Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Liễu Tuấn, lần này đau đầu rồi chứ hả?

Người nói câu này là Cận Hữu Vi, địa điểm là trong căn phòng kia của Thủy lam chi dạ, chỉ có hai người bọn họ và hai thợ mát xa.

Văn kiện bổ nhiệm của tỉnh ủy vừa công bố, người tới chúc mừng Liễu bí thư không ngớt, đại đa số là những cán bộ khu Trường Hà công ty Trường Phong, và đám huynh đệ chí cốt Bàn Đại Hải, Đại Cương.

Có điều trừ đám Bàn Đại Hải ra, những người khác chỉ dám chúc mừng miệng Liễu bí thư, còn mời ăn cơm thì bất kể thế nào cũng không dám nói.

Quỹ tích thăng thiên của vị này thực sự quá là ... Không biết nói thế nào nữa, từ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, làm bó trường phòng giáo dục tỉnh đoàn N, chỉ trong sáu năm ngắn ngủi từ cấp phó khoa leo lên tới phó bí thư thành phố phó tỉnh, gần như không có một thời điểm quá độ nào xen giữa, chức vụ cứ mỗi năm biến động một lần, lần sau cao hơn lần trước.

Người khác không dám mời Liễu Tuấn ăn cơm là vì kính sợ, Cận Hữu Vi thì lại không tồn tại vấn đề này, cho nên hắn vừa mới là Liễu Tuấn liền tới. Có điều Liễu Tuấn cũng có điều kiện.

- Chỉ có hai chúng ta thôi đấy, đám vớ vẩn khác thì khỏi.
Liễu nha nội "cảnh cáo" Cận nha nội như thế.

- Được, cậu là lãnh đạo, là phó bí thư thành ủy, tất nhiên là cậu được định đoạt, người anh em này về sau còn phải ngửa mặt nhờ cậu chiếu cố nữa đấy...
Cận Hữu Vi cười ha hả.

Liễu Tuấn cụp điện thoại cái rầm, chẳng thèm phí nước bọt với hắn.

Cận nha nội quả nhiên giữ lời, không gọi "đám vớ vẩn khác", hắn cũng biết, mình và Liễu Tuấn khác nhau, hắn là người làm ăn, thì bạn bè đủ tầng cấp đều phải giao du lấy một ít, điều đó không sao cả. Nhưng Liễu Tuấn là cán bộ cao cấp trong thể chế, quyền cao chức trọng, kết bạn thì phải nhìn người, không phải ai cũng có thể tới gần Liễu bí thư được.

Không ngờ Cận Hữu Vi lại nói ra một câu như thế.

Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn Cận Hữu Vi.


Cận Hữu Vi nhếch mép, nói rất là khó chịu:
- Hắc, đừng có lấy cái loại ánh mắt đó nhìn tôi, Cận Hữu Vi này tuy từ chức rồi, nhưng mấy cái trò vòng vèo đó của các n gười sao qua mắt được tôi, cứ tưởng chỉ có mấy người là thông minh thôi hả? Đừng coi thường người khác.

Liễu Tuấn cười, gật đầu lạnh nhạt nói:
- Chẳng phải nhờ phúc ông cụ nhà anh, không muốn cho tôi được sống yên.

Liễu Tuấn thăng chức làm phó bí thư thành ủy, người thực sự có thể nhìn thấu huyện cơ bên trong hiện giờ chỉ có ba người, một là Khâu Tình Xuyên, hai là Sài Thiệu Cơ. Còn những cán bộ tâm phúc khác đều tranh nhau chúc mừng Liễu Tuấn, vui tươi hớn hở.

Chẳng trách được, "đại ca" thăng quan, đàn em cũng được thơm lây mà. Ngay cả bí thư chính pháp ủy Trình Tân Kiến ở tít tận thành phố Hãn Hồ cũng ngay lập tức gọi điện thoại tới, hét oang oang mấy phút liền, tiếng cười sang sảng khiến Liễu nha nội ù hết cả tai.

Sài Thiệu Cơ thì lo lắng ra mặt nói:
- Bí thư, Đinh bí thư đúng là mưu sâu kế hiểm.

Cận Hữu Vi cười:
- Liễu Tuấn, chuyện này không trách ông cụ nhà tôi được, đây là ý của Lão Đinh và Hà tỉnh trưởng. Nói ra thì lão Đinh cũng hết cách rồi, ai bảo cậu hung như thế? Nếu như ông ta mà không đâm chọc một chút giữa cậu và Lý Huệ thì riêng Lý Huệ thôi ông ta khó nắm chắc được.

