Phẫu thuật đầu cho cán bộ bảo vệ công ty điện cơ khá thành công. Nói thành công là giữ được tính mạng, còn nói khá là vì có di chứng, Hàn Minh thi thoảng còn ngây ngốc, phải lâu lắm mới lành hẳn được.
Có điều chỉ cần giữ được tính mạng là chuyện còn có thể khống chế.
Thôi Phúc Thành phát 4 triệu cho công ty điện cơ, bồi thường dứt điểm cho công nhân nghỉ việc, còn những công nhân yêu cầu quay lại làm việc, cơ bản đã tiếp thụ an bài của công ty sau khi Trương Văn Ba và Đậu Dĩ Đức vất vả làm công tác tư tưởng, tạm thời tìm lối ra khác, công ty phát phí sinh hoạt nhất định, hứa khi nào tình hình sản xuất chuyển biến tốt, bọn họ có thể quay về làm việc.
Chuyện ở công ty điện cơ tạm thời như thế.
Xử lý xong việc này, Liễu Tuấn day huyệt thái dương, khẽ thở phào, thì Trương Thiên của Cty Trào Lưu gọi điện thoại tới.
- Liễu bí thư, hôm qua trên mạng có chút tin tức liên quan tới bí thư và công ty điện cơ..
Trương Thiên lắp bắp nói, giọng có chút cấp bách.
Liễu Tuấn giật mình, mở máy vi tính trong phòng làm việc ra. Liễu Tuấn là người đầu tiên ở thành ủy Ngọc Lan trang bị máy vi tính trong phòng làm việc, các thành viên khác trong ban tạm thời giữ thái độ quan sát.
Không quan sát thì sao, lắp cũng có biết dùng đâu.
Liễu Tuấn vào mạng, quả nhiên là đọc được tin sự kiện đổ máu vừa rồi, hơn nữa còn có ảnh chụp, nhất là ảnh cảnh sát cầm súng đứng ở hiện trường bảo vệ trật tự có rất nhiều.
Người đưa tin có nick là "người lương tri", làm ra vẻ "vén tấm màn đen", miêu tả cục ông an và công ty điện cơ thành phái phản động, ra sức công kích việc cải cách cổ phần có điều mở ám, đối đãi không công bằng với người dân, cán bộ quản lý côn ty lạm dụng chức quyền, chiếu cố người thân, ép những công nhân ưu tú nghỉ việc, để người quen của lãnh đạo được làm việc.
Năm người bị thương cũng trở thành công nhân nghỉ việc hết, trong khi yêu cầu lãnh đạo công ty đối thoại, đã bị bảo vệ đàn áp dã man, khiến cho rất nhiều người bị thương.
"Đây hoàn toan là một chuyện có mưu tính có tổ chức từ trước nhằm vào công nhân bị cho nghỉ việc..."
Người lương tri nói như thế.
Từ cái gọi là "tấm màn đen" của Cty điện cơ, người lương tri chòn chĩa thẳng mũi dùi vào Liễu Tuấn, nói rõ người phụ trách của Cty điện cơ dám ngông cuồng lớn gan như thế là vì có Liễu Tuấn chống lưng, giám đốc Đậu Dĩ Đức dựa vào hồi lộ Liễu Tuấn mà được nắm quyền, còn về Trương Văn Ba thì là "chó săn" của Liễu Tuấn, được đặc phái tới Cty điện cơ để đàn áp cán bộ công nhân viên.
Còn chưa hết, người lương tri thậm chí trắng trợn vu khống vợ Trương Văn Ba là Trầm Đan có quan hệ mập mờ với Liễu Tuấn, rất bất bình thường. Trương Văn Ba nhờ "ngoại giao phu nhân" để lấy được sự tín nhiệm của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn vì chống lưng cho chồng của "tình nhân" nên sau khi sự kiện phát sinh, đã ra lệnh cho công an huyện Ngọc Tây bắt toàn bộ công nhân nghỉ việc lại, giam suốt ba tiếng liền mới thả.
Bài viết này rất dài, có tới bốn năm nghìn chữ, thêm cả vào ảnh chụp nên đầy sức thuyết phục, được đưa lên mạng tối qua.
Riêng từ văn tài và kết cấu, tuy không nói là thượng thừa nhưng không hề tầm thường, có điều nội dung vô cùng chấn động.
