Tổ chuyên gia tới Hồng Kông với danh nghĩa là một đoàn du lịch nhỏ, hết sức kín tiếng, ở khách sạn Thu Thủy.
Thực tế nếu như đem chuyện lần này là một cuộc chiến tranh, thì tổ chuyên gia là bộ chỉ huy tiền tuyến, tất nhiên phải kín tiếng, còn về phần tuyên truyền tạo thế, uy hiếp các thế lực quốc tế, là việc làm của các ban nghành đoàn thể và cơ quan chức năng, không cần bọn họ phải lo.
Có thể dọa cho đám Soros sợ mà bỏ chảy là kết quả tốt nhất.
Nhưng với Liễu Tuấn mà nói thì lại hi vọng Soros giống như như kiếp trước, len lén thò bàn tay vào, để Liễu nha nội đánh một trận với ông ta, vừa hả hê lòng người vừa kiếm được một khỏan, lưỡng toàn kỳ mỹ.
Tổ chuyên gia tới khách sạn Thu Thủy không lâu, trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông Quan Giản, ti trưởng chính vụ Tương Thái Thái, ti trưởng tải chính Ân tiên sinh, cũng những chích khách hiển hách của chính phủ đặc khu tới khách sạn bái phỏng tổ chuyện gia.
Cuộc gặp gỡ tiến hành trong sự bảo mật cực cao, sở cảnh sát phái vô số tinh anh tiếp quản hệ thống bảo an của khách sạn, ngoài ra còn có một số nhân viên tùy tùng, không còn ai khác nữa.
Việc binh là việc gian trá mà.
Chiến tranh tài chính cũng là chiến tranh, hơn nữa càng là cuộc chiến dựa vào thông tin, bận pháp bảo mật tất nhiên vô cùng nghiêm ngặt.
Đặc khu biểu thị cảm tạ đoàn người Thịnh giáo sư đến đây, Thịnh giáo sư cũng khách khí đáp lại.
Tổ chuyên gia lần này tới với nhiệm vụ cực kỳ rõ ràng, hai bên không hàn huyên quá nhiều, mau chóng đi vào chủ đề chính, đàm luận phương pháp dứng phó cụ thể và phương thức liên lạc.
Hai bên đàm phán xong, quyết định do cục quản lý tài chính ra mặt, thiết lập một phòng thao tác lâm thời ở khách sạn, sử dụng trang thiết bị liên lạc tiên tiến nhất cho tổ chuyên gia sử dụng, sở cảnh sát thì phái tinh anh tới hoàn toàn phong tỏa cả tầng lầu, đảm bảo an toàn cho các chuyên gia.
Chính phủ đặc khu phối hợp như thế, Thịnh giáo sư rất hài lòng.
Một cuộc chiến bí mật đã diễn ra.
Sau khi hội nghị kết thúc, Liễu nha nội báo với Thịnh giáo sư và Khâu tỉnh xuyên một tiếng, sau đó lẻn ra khỏi khách sạn, leo lên một chiếc Rolls-Royce, dưới sự bảo vệ của hai chiếc BMW chống đạn, tới thẳng vịnh nước nông.
Trong một biệt thự xa hoa, Tiểu Thanh mặc áo bầu mầu hồng, vác cái bụng lớn, mặt đầy nụ cười hạnh phúc của người sắp làm mẹ, đang đi đi lại trong phòng khách, nhìn thấy Liễu Tuấn tới liền tươi cười, nhưng người có bầu, không nhào tới như trước kia.
Liễu Tuấn giang rộng hai tay ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sô pha.
Hoàng Diệu Kỳ nhìn thấy cảnh này thì nhoẻn miệng cười cực kỳ an ủi. Cô đi theo Liễu chủ tịch hơn mười năm rồi, từ một người bán hàng nho nhỏ, trở thành nhân vật số hai của tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới như hiện nay, bước lên đinh cao sự nghiệp biết bao nhiêu người không mơ thấy, trong lòng đầy cảm kích và yêu quý Liễu chủ tịch.
Nhiều năm như vậy, Hoàng Diệu Kỳ chỉ thanh quen hình tượng một người phụ nữ oai phòng mạnh mẽ, ngoài sùng bái cũng có chút lo lắng. Liễu chủ tịch không có gì phải nghi ngờ là đã đứng tới đỉnh cao nhất của lĩnh vực, nhưng là nữ nhân, không có hôn nhân là không hoàn chỉnh rồi, nếu ngay cả con cái cũng không có, theo suy nghĩ của Hoàng Diệu Kỳ, đó là sự thất bại.