Liễu Tuấn không lên tiếng, ra hiệu cho Kiều Khiều đang xoa bóp đầu đưa thuốc, Kiều Kiều vội vươn một tay ra, lấy thuốc lá ở trên bàn trà, đặt vào miệng Liễu Tuấn rồi châm thuốc cho y.

Từ sau cuộc đàm phán với Cận Hữu Vi ở Thúy lam chi dạ, Liễu Tuấn tới đây vài lần, đương nhiên lần nào cũng là do Cận Hữu Vi mời khách, mỗi lần Liễu Tuấn tới đều là do Kiều Kiều xoa bóp cho y, đây là thói quen của y, sau khi quen một người mát xa rồi là không dễ đổi người.

Kiều Kiều từng có một lần châm thuốc cho Liễu Tuấn, tự mình rít một hơi mới đặt vào miệng Liễu Tuấn, kết quả bị y lạnh lùng nhìn cho toát hết mồ hôi, từ sau đó không dám lỗ mãng nữa, càng không dám có hành đồng quá đà nào khi xoa bóp.

Người này tuổi thì trẻ nhưng quy củ thì nghiêm vô cùng.

Nghe quản lý nói là cán bộ lớn của thành phố, chẳng trách mà sĩ diện như thế.


Nhưng mà Kiều Kiều rất thích phục vụ Liễu Tuấn, không phải vì Liễu Tuấn đẹp trai, mà vì thái độ của Liễu Tuấn với cô rất tốt, rất bình đằng, loại bình đẳng này làm Kiều Kiều cực kỳ cảm động.

Liễu Tuấn phát hiện ra, mình vẫn xem thường Cận Hưu Vi.

Người này quả thực rất thông minh.

Để Liễu Tuấn làm phó bí thư chứ không phải là Lý Huệ, ý đồ đúng như Cận Hữu Vi nói, là gây chia rẻ giữa hai người. Nếu như Liễu Huệ tiếp nhận hoàn toàn những "di sản" Đỗ Văn Nhược để lại, ít nhất ở giai đoạn hiện tại, chức vụ của hắn không thể thăng tiến nữa, nói cách khác hắn chẳng cần cầu cạnh gì đến Đinh Ngọc Chu. Đinh Ngọc Chu không nắm trong tay lợi thế, sao không chế được được hắn? Đồng thời Liễu Tuấn tuổi ít hơn mà chức vụ trong đảng lại đè lên đầu hắn, Lý Huệ ắt cho rằng Liễu Tuấn xúi Hà Duyên An làm như thế, cướp mất đi cái mũ phó bí thư của hắn, bảo Lý Huệ sao không hận cho được?

Chỉ dựa vào một thủ đoạn nho nhỏ liền cắt đứt khả năng Liễu Tuấn và Lý Huệ liên minh với nhau, ngoan ngoãn theo phe mình, chiêu này của Đinh Ngọc Chu rất cao minh.

Trước đó Đinh Ngọc Chu liên tục bị thua thiệt nguyên nhân chủ yếu nắm ở chỗ quá khinh địch, bị tuổi tác của Liễu Tuấn che mắt, muốn một phó bí thư tỉnh ủy trên 50 coi một cán bộ phó sở hơn 20 ở vị trị ngang hàng để đối đãi thực sự là rất khó.

Hiện giờ Đinh Ngọc Chu đã tỉnh ra rồi.

Một kẻ lăn lộn quan trường lão luyện đâu dễ đối phó.

Cận Hữu Vi thấy Liễu Tuấn không đáp lời cũng chẳng tức giận, cười hì hả hỏi:
- Này Liễu Tuấn, tôi vẫn có chút không hiểu, cậu nói xem Hà tỉnh trưởng vì sao lại chủ động đẩy cậu vào lò lửa như thế?

Liễu Tuấn vẫn chẳng trả lời.

Kiều Kiều có chút khẩn trương, cô biết Cận Hữu Vi là con trai bí thư tỉnh ủy, Thúy lam chi dạ rất nhiều người biết đệ nhất nha nội tỉnh A này, trong mắt Kiều Kiều, hắn là nhân vật ghê gớm lắm rồi, không ngờ Liễu Tuấn lại lơ tít Cận nha nội đi, nếu như người ta mất mặt tức giận thì to chuyện.


- Xì, tên tiểu tử cậu đúng là giỏi làm bộ.

Cận nhân nội đúng là hơi bất mãn, định đưa tay ra bóp vú cô gái mát xa kia đỡ tức, nhưng vừa giơ tay ra lại nhớ tới quy củ của Liễu Tuấn, liền hậm hực bỏ tay xuống.

Tên này quan cách hơn cả ông cụ nhà mình.