Khi đó internet còn chưa phát triển như sau này, người biết lên mạng rất ít, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu "tiếng nói bất bình", tiếp sau đó là những tiếng chửi bới, chửi khắp lượt từ Liễu Tuấn tới đám Trương Văn Ba, Đậu Dĩ Đức tối tăm mặt mũi.
Những từ "phẫn nộ" như đại quan tham, sâu mọt..v..v... Không thiếu.
Không một ai đưa ra lời chất vấn về tính chân thực của bài viết.
Vì lúc đó internet còn chưa hoàn thiện, quy định quản lý tin tức là hoàn toàn không có, rất nhiều người coi loại truyền thông mới này giống như báo chí hoặc truyền hình, tư duy còn rất đơn thuần, cho rằng cái gì được đưa lên là sự thực, nếu không sao người ta dám đăng.
Mọi người đều chưa tiếp xúc với tin tức giả.
Liễu Tuấn rất kiên nhẫn xem hết bài viết, châm một điếu thuốc, rơi vào trầm tư.
- Liễu bí thư, làm sao bây giờ?
Thương Thiên khẩn trương xin chỉ thị.
- Đương nhiên là xóa bỏ.
Liễu Tuấn không chút do dự nói:
- Bao gồm tin tức ở hai trang web khác cùng loại, cậu lập tức liên hệ với bọn họ xóa toàn bộ, nếu không bọn họ sẽ phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật tương ứng.
- Vâng vâng, được ạ, tôi lập tức đi làm.
Trương Thiên vội vàng cúp điện thoại.
Liễu Tuấn không vội đóng trang tin lại, trầm ngâm chốc lát rồi gọi điện cho Mạnh Kế Lương.
- Mạnh bí thư, tôi là Liễu Tuấn.
Mạnh Kế Lương nhận được điện thoại của Liễu Tuấn thì cả kinh, hắn biết Liễu Tuấn gọi điện cho mình ắt phải xảy ra việc lớn, nói thực hắn chẳng muốn nhận điện thoại của Liễu Tuấn chút nào.
Ai mà muốn gặp phải chuyện phiền phức chứ.
- Xin chào, Liễu bí thư có chỉ thị gì?
Mạnh Kế Lương hỏi rất khách khi, dựa theo xếp hàng trong đảng, Liễu Tuấn ở trên hắn, như vậy không coi là hắn hạ mình.
- Mạnh bí thư, tôi có một tình huống khẩn cấp cần trao đổi, mời Mạnh bí thư tới văn phòng của tôi một chuyến được không?
Liễu Tuấn nói vẫn bình ổn, nhưng giọng điệu không cho phép chối từ.
- Được, tôi qua ngay lập tức.
Mạnh Kế Lương miệng thì đáp rất sảng khoái, thực chất trong lòng vô cùng khó chịu. Sao Liễu Tuấn cậu dám lên mặt lãnh đạo với tôi thật rồi à? Có chuyện gì sao không nói trực tiếp trên điện thoại, nhất định phải qua văn phòng của cậu? Nếu là cần thiết, thì cậu có thẻ qua đây cơ mà.
Có điều nghe giọng điệu bất thiện của Liễu Tuấn, hắn cũng không tiện dây dưa, hắn cũng muốn biết chỗ Liễu Tuấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mạnh Kế Lương tuy tới, nhưng kéo dài thêm hơn mười phút.
Vì thể diện của Mạnh bí thư, nhất định phải làm thế.
- A, xin chào Liễu bí thư.
Mạnh bí thư thong thả tới văn phòng Liễu bí thư, bắt tay, cười rất gượng. Mạnh bí thư thực sự có hơi giận rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay, không hàn huyên mà đi ngay vào chủ đề:
- Mạnh bí thư, thật xin lỗi, mời bí thư qua đây là vì trên internet xảy ra một chuyện không hay.
- Trên internet?
Mạnh Kế Lương thấy đầu có mù mờ, hắn và các lãnh đạo thành ủy khác giống nhau, rất xa lạ với thứ danh từ mới mẻ này.
- Đúng thế, mời Mạnh bí thư xem.
Liễu Tuấn liền xoay màn hình máy vi tính về hướng Mạnh Kế Lương, chỉ vào bài viết kia.