Tình yêu say đắm của chủ tịch Liễu với Tuấn thiếu gia không gì sánh bằng, không có hôn nhân, Hoàng Diệu kỳ thấy cũng miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao Tuấn thiếu gia cũng rất yêu Liễu chủ tịch. Giờ Liễu chủ tịch cuối cùng đã hoài thai sắp làm mẹ rồi trong lòng Hoàng Diệu Kỳ vui mừng thay cho Liễu chủ tịch.
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống ghế sô pha, liền cau mày lại nói rất không vui:
- Tiểu Thanh, em đang có mang, không ăn là không được đâu.
Tiểu Thanh khoan khoái dựa mình vào cánh tay ái lang, nói với vẻ làm nũng:
- Sao em lại không ăn gì? Mỗi ngày em ăn năm sáu bữa...
Liễu Tuấn lắc đầu liên tục:
- Nói dối, cân nặng của em gần như không tăng lên.
Liễu bí thư đưa ra "chứng cứ" xác đáng, Liễu chủ tịch hết đường chối cãi, chỉ đành "khai báo":
- Em cũng muốn ăn thêm một chút, nhưng nôn dữ quá, thực sự không ăn được.
- Như thế không được.
Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày hơn:
- Phải nghĩ cách.
- Đúng vậy, chủ tịch, như thế không được, thân thể của chủ tịch sẽ không chịu được...
Hoàng Diệu Kỳ rất quan tâm, tiếp lời ngay.
- Có cách gì được chứ, ăn cái gì nôn cái đó.
Lúc này Tiểu Thanh giở tính trẻ con, bĩu môi phụng phịu, đâu còn uy phong của người giàu nhất thế giới? Ở trước mặt người thân cận nhất, cô để lộ ra bản chất thật.
- Hay là về Liễu gia sơn ở...
Liễu bí thư bắt đầu khởi động đầu óc nghĩ cách, bác bảy thím bảy ở Hồng Kông hai tháng, không kìm được lòng nhớ quê, không yên tâm quay trở về Liễu gia sơn, Liễu Tuấn luôn cảm thấy nữ nhân khi hoài thai, tốt nhất có cha mẹ chăm sóc. Hơn nữa dù sao Tiểu Thanh sinh sống ở Liễu gia sơn hơn mười năm, thích ứng với hoàn cảnh nơi đó hơn một chút, riêng không khí ở Liễu gia sơn cũng tươi mát hơn Hồng Kông.
Có lẽ trở về quên cũ, Tiểu Thanh sẽ không nghén dữ dội như thế nữa.
- Không được.
Tiểu Thanh lườm y một cái.
Thân phận của cô bây giờ còn là gái chưa chồng, ở Liễu gia sơn, cô cùng với đám Liễu Tuấn, Liễu Triệu Ngọc là nhân vật kiệt xuất của giới trẻ, là thần tượng trong mắt rất nhiều người. Đột nhiên vác một cái bụng "lai lịch không rõ" trở về, không biết bị người ta chê cười thành ra cái gì nữa.
Tiểu Thanh không chịu được điều đó.
- Chúng ta không nói cái này nữa, dần dần rồi sẽ tốt lên thôi, em cố gắng ăn nhiều thêm một chút vậy... Tiểu Tuấn, lần này nhóm anh tới Hồng Kông định làm thế nào.
Nói tới chuyện nghiêm túc, Tiểu Thanh liền cựa mình thoát khỏi lòng Liễu Tuấn, ngồi trên ghế sô pha hỏi.
Liễu Tuấn cười đáp:
- Phải xem đám người Soros làm thế nào đã.
Tiểu Thanh bĩu môi:
- Nếu đầu óc ông ta tỉnh táo thì sẽ không tới.
Hoàng Diệu Kỳ cũng tán đồng:
- Đúng đấy Tuấn thiếu gia, tôi cũng đoán ông ấy sẽ không dám làm bừa.
Mặc dù quỹ Thịnh Nghiệp cũng đầu cơ tài chính, giống như tất cả các quỹ khác, lợi nhuận là mục đích lớn nhất, nhưng ở lập trường bảo vệ Hồng Kông thì khác biệt hoàn toàn với các quỹ tài chính khác.
Nghiêm khắc mà nói, quỹ Thịnh Nghiệp không đầu tư ở Hồng Kông nhiều thực nghiệp lắm, đồng đô Hồng Kông bị đả kích, không bị ảnh hưởng nhiều. Ngược lại quỹ Thịnh Nghiệp còn thu được nhiều lợi ích hơn.
Có điều người quân tử yêu tài vật, cũng phải giành được một cách chính đáng.
Hồng Kông không phải là nơi Thịnh Nghiệp muốn "hút máu", Tiểu Thanh sống ở đây hơn mười năm, có cảm tình với mảnh đất này, ắt không vì một chút tiền tài mà làm việc tổn hải nghiêm trọng tới chỉnh thể lợi ích của Hồng Kông.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Anh thì lại hi vọng ông ta sẽ tới.