Cận Hữu Vi thực sự không dám tùy tiện phá hỏng quy củ của Liễu Tuấn, vì cái tên khốn kiếp này mà trở mặt chưa chắc đã nể nang gì Cận nha nội.

Liễu Tuấn phun ra một vòng khói, tựa hồ rất khoan khoái.

Phải nói quan hệ giữa y và Cận nha nội rất là kỳ quái, giống như bạn bè, lại không phải là bạn bè thực, ít nhất không phải là loại bạn bè tri kỷ. Dù sao Liễu Tuấn là đại tướng của Hà Duyên An, Cận Hữu Vi là con trai Cận Tú Thật, sự thực này không thể nào thay đổi, may là giữa hai người thuần túy là quan hệ cá nhân, không xen vào bao nhiêu thứ lợi ích, cho nên vấn đề không lớn.

Công chủ yếu thuộc về thân phận của Cận nha nội.

Cận Hữu Vi không ở trong thể chế, Liễu Tuấn không phải cố kỵ nhiều.

Thực ra sâu trong lòng, Liễu Tuấn rất thích Cận Hữu Vi, người này trí thông minh cực cao, quan trọng nhất là biết tiến biết lùi, biết nặng biết nhẹ, đó là điều cực kỳ đáng quý, một tên nha nội lấc cấc kiểu như Cao lão nhị, chi dù cha hắn có quan to đến đâu cũng chẳng thể lọt vào mắt Liễu Tuấn.

Có lẽ sau khi cuộc tranh đấu giữa Cận Tú Thật và Hà Duyên An có kế quả rồi, thân phận cả hai không còn mẫn cảm nữa, giao tình hai bên có thể tiến thêm một bước.

Liễu Tuấn không hề phản đối làm bạn thực sự với Cận Hữu Vi.

- Tôi biết rồi...
Cận Hữu Vi đột nhiên hét tướng lên, ngồi bật dậy, làm hai cô gái mát xa giật bắn mình.

Vị Cận nha nội này lại động kinh rồi.

Liễu Tuấn liếc hắn một cái.


- Liễu Tuấn, cái chức phó bí thư này là do cậu muốn phải không? Là tự cậu xin với Hà tỉnh trưởng!

Cận Hữu Vi nhìn thẳng vào Liễu Tuấn lớn tiếng hỏi:

Liễu Tuấn nhướng mày lên.

Liễu Tuấn không ngờ Cận Hữu Vi cũng đoán được, điều này cao minh hơn Sài Thiệu Cơ, có thể bì với Khâu Tình Xuyên rồi.

- Hô hô hô, bị tôi đoán đúng, không dám giả bộ nữa phải không?
Cận Hữu Vi thấy vẻ mặt Liễu Tuấn, biệt mình đoán trúng, liền đắc ý cười khoái trá như trúng thưởng, giơ ngón tay cái lên:
- Tiểu tử cậu chơi được! Rất được! Không muốn đẩy Đinh Ngọc Chu vào đường cùng.

Liễu Tuấn tiếp túc hút thuốc, trong lòng cảm khái.

Kẻ thông minh trên đời này, đúng là không chỉ có một mình y.

- Khà khà, Liễu Tuấn, tên nhóc con cậu nhỏ tuổi hơn tôi, sao lại cáo như thế? Lão Đinh cũng được coi là gian xảo rồi, nhưng so với cậu còn chưa đủ. Cậu không phải là bí thư thành ủy mà hơn cả bí thư thành ủy, suy tính chu đáo cho Đinh Ngọc Chu! Thà bản thân bị lên lò lửa chứ không muốn để Ngọc Lan bị rối loạn! Được! Đinh Ngọc Chu thua cậu không oan chút nào! Đổi là kẻ khác cũng phải thua thôi.

Cận Hữu Vi cười lớn.

Liễu Tuấn cười nói:
- Cơ bản thì anh đoán đúng, có điều hơi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi là thường ủy Ngọc Lan, tất nhiên là phải suy nghĩ cho toàn cục....

- Thôi thôi thôi, lại thế rồi...
Cận Hữu Vi phất tay, không hề khách khí cắt ngang lời Liễu Tuấn, ánh mắt có chút khinh bỉ:
- Sở dĩ tôi từ chức là thực sự không chịu nổi cái đám làm quan giả dối các người, mồm miệng đầy đạo đức nhân nghĩa thối tha... Tôi chẳng thèm phí công dây dưa với các người, không bằng kiếm tiền hưởng thụ cuộc sống! Từ điểm này mà nói, Liễu Tuấn cậu là thằng đần.

Liễu bí thư tức tối trừng mắt nhìn Cận nha nội một cái rồi nằm phịch xuống, không thèm để ý tới hắn nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui