- Chúc mừng Bạch ti trưởng.
Tranh thủ thời gian đại hội đảng diễn ra, đồng chí Liễu Tuấn lại chạy ra ngoài, tới thẳng quốc kế ủy, ngồi đối diện với đồng chí Bạch Dương, cười hì hì ngắm chị Bạch Dương của y khắp từ trên xuống dưới.
Bạch Dương thấy người này làm phó bí thư thành ủy, đường đường đại biểu đại hội đảng toàn quốc, có thể tính là nhân vật "đức cao vọng trọng" rồi, không ngờ còn tinh nghịch như thế. Thư ký Tiểu Kim vừa mới ra khỏi phòng, Liễu bí thư đã đột nhiên xuất hiện bên người Bạch Dương, ôm lấy cô, hôn đánh chụt lên gò má trắng mịn.
Bạch Dương đỏ mặt, vừa sợ vừa giận, quát khẽ:
- Tiểu ngoan đồng, cậu thật là.... Đây là quốc kế ủy.
Mặc xác là chỗ nào, Liễu bí thư hoàn toàn không bận tâm, cứ âu yếm một hồi, đưa mặt mình ghé sát trước mặt Bạch Dương.
Bạch Dương vừa bất lực lại ngọt ngào, chu môi lên khẽ chạm vào mặt y một cái, sau đó đẩy ngay tiểu ngoan đồng đang "làm nũng" ra.
Nếu không thơm một cái, tiểu ngoan đồng tuyệt không chịu thôi, không biết bám tới múc nào.
Người này thực sự giở tính bướng ra, đúng là không cần biết đây là đâu.
- Chị, tối nay muốn ăn cơm ở đâu?
Liễu Tuấn được toại nguyện, cuối cùng không phá quấy nữa, ngồi xuống đối diện với Bạch Dương hỏi.
- Về nhà ăn đi.
- Về cái nhà nào?
Đối với Liễu Tuấn mà nói, Bạch Dương có hai cái nhà ở kinh thành, một là nhà lớn tứ hợp viện cổ kính, hai là nhà nhỏ hai gian ba phòng do quốc kế ủy phân cho. Cái nhà lớn Liễu Tuấn tới không nhiều, lần nào đến cũng phải ngay ngắn, thận trọng, không phải vì chức vị của Bạch Kiến Minh, mà vì ông là trưởng bối y luôn kính trọng. Hơn nữa có Bạch Dương, Liễu Tuấn cảm giác hết sức kính trọng hai cụ nhà họ Bạch. Cái nhà nhỏ, hoàn toàn thuộc về y và Bạch Dương.
Liễu Tuấn và Bạch Dương đã có một thời gian không thân mật rồi, rất nhớ cái giường màu xanh nhạt trong phòng ngủ của Bạch Dương.
Hơn nữa, Liễu Tuấn hôm nay tới chúc mừng Bạch Dương.
Trước đó không lâu, Bạch Dương chính thức thăng lên làm ti trưởng ti sản nghiệp kỹ thuật cao của quốc kế ủy, Liễu nha nội liền lợi dụng cơ hội tham gia đại hội thứ 15 này tới chúc mừng.
Bạch Kiến Minh lui về tuyến hai, còn con cái đều tiến một bậc, Bạch Tú Khôn thăng lên làm tham mưu trưởng tập đoàn quân XXX, tập đoàn quân đó là một trong tập đoàn quan trạng bị hạng nặng, chủ vực bảo vệ kinh thành. Bạch Kiến Minh là một trong số đại lão được đương kim thủ trưởng tín nhiệm nhất, khi ông lùi xuống, đề bạt Bạch Tú Khôn, là bồi dưỡng thực lực hệ phái trong quân đội. Bạch Tú Không tuổi trẻ sung sức, bằng cấp cao, chính là nhân tài hiện đại hóa quốc phòng nhu cầu, tiến thêm một bước là hiển nhiên.
Còn về việc đề bạt Bạch Dương, quá nửa là do sự nỗ lực bản thân cô, giống như lời khen của Hồng phó thủ tướng trong tiểu tổ thảo luận tỉnh A, Bạch Dương năm ngoái tới khu Trường Hà nghiên cứu khảo sát, đưa ra một mô hình hòan chỉnh, thí điểm trong 7 khu cao trên cả nước, dưới sự theo dõi của quốc kế ủy, bảy khu thí điểm này đều thu được thành tích không tầm thường, nhất là đã đưa quần chúng lên con đường cùng giàu có, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Trong đó Bạch Dương có công đầu.
