Trùng Sinh Chi Nha Nội

"Cô này."
Liễu Tuấn cũng không khách khí chọn một cô trông có vẻ đầy đặn có vẻ ngại ngùng giống như Hiểu Xuân.

Hạ Hâm Xương bèn gật đầu.
Hai nha nội này khẩu vị về mặt này giống nhau.

"Kiều Kiều, cô ở lại phục vụ Liễu bí thư!"
Hạ Hâm Xương dặn dò xong rồi dẫn các cô gái khác rời đi.

"Lão bản mời thay quần áo..."
Kiều Kiều sợ hãi nói .

Cô không biết Liễu Tuấn là quan to cỡ nào nhưng mà ông chủ đã đích thân đưa nhân viên phục vụ đến nhất định phải là người có xuất thân đặc biệt, nên có chút sợ hãi.Liễu Tuấn gật gật đầu, cởi quần áo ra.
Trời đang mùa hạ nên không mặc nhiều quần áo lắm. Thân thể vừa lộ ra
Cận Hữu Vi bèn khen: “ Khá lắm.”

Dưới ánh đèn, cơ bắp của Liễu Tuấn tràn đầy năng lượng.

"Liễu Tuấn cậu luyện võ à?"
Cận Hữu Vi tấm tắc tán thưởng.

Hắn gặp rất nhiều nha nội nhưng mà chưa thấy ai như Liễu Tuấn. Những tên đó đều ham mê tửu sắc nên thân thể dặt dẹo, chẳng được như Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười cười mặc áo ngủ vào.

"Lão bản, mát xa đầu trước hay là toàn thân trước..."
Kiều Kiều lại sợ hãi hỏi.


"Đầu trước đi."

Kiều Kiều đặt một chiếc gối nhỏ lên đùi, để Liễu Tuấn gối lên rồi bắt đầu cẩn thận mát xa. Kiều Kiều và Hiểu Xuân ăn mặc giống nhau, rất mát mẻ nên nhìn từ dưới lên trên có thể thấy hết cả ngực.

Cận Hữu Vi cười nói: "Mát xa vào đầu cho tôi, đầu, tôi bị cậu làm cho đau hết cả đầu rồi!"

Liễu Tuấn mỉm cười. Cận Hữu Vi chắc chắn là đã quyết định rồi.

"Liễu Tuấn, không phải tôi không nể mặt cậu, quả thực là tên mập này trước kia đã giúp tôi, tôi nợ hắn."

Mát xa một hồi Cận Hữu Vi mở miệng nói .

Liễu Tuấn "Hừ" một tiếng không thèm nhìn hắn.

"Cậu phải tin tôi. Có thể cậu không tin nhưng chính à vì một cái xe, một cái xe Toyota rách!"

Cận Hữu Vi không để ý đến thần sắc của Liễu Tuấn nói .
Thật ra vì sao Cận Hữu Vi vì sao mà từ chức, Liễu Tuấn có hứng thú nghe. Không cần biết là là hắn nói thật hay không dù sao cnxg là hiểu thêm về tính cách của Cận Tú Thực. Những người trong quan trường ai không đeo mặt nạ? Đến địa vị như Cận Tú Thực càng khỏi nói, muốn hiểu suy nghĩ của hắn là điều không thể nào. Nhưng mà trước mặt những người thân đặc biệt là con trai ruột của mình thì không che giấu gì.”

"Lúc đó tôi làm trưởng phòng ở tỉnh ủy, đi một chiếc xe Toyota nát của đơn vị để cha tôi nhìn thấy mắng cho một trận bảo tôi cấp bậc gì mà đi xe đó? Bảo tôi mau trả lại xe cho đơn vị, có bản lĩnh thì tự mình mua một chiếc, không bản lĩnh thì đi bộ đi làm ..."

Cận Hữu Vi có chút tức giận nói. Cận Tú Thực là lãnh đạo lạc hậu, tư tưởng vẫn còn lạc hậu.


