Trên biển có núi tiên, núi ẩn trong mây mờ.
Đó là nói về Phổ Đà sơn trong hơn một nghìn hòn đảo của quần đảo Chu Sơn.
Phổ Đà sơn cùng với Ngũ Đài sơn ở Sơn Tây, Nga Mi sơn ở Tứ Xuyên, Cửu Hoa Sơn ở An Huy được xưng là bốn ngọn núi phật giáo lớn. Phổ Đà sơn còn được gọi là "thắng cảnh nam hải", "hải thiên phật quốc", hình giống như con rồng nằm ở biển, diện tích mười mấy kilomet vuông, là thắng cảnh du lịch hải đảo trú danh.
Nơi thần kỳ nổi danh nhất của Phổ Đà sơn là Quan âm đ*o tràng, thánh địa phật giáo, hoạt động Phật giáo ở đây có thể ngược dòng từ thời Tần tới con đường tơ lụa thời Đường, nó xúc tiến sự hình thành mau chóng của Quan âm đ*o tràng, đồng thời thành trung tâm tuyên truyền phật giáo. Hiện giờ ngọn núi này có ba ngôi chua nổi tiếng, mấy chục thiền viện, tăng ni hàng ngàn, bất kề chùa miếu lớn nhỏ đều thở phục Quan Ân đại sĩ.
Đêm trước lễ Quốc khánh, Liễu Tuấn nắm tay Lăng Nhã tới Phổ Đà sơn.
Nếu như đã quyết định đưa Lăng Nhã đi du lịch giải khây, Liễu Tuấn tất nhiên không muốn ủy khuất ban thân hay Lăng Nhã, chọn ở trong khách sạn xa hoa nhất, thuê căn phòng xa hoa nhất.
Liễu bí thư giữ đúng quy củ, đặt hai phòng.
Lăng Nhã tới khách sạn mới biết việc này, liền bĩu môi lườm Liễu bí thư một cái.
Phục vụ khách sạn nhìn bọn họ với ánh mắt hết sức kỳ quái, hai người này nam cao lớn đẹp trai, nữ tươi tắn như hoa, mang theo tình ý rõ ràng, hết sức xứng đôi, lại cô nam quả nữ nắm tay nhau đi du lịch, song lại thuê hai phòng, nghĩ vỡ đầu cũng không ra quan hệ hai người này là sao.
Cô phục vụ làm ở khách sạn đã nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên gặp phải chuyện quái gở như vậy.
Vì đi du lịch, Liễu Tuấn ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo T-shirt ngắn tay với chiếc quân thể thao, một đôi dép xăng đan, Lăng Nhã mặc áo phông bó sát người và quần bò cộc, và đôi xăng đan trắng, đôi chăn thon dài khỏe khoắn đầy ma lực dụ hoặc.
Lăng Nhã xoay một vòng trước mặt Liễu Tuấn, nhoẻn miệng cười.
Liễu bí thư thở dài:
- Xem ra phải cẩn thận khỏi phạm sai lầm.
Lăng Nhã cười khúc khích, khoác tay y, vẻ mặt cùng động tác hết sức tự nhiên.
- Chúng ta lên Phổ Đà sơn nhé?
Lăng Nhã ghé cánh môi đỏ mọng gợi cảm sát vào tai ý, hơi thở thơm mát, làm tai Liễu Tuấn cứ ngưa ngứa.
- Đương nhiên rồi, thời gian eo hẹp, phải tranh thủ.
Thực ra Lăng Nhã có ba ngày nghỉ do Hà Duyên An đặc biệt phê chuẩn, còn Liễu bí thư tự quyết định kỳ nghỉ.
Vào năm 97, Trung Quốc còn chưa khởi động "tuần lễ hoàng kim", hơn nữa phương diện kinh tế đương nhiên chưa phát triển như đời sao, mức độ sinh hoạt của người dân chưa đạt tới cấp cao lắm, du lịch với rất nhiề gia đình mà nói, là một phung phí xa xỉ. Vì thể dù Phổ Đà sơn là thắng cảnh du lịch nổi danh thiên hạ, nhưng chưa tới cảnh giới "biển người tấp nập".
*** Tuần lễ hoàng kim là nghỉ một lèo 7 ngày nhân quốc khách, chủ yếu để kích thích du lịch, chi tiêu.
Liễu Tuấn thuê một cái xuồng nhỏ.
Theo Liễu bí thư nghĩ, loại xuống này rất dễ điều khiển, tự mình có thể làm được, nhưng chủ xuồng không bận tâm tới "ngài", cứ giữ chặt lấy tay lái không chịu buông, Liễu bí thư đành phải từ bỏ.