Tiểu Thanh hờn giọng:
- Anh đó, chỉ thích náo nhiệt... Hi hi, nếu không ta dám tới thật, chúng ta cho một trận nhở đời cúp đuôi chạy về nhà... Đây cũng được tính là chính tích của anh chứ?
Mục đích Liễu Tuấn tham gia tổ chuyên gia tới Hồng Kông sớm đã nói rõ qua điện thoại với Tiểu Thanh, vì thế cô rất phấn chấn, không phải chỉ vì sắp được gặp ái lang, mà quan trọng nhất Tiểu Thanh cảm thấy đế quốc tài chính khổng lồ của mình không trở thành gánh nặng, ngược lại có thể trở giúp nhất định cho ái lang, là chuyện hết sức đáng kiêu ngạo.
Trước kia Tiểu Thanh lo lắng mình quá nổi bật trên thị trường tài chính, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Tính là thành tích của em chứ, nếu em đánh cho ông ta ôm đầu bỏ chạy, nói không chừng thủ trưởng số một sẽ đích thân tiếp kiến em.
- Hay quá, em sẽ nói xấu anh trước mặt thủ trưởng, bảo thủ trưởng đuổi việc anh.
Tiểu Thanh đang cười khách khách, đột nhiên "á" một tiếng, đưa tay xoa bụng, chau mày lại.
- Sao thế?
Liễu Tuấn vội hỏi gấp:
- Con sao nữa? Con trai anh đá em! Cái thằng nhóc này bé như thế đã biết bắt nạt mẹ rồi.
Tiểu Thanh lườm y một cái, rồi lập tức cười tươi như hoa.
- Làm sao em biết là con trai mà không phải là con gái? Em kiểm tra rồi à? Nhỏ như thế chắc là còn chưa kiểm tra ra được phải không?
Liễu bí thư hỏi một loạt, rồi ghé đầu vào sát bụng Tiểu Thanh, cười tít mắt:
- Để anh nghe xem, xem xem con trai có nói chuyện với anh không?
Tiểu Thanh cười rất vui vẻ, đưa tay ra xoa đầu ái lang, mặt tràn gập yêu thương.
Thấy khung cảnh ấm áp này, Hoàng Diệu Kỳ khẽ mỉm cười, biết mình không hợp xuất hiện ở đây nữa, liền nhẹ nhàng xoay người đi ra phòng khách, căn dặn nhân viên không ai được phép vào làm phiền hai người.
Cả hai đều hết sức bận rộn, hiếm có khi được ở bên nhau.
- Tiểu Tuấn, em đi kiểm tra rồi, bác sĩ nói con còn quá nhỏ, tạm thời chưa phân biệt được nam nữ.
Tiểu Thanh bất mãn nói.
- Là nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần thi nhi bình thường, em bé phát triển khỏe mạnh là được. Con trai chúng ta dù là nam hay nữ đều sẽ rất xuất sắc.
Liễu Tuấn biết Tiểu Thanh muốn sinh con trai cho y nên an ủi.
Sinh con trai hay con gái chẳng phải bản thân có thể làm chủ được, quan trọng là Tiểu Thanh cũng được tính là không trẻ nữa, Liễu Tuấn lo chẳng may cô một lòng muốn sinh con trai mà làm ra hành động ngu xuẩn gì đó, thì nguy hiểm quá lớn.
- Ừm... Nhưng em vẫn thích con trai hơn, anh nghĩ đi, nếu nó lớn lên, khẳng định sẽ xuất sắc giỏi giang như anh, vậy là em yên tâm rồi...
Tiểu Thanh đành mơ ước nói, ánh mắt có chút mơ màng, cô là nữ nhân ảnh hưởng văn hóa truyền thống sâu sắc, luôn cảm thấy, gia tài bạc tỉ thế nào cũng phải truyền cho con trai. Nếu không cho thằng "tiểu tử thối" nào đó không liên quan hưởng lợi thì chỉ nghĩ thôi đã tức chết rồi.
Liễu Tuấn hôn cô một cái, trêu:
- Em là cái đồ tiểu phong kiến.
Tiểu Thanh không chịu, làm nũng:
- Chẳng phải em nghĩ cho nhà họ Liễu sao? Em à, chỉ là một bà quản gia! Hiện giờ trông coi gia sản cho anh, đợi tới khi con lớn rồi, thì làm quản gia cho con.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Giỏi lắm, con trai còn chưa ra đời mà anh bị ra rìa rồi, em quá có mới nới cũ rồi đấy.
- Hi hi, đều học anh cả thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...