Mạnh Kế Lương ù ù cạc cạc đưa đầu tới, mặt thì cười khẽ tỏ ý chẳng bận tâm, Tiểu Liễu cứ thích những thứ mới mẻ lập dị. Một khoảng thời gian trước luôn mồm nói tới làm việc trên máy vi tính , chắc là cái thứ này rồi? Xem xem nó là thứ quái quỷ gì nào?
Có điều chỉ xem được mấy hàng, nụ cười đã cứng đờ lại trên mặt.
- Thật láo lắm!
Mạnh Kế Lương xem rất nhanh, mặt vừa đan xen chấn kinh và phẫn nộ, vỗ rầm lên bàn.
Hắn là cán bộ chính pháp nhiều năm, bằng trực giác nhận ra rằng vấn đề này không nhỏ, chưa nói tính chất chân thực của tin tức, bất chấp kỷ luật tổ chức, công khai đưa lên tin tức ảnh hưởng cực xấu này đã vượt quá giới hạn cho phép của Mạnh Kế Lương.
Trên thế giới còn có truyền thông nào không khống chế được?
Đây là trong nước, không phải quốc gia tư bản phương tây.
Mạnh Kế Lương mày dựng ngược, đùng đùng nổi giận nói:
- Liễu bí thư, đây là sự khiêu khích trắng trợn, là tội phạm.
Mạnh Kế Lương tỏ thái độ này là cần thiết, cho dù giữa hắn và Liễu Tuấn quan hệ không hài hòa, nhưng ở vấn đề nguyên tắc, Mạnh Kế Lương không thể do dự, không thể hàm hồ.
Liễu Tuấn gật đầu, nói:
- Mạnh bí thư, tôi đồng ý với cách nói này của đồng chí, đây đúng là tội phạm! Hiển nhiên kẻ này có dự mưu trước, nên chuẩn bị được cả ảnh chụp. Có điều đoán chừng là hắn không nhận thức sâu về truyền thông internets, cho rằng phát biểu tin tức trên internet là có thể tùy tiện nhào nặn, không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật.
- Hừ! Đừng có hòng như vậy được.
- Mạnh bí thư, kẻ này phải bắt ngay, nếu không hắn sẽ còn tiếp tục tung tin đồn phạm tội.
Nhắc tới công việc cụ thể, Mạnh Kế Lương do dự:
- Liễu bí thư, chuyện này, bắt ra sao, sao biết được hắn trốn ở đâu ...
Đối với Mạnh Kế Lương mà nói, internet là khái niệm hoàn toàn mới mẻ, hắn chỉ biết sơ sài bên ngoài, trong mắt hắn, cả nước có biết bao nhiêu máy tính lên mạng, đi đâu mà tìm?
Liễu Tuấn cười nói:
- Không sao, mỗi một máy vi tính vào mạng đều có một địa chỉ ID duy nhất, thế này nhé, hai ta cùng tới công ty Trào Lưu một chuyện, nhân viên kỹ thuật bên đó có thể cung cấp tư liệu hữu ích.
Mạnh Kế Lương nghe thế thì gật đầu ngay:
- Được, tôi sẽ mời các đồng chí ở đội cảnh sát hình sự đi cùng.
Liễu Tuấn gật đầu.
Không lâu sau, Mạnh Kế Lương cùng mấy cảnh sát hình sự giỏi của chi đội cảnh sát hình sự tới.
Lúc này công ty Trào Lưu đã hỗn loạn, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói thô hào đang quát tháo rầm rầm bên trong.
Không có gì phải nghi ngờ, đó là giám đốc Lâm của công ty Phượng Hoàng.
Trương Thiên báo cáo cho Liễu Tuấn xong, suy nghĩ kỳ càng, không dám che giấu Bàn Đại Hải, vừa chỉ huy nhân viên kỹ thuật xóa tin, vừa báo cáo.
Bạn Đại Hải nghe xong, vội vàng chạy tới công ty Trào Lưu, nhìn thấy bài viết kia nổi giận lôi đình, bất kể ba bảy hai mốt, chửi mắt Trương Thiên té tát.
Con mẹ nó làm ăn kiểu gì thế.
Làm cái công ty internet hồ đồ, làm hại tới Tuấn thiếu gia rồi.
Thực quá nực cười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...