Lên xuồng, Liễu Tuấn quay đầu lại đưa tay ra với Lăng Nhã, cô từ nhỏ sống dưới đôi cách ấp ủ của cha mẹ, không thích rèn luyện lắm, sức khỏe và khéo léo đương nhiên không bằng Liễu Tuấn, nắm lấy tay Liễu Tuấn, lấy dũng khí đặt một chân lên xuồng, còn chưa đứng vững đã vội vàng bước chân kia xuống, chiếc xuồng nhỏ lắc lư, Lăng Nhã loạng choảng, nhào lòng Liễu Tuấn.
Phút chốc tấm thân ngọc ôm gọn trong lòng Liễu bí thư.
- Ngồi cho vững vào, đừng lợi dụng xàm sỡ người ta.
Không ngờ Liễu bí thư đáng ghét cực kỳ, làm Liễu Hạ Huệ cũng đành đi, lại còn thốt ra một câu như thế, thiếu chút nữa làm Lăng Nhã tức tới ngất xỉu, trừng mắt lườm y hờn dỗi quay đầu, không để ý tới y nữa.
Có điều căn cứ vào kinh nghiêm trước kia, Lăng Nhã biết y sẽ chẳng dỗ mình, quả nhiên là thế, Liễu bí thư hai tay ôm đầu ngả mình thưởng thưởng đất trời, hoàn toàn không để Lăng xử trưởng trong lòng.
Lăng Nhã nghiến răng, đưa tay nhéo mạnh vào hông Liễu bí thư, nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù gió biển rất lớn, vẫn chui vào tai Liễu Tuấn, suýt nữa đánh tan phòng tuyến Liễu bí thư giữ gìn khốn khổ bấy lâu.
Lăng Nhã lẩm bẩm: Để anh lên mặt! Đêm nay cho anh biết tay.
Liễu bí thư ngây ra hồi lâu mới khẽ lắc đầu.
Xem ra ba ngày này là một quá trình hành hạ do mình tự chuốc lấy rồi.
Phổ Đà Sơn bốn mặt bao quanh bởi biển, phong cảnh tráng lệ, huyền bí độc đáo, được gọi là "nơi thanh tịnh nhất trên đời". Từ trên xuống nhìn tới, khắp nơi cây cối xanh tươi, chim kêu ríu rít, hoa nở khắp nơi, cảnh sắc tuyệt mỹ.
- Oa, cảnh ở đay đẹp quá...
Lăng Nhã sau khi nghiến rằng lầm rầm một câu, rất nhanh ném Liễu nha nội đáng ghét ra đằng sau, dựa vào người Liễu Tuấn, đưa canh tay trắng muốt chỉ hòn đảo đằng xa, cảm thán không thôi.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.
Cảnh trí này đúng là hết sức đẹp đẽ, không uống bốn chữ "đệ nhất nhân gian".
Bước chân lên đào, Lăng Nhã trẻ con tung tăng chạy trước, mái tóc ngắn tung bay, Lăng Nhã xuất thân danh môn, hiểu lễ nghĩa, lại làm việc cơ quan lớn chính phủ, trên người mang đậm chất trí thức, trộn lẫn với tấm thân gợi cảm và động tác trẻ con của cô tạo thành một mị lực độc đáo, làm Liễu bí thư nhìn tới khô cả cổ.
Cứ phát triển theo tình thế này, đêm nay ai cho ai biết ta rất khó nói.
Liễu bí thư mà "nổi giận", cho tới tận bây giờ chưa gặp được cô gái nào có thể chống đỡ nổi.
Vừa mới lên đảo liền có người đi tới hướng dẫn du lịch, người tới Phổ Đà sơn du lịch, đa phần là khách hành hương, khách dạo chơi như Liễu Tuấn và Lăng Nhã, nhìn một cái là biết nhà giàu, một số cư dân đương địa, lấy hướng dẫn du lịch làm nghề kiếm sống.
Liễu Tuấn mỉm cười khoát tay từ chối.
Đối với du lịch, Liễu Tuấn thích cảnh quan thiên nhiên hơn, hứng thú với cảnh quan nhân văn không lớn. Đi du lịch vớ Lăng Nhã, tính chất cùng giải khuây rất rõ ràng, hai người hứng đi đi tới đó, cần gì phải gọi một người không liên quan xen vào làm mất hứng.
- Chứng ta ra biển đi, bãi cát thật là đẹp.
Lăng Nhã từ nhỏ sinh trưởng ở phương bắc, không tiếp xúc nhiều với bãi cát ở phương nam, giờ thấy một phong cảnh bãi cát như tranh vẽ, sớm đã háo hức lắm rồi.