"Này, Cận Hữu Vi anh đừng có mà phỉ báng Cận bí thư như vậy, làm gì đến nỗi chứ?"
Liễu Tuấn cho rằng không phải vậy nói.

"Cậu không tin, cha tôi đúng là lạc hậu vậy đấy. Ông ấy không phải nói tôi đi kiếm tiền mà là nói tôi làm gì cũng phải nghĩ đến thân phận của mình. Nếu buôn bán dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, thích tiêu sài thế nào thì ông ấy cũng mặc kệ. Đã làm cán bộ thì phải có tư cách của cán bộ, không được làm cái kiểu quan không ra quan, thương nhân không ra thương nhân..."
"Vì thế nên anh đã từ chức, tự mình lập công ty Tinh Vũ?"

Liễu Tuấn hỏi.

"Không phải thế sao? Dù nói thế nào,tôi cũng là con trai của bí thư tỉnh ủy lẽ nào không có tư cách ngồi xe Toyota nát? Tôi thật sự không tin, người ta có thể kiếm tiền còn tôi thì không?"

Liễu Tuấn chỉ cười cười, không lên tiếng.
Con trai bí thư tỉnh ủy muốn kiếm tiền, không muốn hắn kiếm được tiền quả thật là khó.

"Lúc ấy tôi vừa từ chức, trong tay không một đồng vốn, Vương mập đã cho tôi vay ba mươi vạn..."

Liễu Tuấn "Xuy" một tiếng cười lạnh, rất khinh thường nói: "Anh đang dựng chuyện."

"Cậu không tin tôi tí nào sao?"

Cận Hữu Vi không khỏi phẫn nộ, thoáng cái ngồi dậy. Hiểu Xuân chăm chú mát xa không để ý nên không kịp tránh, đầu hắn đụng vào ngực cô, vội vàng lùi về sau thiếu chút nữa là ngã xuống giường.

Liễu Tuấn cũng không thèm để ánh mắt phẫn nộ của Cận Hữu Vi , nhàn nhạt nói : "Tôi nên tin anh sao? Anh muốn buôn bán ngân hàng nào dám không cho anh vay cần gì phải dùng tiền của Vương mập?"


"Xì, ngươi không hiểu. cha tôi nói rồi, tôi có thể buôn bán nhưng mà không được dựa vào danh nghĩa của ông ấy, không được vay tiền của nhà nước!"
Nói như vậy Liễu Tuấn đúng là tin hắn. Cận Tú Thực tương đối bảo thủ. Hắn và Hà Duyên An xung đột nhau không phải là chỉ vì quyền lực mà còn là vì quan niệm.

Sự bảo thủ của Cận Tú Thực khác với Đinh Ngọc Chu. Đinh Ngọc Chu thích nhúng tay, bất kể là không phải chuyện của hắn nhưng hắn thấy phải quản chuyện này thì nhất định sẽ quản. Bề ngoài Cận Tú Thực có vẻ là người nguyên tắc, xây dựng kinh tế là công việc của tỉnh trưởng, Cận Tú Thực rất ít khi phát biểu ý kiến cụ thể. Thí dụ như quy hoạch ba năm khu khoa học kĩ thuật cao Trường Hà đã dẫn đến chấn động lớn trong tỉnh, Cận Tú Thực cũng không có chỉ thị cụ thể nào, giao toàn quyền xử lý cho Hà Duyên An. Nhưng vậy không có nghĩa là để Hà Duyên An tự do làm gì thì làm.

Cận Tú Thực khá coi trọng những người trưởng thành ổn định. Nói cách khác là những cán bộ có suy nghĩ giống hắn. Cán bộ quan niệm bảo thủ như vậy tràn ngập các ngành, Hà Duyên An mỗi lần tiến hành cải cách kinh tế đều gặp rất nhiều trở ngại.
Mọi người không nói không chấp hành, chỉ là chấp hành nhưng rất miễn cưỡng.
Quan trường đúng là như vậy, ai giữ mũ ô sa của mình thì nghe người ấy.
Cận Hữu Vi tất nhiên không biết, trong nháy mắt Liễu Tuấn đã đánh giá về tính cách của cha hắn mà chỉ lo “ tố khổ”.

