi Phúc Thành hiểu ý, lập tức làm báo cáo đích thân đưa lên tỉnh, Thai Duy Thanh phê : Đã duyệt, sở tài chính châm chước làm.
Sở tài chính phê cũng rất hay: Đợi nghiên cửu giải quyết!
Liễu Tuấn nhìn thấy mấy lời phê này lạnh nhạt nói:
- Hạn hẹp.
Thôi Phúc Thành tức giận:
- Đúng thế, đợi bọn họ nghiên cứu xong thì sự việc đã om lên rồi. Vốn cũng chẳng hi vọng gì ở bọn họ, chỉ 30 triệu làm khó được ai chứ?
Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn lập tức triển khai cuộc họp người phụ trách quốc xĩ toàn thành phố, chia 30 triệu này ra, mỗi xí nghiệp mấy trăm ngàn, vấn đề không lớn lắm, dè xẻn một chú là có.
Trong ba ngày, các công nhiên thôi việc đều nhận đủ tiền bồi thường, lãnh đạo công ty còn làm công tác tư tưởng hết sức chu đáo tỉ mỉ, công nhân tự giác không gây chuyện nữa.
Mâu thuẫn chủ yếu đã giải quyết xong, tiếp theo là mâu thuẫn thứ yếu dễ đối phó hơn, ít nhất không xảy ra sự kiện quần chúng quy mô lớn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...