Cô không phải tín đồ của phật, không đến để dâng hương, đi đâu không quan trọng, quan trọng là có Liễu Tuấn ở bên. Chỉ cần có nam nhân này đi cùng, tâm tình cô không sao tả siết, cho dù y rất "xấu tính", trước nay chẳng hiểu săn sóc lấy lòng cũng chẳng sao cả. Các cô gái một khi ở trạng thái yêu đương, rất nhiều linh kiện trọng đầu bị rỉ sét.
- Oa, cởi dép ra trước đã!
Lăng Nhã vịn vai Liễu Tuấn, cởi dép xăng đan và tất mỏng a, để lộ bàn chân nhỏ nhắn, đánh thẳng vào thần kinh thị giác của Liễu bí thư.
Không có gì phải nghi ngờ, chỉ riêng bề ngoài và khí chất, Lăng Nhã hoàn toàn có thể liệt vào hàng ngũ "báu vật".
Lăng Nhã đi chân trần chạy tung tăng trên bãi cát, vui sướng như một cô bé con, Liễu Tuấn thong thả đi đằng sau, nhìn theo bóng lưng Lăng Nhã, trên mặt nở nụ cười.
- Này, sao anh cứ như thế, vui vẻ lên một chút chứ.
Lăng Nhã xoay người lại gọi.
Người này đi trên bờ biển mà cứ như đi trong văn phòng làm việc, đâu giống dáng vẻ du lịch.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Có điều bất thường.
- Gì?
Lăng Nhã hỏi lại.
Liễu Tuấn không nói nữa.
- Anh đó, anh đó, thả lòng một chút đi, em đâu có ăn thịt anh.
Lăng Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, người này đúng là đem bản thân thành khách đi theo rồi, như thế này tình nhân chẳng giống tình nhân, bạn bè chẳng ra bạn bè, mất tự nhiên, sao vui vẻ được.
Lăng Nhã mặc kệ ba bảy hai mốt, chạy tới khoác tay y, nhún chân hôn lên má, sau đó cười khanh khách, kéo tay Liễu Tuấn chạy trên bãi cát, bọt sóng bắn lên người cả hai.
Liễu Tuấn chỉ đành chiều cô, chơi đùa một lúc, tâm tình cũng dần trở nên thoáng đạt.
Nếu đem mình thành khách bồi tiếp, ba ngày này thật khó qua nổi.
Bọn họ tới vào buổi chiều, chơi đùa trên biển gần hai tiếng, lại đi ngắm một số cảnh gần đó, mặt trời dần ngả về phía tây rồi.
- Về thôi, mai lại tới.
Lăng Nhã đang chơi vui, liền cong môi lên, có chút phật ý:
- Sao anh lại đặt khách sạn trong thành phố, trên đảo có rất nhiều chỗ ở.
Liễu Tuấn cười:
- Chỗ ở trên đảo điều kiện không tốt bằng khách sạn thành phố, về đi, còn hai ngày nữa mà.
- Được.
Lăng Nhã khoát tay y, ngoan ngoãn vâng theo, dáng vẻ chú chim non rất đáng yêu.
Về tới khách sạn, trời đã hoàn toàn tối rồi.
- Đói quá đi.
Lăng Nhã kêu ỏm tỏi.
- Vậy đi ăn cơm.
- Ừm.. Gọi bọn họ đưa cơm lên phòng đi, em mệt rồi, không muốn động đậy nữa.
Lăng Nhã nằm trên ghế sô pha lắng đầu.
Liễu Tuấn cười chiều lòng cô, gọi người mang một bữa cơm thịnh soạn tới. Hai người ngồi đối diện nhau, Lăng Nhã tắt đèn đi, châm nến lên, làm bữa tối dưới ánh nến, Liễu bí thư cũng không ngăn cản, xưa nay Liễu Tuấn không làm mất hứng ở chuyện như thế.
Ăn tối xong, Lăng Nhã đứng dậy duỗi người, đường cong càng trở nên nổi bật, đẹp không sao tả xiết.
Lăng Nhã lấy di động từ trong bóp ra nhìn giờ, thốt lên:
- Ôi sáp 9 giờ rồi, tắm thôi tắm thôi.
Nói rồi chẳng để ý tới Liễu Tuấn vứt di động sang một bên, mở túi hành lý ra, lấy đồ lót chạy vào phòng tắm.
Liễu Tuấn cười dựa vào ghế sô pha châm thuốc hút, liếc mắt nhìn chiếc bóp trên bàn, đột nhiên mắt nheo lại, trong bóp có một quyển sổ nhỏ màu lam trong rất bắt mắt.
Liễu Tuấn giật mình, lấy quyển sổ nhỏ đó ra xem, tức thì chết đứng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...