Ti trưởng tiền nhiệm ra ngoài làm phó tỉnh trưởng tỉnh phía đông, Bạch Dương thuận thế tiếp nhận chức vị đó.
Thấy tiểu ngoan đồng ánh mắt mập mờ, Bạch Dương vừa khôi phục bình tĩnh lại đỏ mặt lên, suy nghĩ trong lòng y thế nào, Bạch Dương sao chẳng biết chứ? ... Bản thân cô cũng thế mà?
- Ừm, về nhà nói chuyện với ba chị đi, chú Chu khả năng cũng tới.
Bạch Dương cuối cùng không thuận theo tâm tư "xấu xa" của tiểu ngoan đồng, dịu dàng nói.
Liễu Tuấn choàng tỉnh, cười ha hả:
- Đúng là nên, ba chúng ta vừa lui về, trong lòng hẳn rất mất mác, nên an ủi!
Người này da mặt thật dày, ngay cả câu "ba chúng ta" cũng nói ra được, Bạch Dương lườm y một cái, nhưng tiểu ngoan đồng chẳng hề bận tâm, vẫn cứ người nhả nhớt như vậy.
- Này, cậu đừng phí báng người lãnh đạo đảng và quốc gia nhé! Ba chi chẳng mất mác gì hết.
Mỗi lần thấy tiểu ngoan đồng, chỉ Bạch Dương tâm tình khoan khoái, cùng lên tiếng đùa.
Liễu Tuấn cười hì hì:
- Đúng đúng đúng, em nói sai rồi! Bạch bí thư phong thái đức độ, lòng dạ rộng lớn như biển, ha ha, chúng ta trở về chúc mừng thôi.
Hai người trở về tứ hợp viện cổ kính, bên trong cười nói vui vẻ, không ngờ hai vợ chống Chu tiên sinh cũng tới rồi. Đại hội lần này, Chu tiên sinh không phải là đại biểu chính thức, mà là ủy viên TW của đại hội thứ 14, giống Bạch Kiến Minh, ông ngồi trên đài chủ tịch.
Sau đại hội, Chu tiên sinh cũng lui về phía sau, giao lại chức vụ chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách và phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, có điều Chu tiên sinh vẫn mang hàm viện sĩ viện khoa học xã hội quốc gia, sau khi giáo chức vụ chính thức, vẫn cứ ở phía sau làm quân sư cao nhất.
Trước khia Bạch Kiến Minh còn hoạt động bên ngoài, hai người là sư huynh đệ đồng môn, mấy chục năm tương giao, tình nghĩa thân thiết, nhưng qua lại với nhau không nhiều, vì có quá nhiều điều kiêng kỵ. Hiện giờ hai người đều đã lui về tuyến hai, thân phận không còn mẫn cảm như trước, qua lại thoải mái hơn.
Nghe hai người nói chuyện vui vẻ, Liễu Tuấn và Bạch Dương nhìn nhau cười.
Bạch Dương khẽ nói:
- Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Bộ trưởng trung tổ ước chừng là chức vị hao tâm tổn trí nhất của cao tầng, không tránh khỏi phải thuộc về một hệ phái lớn nào đó, nhưng trong công tác cụ thể lại không thể chỉ nghĩ cho lợi ích hệ phái. Làm sao có thể đạt thành sự cân bằng giữa các hệ phái, đúng là cần trí tuệ lớn, đồng thời cũng hao phí tinh thần.
Bạch Kiến Minh công tác ở trung tổ bộ trước sau tới mười năm, vững như núi thái sơn, năng lực công tác và phẩm đức cá nhân đều được thế lức các phương thừa nhận.
Bạch Dương mỗi lần về nhà thấy cha cau mày vì cân bằng lợi ích các phe phái, đau lòng không thôi, giờ lui về tuyến hai có thể an hưởng tuổi già, chưa chắc không phải là chuyện sung sướng.
Liễu Tuấn gật đầu, đột nhiên nhớ tới cha mình, Liễu Tấn Tài là điển hình người tham công tiếc việc, bất kể làm ở đâu cũng muốn làm cho hoàn mỹ nhất. Hiện giờ là một trong lãnh đạo quốc gia rồi, trọng trách nặng nề, chỉ sợ càng không nhàn nhã nữa, xem ra cũng phải hi vọng ngày lui về tuyến hai thôi.