"Chính là bởi vì có 30 vạn của hắn mà tôi mới có ngày hôm nay. Quy mô của công ty cũng không phải là nhỏ nữa..."

Nói đến đây, Cận Hữu Vi có vài phần đắc ý. Cũng không phải muốn khoe khoang trước mặt Liễu Tuấn , mà là cảm giác mình đã thắng cha.
"Liễu Tuấn, cậu biết tôi là người có tình nghĩa. Lúc trước khi gặp khó khăn, người ta giúp mình, giờ họ gặp nạn mình lại không giúp sao?”
"Không được, chuyện này không có chuyện thương lượng đâu!"
Liễu Tuấn quả quyết cự tuyệt.

Cận Hữu Vi cũng không tức giận, chỉ nói: "Liễu Tuấn hôm nay cậu có thể tới đã là nể mặt tôi rồi, cậu nói thật một câu xem có phải quyết xử lý Vương mập không?"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Nếu vậy thì tôi còn cho anh ta cơ hội khởi tố?"

Cận Hữu Vi cười nói: "Là vậy sao..."
Ý của Liễu Tuấn đã rất rõ ràng, nhà xưởng nhất định phải niêm phong, công nhân và nhân dân nhất định phải được bồi thường. Chuyện này không thể thương lượng. Nhượng bộ duy nhất là Vương mập chịu trách nhiệm.
Bằng không Liễu Tuấn có thể bắt hắn lại, truy cứu trách nhiệm hình sự.
Thật ra, Liễu Tuấn làm như vậy không phải là nể mặt Cận Hữu Vi mà là Vương Kim Căn bất kể thế nào cũng là thương nhân, đẩy hắn vào ngục giam cũng không phải là ý hay, sẽ ảnh hưởng đến những thương nhân khác.

"Liễu Tuấn, tôi rất thích tính của cậu, chúng ta kết bạn đi!"
Cận Hữu Vi nói .


Liễu Tuấn khinh thường nói: " Vậy anh nghĩ bây giờ chúng ta là gì? Tôi rảnh rỗi đến tìm anh nói chuyện phiếm sao?"

Cận Hữu Vi ha ha cười, kéo Hiểu Xuân hôn một cái, đưa tay luồn vào trong áo của cô. Bàn tay không ngừng chuyển động.
Hiểu Xuân không kịp chuẩn bị cả mặt đỏ bừng, khẽ run rẩy.
Liễu Tuấn không khỏi chau mày.

Cận Hữu Vi lấy làm lạ hỏi: "Sao thế? Đừng nói với tôi là cậu chưa thế này bao giờ?"

Liễu Tuấn không để ý tới hắn, mà hỏi Hiểu Xuân: "Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nhìn Hiểu Xuân là biết không phải là một cô gái hiểu biết chuyện đời.
"Mười... Mười tám tuổi..."
Hiểu Xuân đáp, run lẩy bẩy.

"Làm nghề này bao lâu rồi?"

"Nửa tháng..."
Liễu Tuấn gật gật đầu, rồi nhìn về phía Cận Hữu Vi.

Cận Hữu Vi vội vàng rút tay về nói : "Được được rồi, tôi đầu hàng! Đại bí thư, cậu đúng là cha mẹ của dân, tôi không động đến cô ấy là được chứ gì?"

Liễu Tuấn nói : "Anh muốn động đến cô ấy cũng được thôi nhưng mà nhớ chịu trách nhiệm. Làm bạn với tôi phải tuân thủ nguyên tắc của tôi."

Cận Hữu Vi oán thán một tiếng: "Mẹ kiếp, thế là thế nào. Ở nhà bị cha quản, ra cửa còn phải tuân theo quy tắc của cậu. Bí thư các người chẳng được ai ra hồn cả."

Liễu Tuấn không khỏi mỉm cười, tên này lại bắt đầu biến thái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui