Làm tới thường ủy thành phố đương nhiên không phải hạng tầm thường, Yêu Hải Anh đột nhiên ra chiêu này làm mọi người giật mình, bấc giác nhìn về phía Đinh Ngọc Chu.
Cho dù uy vọng của Đinh Ngọc Chu đã không còn như xưa, nhưng lượng lượng cơ bản vẫn còn, trừ thái độ Mạnh Kế Lương trở nên hơi mập mờ, còn những người khác không thay đổi gì đặc biệt.
Đỗ Văn Nhược dù kiếm chế hơn, nhưng vẫn theo sát chân Đinh Ngọc Chu, trước kia hắn ngang ngược đắc tội với không ít người, không theo Đinh Ngọc Chu thì kết cục càng tồi tệ.
Kim Lập Kỳ, Hàn Kính Vũ, Yêu Hải Anh, Phùng Đảo đám người này trên trán vẫn dán chữ "Đinh".
Trên quan trường chọn phe phái là chuyện nghiêm túc, không thể tủy tiện có thể đổi bên được.
Chỉ có điều những nhân mãn thuộc Đinh hệ này có hết sức ủng hộ Đinh Ngọc Chu như trước kia không thì khó nói.
Hiện giờ Yêu Hải Anh biểu hiện như thế, mọi người tất nhiên nghĩ tới Đinh Ngọc Chu.
Theo lý thường mà nói, Yêu Hải Anh không có lý do ra tay, cho dù là Trương Khiếu Hoa đắc tội với cô ta thật, thì Lâu Hải Anh cũng khối cách đểu xử lý, không cần đắc tội với Liễu Tuấn, hiện giờ ở Ngọc Lan, đối đầu với Liễu nha nội, thì hàm nghĩa chẳng kém gì "ôm bom cảm tử", vì hạ bệ một Trương Khiếu Hoa mà trả giá như thế thì không khỏi quá lớn.
Vì thế mọi người hoài nghi tới Đinh Ngọc Chu là hoàn toàn bình thường.
Đinh Ngọc Chu chỉ cầm chén lên uống, mặt thản nhiên không chút gợn sóng.
- Tôi nói mấy câu vậy...
Vừa nghe giọng này là biết ngay Hàn Kính Vũ rồi, trước kia Hàn Kính Vũ không phát biểu gì trên cuộc họp thường ủy, địa vị của hắn tương tự với Liễu Tuấn, xếp hạng cũng ngay trên Liễu Tuấn, đương nhiên khu Dương Xuyên đứng đầu thành phố Ngọc Lan, có địa vị đặc thù, Hàn Kính Vũ tư cách lão làng, đây là chỗ khác biệt với Liễu Tuấn.
- Tôi cho rằng ý kiến của Yêu trưởng phòng rất đáng coi trọng, căn cứ vào tình huống Điền bí thư giới thiệu mà xét, Cty Trường Giang tạo thành mức độ nguy hại phạm vi quá lớn, tới 6 nghìn công nhân và thôn dân bị hại, đây là một sự kiện vô cùng nghiêm trọng, sinh mạng của quần trung cao hơn tất cả, đó là tôn chỉ chấp pháp của đảng ta. Như vậy chuyện này từ đâu mà ra? Chỉ là thất trách do mời gọi đầu tư thôi sao? Nếu thế thực thì cũng có thể dung thứ, nhưng khó khẳng định 100%, bên trong đó liệu có liên quan tới giao dịch quyền tiền hay không? Tôi thấy phải điều tra thật kỹ, thật rõ ràng, trả cho người dân một câu trả lời chính đáng.
Hàn Kính Vũ quen làm người đứng đầu, nói chuyện thong thả, từ ngữ rõ ràng, ngữ điều trầm ổn, hắn tỏ thái độ như thế, không khí hội nghị tức thì trở nên nặng nề.
Hàn Kính Vũ xếp sau Yêu Hải Anh, nhưng thực tế quyền lực của bí thư khu ủy hơn hẳn Yêu Hải Anh, hơn nữa hắn là kẻ rất mạnh mẽ, giống như Liễu Tuấn, khu vực mình quản hạt kẻ khác đừng mong động một ngón tay vào, lời hắn nói ra mọi người phải cân nhắc cho kỹ.
- Điền bí thư thấy thế nào?
Hàn Kính Vũ lại thêm vào một câu, chỉ thẳng vào Điền Hoằng Chính, muốn cô tỏ thái độ.
Thôi Phúc Thành cau mày lại, hiển nhiên không hài lòng với thái độ bức ép người khác của hắn.
- Hàn bí thư, tôi thấy việc này phải dùng biện chứng để phân tích, sự kiện này đúng là ác liệt, nhưng bí thư Liễu Tuấn xử trí cũng hết sức hiệu quả. Vừa phát hiện ra có vấn đề là lập tức đóng của Cty Trường Giang, khẩn cấp áp dụng phương thức cứu hộ người dân, chuyện này tôi đã trao đổi với Liễu bí thư, phía sau còn có nhiều tiền từ thiện và thuốc men cứu trợ gửi tới, đây là chuyện tốt, phàm chuyện gì cũng nên nhìn về phía trước.
Thôi Phúc Thành chậm rãi nói, ngữ điệu khá cao.
Từ khi Liễu Tuấn đại náo cuộc họp thường ủy, Đinh Ngọc Chu và Đỗ Văn Nhược mất nhuệ khí, quan uy của Thôi thị trưởng ngày càng hiển lộ ra.
- Trừ cứu chữa kịp thời với quần chúng, khu Trường Hà xử lý chuyện này cũng rất chính xác, không hề che dấu, hơn nữa xử lý đúng trình tự, thông qua tòa án phán xét, có tác dụng tốt cho việc xúc tiến ý thức làm theo pháp luật trong toàn khu, hơn nữa sau khi có phán quyết của tòa an, khu Trường Hà lại tiến hành tổ chức xử lý cán bộ lãnh đạo liên quan. Tôi cho rằng đều là chuyện mang lại ảnh hưởng tốt, phàm chuyện gì cũng phải chừng mực, thái quá sẽ hỏng. Bất kể nói thế nào Cty Trường Giang là do trước kia khu Trường Hà mời gọi tới, xảy ra vấn đề, xử lý theo pháp luật nhưng đồng thời phải chú ý tới hưởng, không thể để các nhà đầu tư khác hiểu lầm, điều này quan hệ tới lởi ích chỉnh thể về sau, so ra có truy cứu trách nhiệm của Trương Khiếu Hoa hay không, đã không quá bức thiết nữa.
- Vậy ý của Thôi thị trưởng là vì mời gọi đầu tư, vì chiếu cố tới suy nghĩ của người đầu tư, chúng ta có thể mặc cho cán bộ làm gì thì làm, không nghe không hỏi?
Thôi Phúc Thành chưa dứt lời, Yêu Hải Anh đã lập tức phản kích.
Lời này phải do cô ta nói, vì cô ta là nữa đồng chí, lại là thủ trưởng ban ngành chức năng của đảng, nếu như do Hàn Kính Vũ nói, thì mùi "thuốc súng" quá nồng.
Thôi Phúc Thành khôi khỏi tức giận, không vui nói:
- Đồng chí Hải Anh nói thế là không đúng, tôi nói vì kêu gọi đầu tư mà mặc bỏ mặc tất cả bao giờ? Đừng có trộn lẫn khái niệm, vấn đề Trương Khiếu Hoa đã có kết luận của tổ chức, được đưa lên tỉnh ủy. Hiện giờ lại đêm chuyện cũ lật lại có cần thiết không? Nếu như biểu hiện của Trương Khiếu Hoa ở công đoàn không tốt, đồng chí là chủ tịch công đoàn có thể trực tiếp đề xuất xử lý đối với Trương Khiếu Hoa.
Yêu Hải Anh tức thì sầm mặt lại, siết chặt bút máy trong tay, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Thôi Phúc Thành nói thế là chỉ thẳng cô ta lấy chuyện công báo thù riêng, ở công đoàn không làm gì được người ta nên tới đây chơi xỏ sau lưng. Phải nói Thôi Phúc Thành chơi chiêu này quá độc, dù quá khứ Trương Khiếu Hoa phạm sai lầm gì, nếu như có kết luật tổ chức mà cứ không chịu buông tha, dồn một cán bộ bị xử phạt tới đường cùng là không phù hợp với quy tắc quan trường.
Hơn nữa con người đều có chút tâm lý đồng tình với kẻ yếu, năm ngoái Trương Khiếu Hoa còn ngồi đây cùng mọi người thảo luận vấn đề, ít nhiều còn sót lại chút "hương hỏa" chứ?
Người ta đã luân lạc tới mức đó, cần gì dồn tới chỗ chết.
Đa số thường ủy đều tỏ thái độ tán đồng.
Quan trường hiểm ác, ai đảm bảo được một ngày kia mình không phạm vấn đề? Nếu mở tiền lệ dồn tới đường cùng như thế, thì ai cũng cảm thấy bất an.
- Ha ha, Thôi thị trưởng nói rất có lý...
Kim Lập Kỳ hắng giọng, cười ha hả lên tiếng.
Các thường ủy khác không khỏi sửng sốt.
Cuộc họp này ngày càng thú vị rồi, sao Kim Lập Lỳ cũng nói giúp Thôi Phúc Thành? Chẳng lẽ trận địa của Đinh Ngọc Chu lại một lần nữa giao động?
Kim Lập Kỳ xếp thứ năm, địa vị hơn hẳn Hàn Kính Vũ và Yêu Hải Anh, Thái Tiên Phong đã giữ trung lập, giả sử Kim Lập Kỳ trở mũi giáo, thì quyền điều chỉnh cán bộ trong tay Đinh Ngọc Chu sẽ sụt giảm lớn, có thể tụt xuống ngang với Thôi Phúc Thành, thậm chí càng tệ hơn.
Thư hỏi một bí thư không nắm được mũ ô sa thì còn uy tin gì nữa.
Kim Lập Kỳ nhìn Liễu Tuấn, cười mỉm hỏi:
- Khu Trường Hà dưới sự lãnh đạo của Liễu bí thư, tình thế đáng mừng, nhà đầu tư nhiệt tình rất cao, chúng ta phải bảo vệ tình hình này, cho nên tôi cho rằng, truy cứu Trương Khiếu Hoa và các cán bộ có trách nhiệm khác là cần thiết, một chính phủ liêm khiết chính là sự bảo vệ tốt nhất cho nhà đầu tư! Huống hộ xử lý cán bộ thất trách thuần tủy là chuyện nội bộ trong đảng ta mà, nhà đầu tư sẽ không tới can thiệp phải không? Tôi rất tin tưởng Liễu bí thư hiểu suy nghĩ các nhà đầu tư hơn tất cả chúng ta, có phải không Liễu bí thư?
Mọi người thầm lắc đầu.
Kim Lập Kỳ vẫn cùng phe với Đinh Ngọc Chu, nhưng phương thức phát biểu uyển chuyển hơn mà thôi.
Liễu Tuấn chỉ cười không nói.
Khí độ thong dong này làm cho Kim Lập Kỳ giật mình, vội cười quay đầu đi, trong lòng hết sức hối hận, không nên quá đắc ý mà chỉ điểm danh hỏi thẳng người ta.
Hắn không sợ giao phong với Thôi Phúc Thành, nhưng không hề muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Liễu nha nội.
Trong lòng Kim Lập Kỳ, trong thành viên thường ủy chỉ có Liễu Tuấn mới là đối thủ thực sự của Đinh Ngọc Chu, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thôi Phúc Thành chẳng quá là một con tốt trước trận của Liễu Tuấn mà thôi.
- Tôi thấy điều tra cũng tốt.
Mạnh Kế Lương cuối cùng cũng lên tiếng:
- Vấn đề của Trương Khiếu Hoa mặc dù đã có kết luận của tổ chức, nhưng khi đó vấn đề của Cty Trường Giang chưa bộc lộ ra, hiện giờ xảy ra tinh huống mới, điều tra cẩn thận cũng phù họp với điều lệ kỷ luật. Điền bí thư không phải luôn kiên trì tra xét tới cùng cán bộ phạm vấn đề sao? Tôi kiến nghị tiếp tục tra xét.
Mạnh Kế Lương vừa lên tiếng, Thôi Phúc Thành mẫn cảm phát hiện ra Đinh Ngọc Chu nhướng mày, một khí thế mạnh mẽ đã lâu không thấy tỏa ra.
Thôi Phúc Thành tức thì trong lòng cả kinh.
Một Đinh Ngọc Chu uy thế lại trở về rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...