Bạch Dương vừa vào cửa, đã cười chào hỏi:
- Ba, chú Chu.
- Ồ, Bạch ti trưởng, chúc mừng... Ha ha, còn cả Liễu bí thư nữa kìa, thật hiếm có.
Lần này cười khà khà trêu chọc bọn họ, không ngờ là Chu tiên sinh.
Bạch Dương cười:
- Chú Chu, chú là đại học giả nổi danh toàn quốc, trêu chọc tiểu bối bọn cháu là không tốt đâu.
Chu tiên sinh trừng mắt, vờ giận nói:
- Sao gọi là trêu chọc? Cháu thăng quan, vốn hải tới chúc mừng, chú chỉ làm đúng thực tế mà thôi.
- Bác Chu, xem ra không làm quan nữa, bác càng thong dong tự tại hơn rồi.
Liễu Tuấn bình thường chỉ gọi ông là "Bác", hiện giờ có thêm Bạch Kiến Minh, phải thêm họ vào.
- Đương nhiên rồi, đó gọi là không làm quan thân nhẹ nhõm.
Chu tiên sinh tâm tình cực tốt, xem ra ông vui vẻ từ tận đáy lòng.
- Tiểu Tuấn, mau mau lại đây ngồi nào.
Bạch phu nhân vốn rấ yêu quý Liễu Tuấn, hiện giờ ông chồng già vừa lui về, Liễu Tuấn lập tức tới thăm, càng làm bà xem trọng hơn. Cảm thấy người trẻ tuổi này hết sức trọng tình trọng nghĩa, Chu sư mẫu cũng có mặt, đang mỉm cười nhìn Liễu Tuấn, mặt đầy vui mừng.
Chu sư mẫu làm phu nhân quan cao, nhưng không đổi bản sắc, thường xuyên qua lại Bạch phu nhân, quan hệ hai người không kém hơn Chu tiên sinh và Bạch Kiến Minh.
- Tiểu tuấn cũng tham dự đại hội thứ 15 à?
Bạch phu nhân mang lên cho Liễu Tuấn một chén trà, hỏi:
- Vâng thưa bác.
Liễu Tuấn cung kính đáp.
- Chậc chậc, tuổi còn trẻ thế kia, thật tài giỏi, sau này e rằng càng thành đạt.
Bạch phu nhân luôn miệng khen.
Bạch Dương cười trêu:
- Mẹ đừng khen cậu ấy, người này kiêu ngạo lắm, mẹ mà khen, cái mặt cậu ta hếch lên trời không còn nhìn thấy ai nữa.
Bạch phu nhân trừng mắt nhìn con gái:
- Con nói gì thế? Tiểu Tuấn tới đây là khách.
Chu tiên sinh cười ha hả:
- Thiếu niên có tài, kiêu ngạo một chút cũng không có gì mà không được.
Bạch Kiến Minh cười lớn:
- Dật Phi, cậu nói thế là ảnh hưởng không tốt đâu nhé.
Chu tiên sinh chẳng để ý:
- Giờ không còn là quan nữa, sợ gì ảnh hưởng chứ?
Bạch Kiến Minh gật đầu:
- Nói đúng lắm, Tiểu Tuấn lần này tới Hồng Kông cho đám cá mập kinh tế một đòn đau, thắng lợi vẹn toàn, khuất phục bốn phương, sảng khoái lòng người...
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Bác Bạch, Bác còn quan tâm tới cả cái này à?
Bạch Kiến Minh tỏ ra không vui:
- Ý gì đấy! Đây là chuyện lớn liên quan chế độ một nước hai chế độ có thành công hay không, ta không chú ý mà được sao? Hơn nữa, Hồng thủ tướng đúng là có mắt nhìn ngọc! Nhà đại tư bản cậu vào thời khắc quan trọng phải có tác dụng này.
Bạch Dương nhìn Liễu Tuấn mỉm cười.
Liễu Tuấn gãi đầu.
Ngay cả Bạch Kiến Minh cũng biết y là "nhà đại tư bản", xem ra Liễu nha nội đúng là bị người ta tra ra tận gốc rồi, may mà trước kia hạ tôn chỉ "một lòng báo quốc", nếu không sợ là khó thoát khỏi trách nhiệm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...