Trong phòng làm việc của tỉnh trưởng, Liễu Tuấn ngồi đối diện với Hà Duyên An.
Đôi mày thanh tú của Hà Duyên An nhíu chặt vào nhau, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn rất nghiêm nghị, không biết phải nói thế nào mới được.
Liễu Tuấn từ văn phòng Đinh Ngọc Chu đi ra không lâu thì nhận được điện thoại của Hà Duyên An bảo y lập tức tới văn phòng của mình một chuyến, giọng nói mất đi vẻ ưu nhã như xưa, tỏ ra có vài phần lo lắng.
Liễu Tuấn biết Hà Duyên An đã biết chuyện trên cuộc họp thường ủy.
Chuyện lớn như thế tất nhiên sẽ có người ngay lập tức với Hà Duyên An, là tỉnh trưởng bà nhất định phải có thân tín của mình ở Ngọc Lan, không thế mất sự khống chế với thành phố cấp tỉnh.
Một lát sau, Hà Duyên An thở dài, nói:
- Liễu Tuấn, quá kích động đấy.
- Dì Hà, không phải cháu kích động mà bọn họ khinh người thái quá.
Liễu Tuấn bình thản đáp, sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
Hà Duyên An hiểu ý Liễu Tuấn, hơn nữa cũng tán đồng với y, bà tới tỉnh A ba năm, không ưa gì cách hành xử của cán bộ bản địa, thậm chí ghét cay ghết đắng, đám người này thường thường vì lợi ích cá nhân mà bất chấp nguyên tắc, kéo bè kết cánh với nhau cạnh tranh, lấy đàn áp đối thủ, chỉ cần giành được cái gọi là "chiến thắng" mà chẳng thèm bận tâm xem công tác có bị ảnh hưởng hay không.
Trong con mắt của bọn chúng công tác thế nào chẳng duy trì tiếp được.
Đúng chỉ cần duy trì.
Vì sao kinh tế tỉnh A trì trệ, vì sao thành phố Ngọc Lan chẳng thể sải bước tiến lên, vì sau khu Trường Hà ngày càng xuống dốc, truy cứu nguyên nhân, chính là vì cái loại suy nghĩ "duy trì công tác" này. Khi một đoàn đội quản lý đại bộ phận tâm tư không đặc ở công việc mà ở chuyện tranh đấu, thì thử hỏi cái đoàn đội đó có bao nhiêu sức chiến đấu.
Hà Duyên An sau khi nhậm chức, ngày nào cũng phải hao tốn tâm huyết dung hòa các loại quan hệ, nhiều mẫu thuẫn theo bà mà nói là không cần xảy ra, nhưng nó cứ xảy ra, không xử lý điều hòa là không được.
Liễu Tuấn muốn bảo vệ Sài Thiệu Cơ rõ ràng như thế, trước đó làm rất nhiều công tác chuẩn bị, vốn cũng là muốn nhắc nhờ đám Đinh Ngọc Chu, nhưng người ta không hề đề ý tới điều đó, khăng khăng làm theo ý mình.
Thứ bọn chúng dựa vào chính là đoàn đội cán bộ bản địa.
Người đông thế mạnh, chẳng những chiếm ưu thế ở cuộc họp thường ủy mà ở các đơn vị trực thuộc các khu huyện đều chiếm ưu thế cực lớn, cán bộ bên ngoài điều tới, rất khó mà hòa nhập vào cái vòng ròn này, trừ khi cam nguyện ở vị trí lệ thuộc, hòa cùng với bọn chúng làm một.
Hơn nữa thế lực bản địa tỉnh A cũng phân chia thành rất nhiều nhóm khác nhau, ví dụ như Thôi Phúc Thành cũng được coi là cán bộ bản địa chính tông, nhưng vì từ thành phố khác điều tới nên nhóm Ngọc Lan rất bài xích hắn.
Cán bộ tỉnh ngoài nhảy dù xuống như Liễu Tuấn, vừa tới nơi đã tát vào mặt Đinh Ngọc Chu lại càng khó được bọn chúng thừa nhận, Đinh Ngọc Chu ban đầu cũng có ý thu nạp Liễu Tuấn vào phe cánh của mình, nhưng Đinh Ngọc Chu dùng phương thức hết sức "bản địa hóa", Liễu Tuấn cậu phải nghe lời của tôi, thì tôi mới suy nghĩ thu nạp cậu vào đội ngũ.
Trì Cổ là ví dụ rất rõ ràng.
Nếu như Liễu Tuấn có thể "hợp tác" với Trì Cổ, nhẫn nhịn cho Trì Cồ ngang ngược mà không làm loạn, chấp nhận làm một bí thư yếu thế, thì để thời gian nữa, có lẽ Đinh Ngọc Chu dần dần sẽ "ban" cho Liễu Tuấn chút ủng hộ, cho tới tận khi Liễu Tuấn hoàn toàn vượt qua "kiểm tra" mới ủng hộ nhiều hơn, có điều tới khi đó Liễu Tuấn chỉ còn là một con tốt cầm cờ hót hét trước ngựa của Đinh Ngọc Chu thôi.
Ý tứ của Đinh Ngọc Chu rất đơn giản: Ở trên địa bản của ta, thì phải làm việc theo quy tắc của ta.
Ai ngờ Liễu Tuấn chẳng chịu.
Hai lần ra tay, hai lần đều làm cho Đinh Ngọc Chu xấc bấc xang bang.
- Đinh Ngọc Chu ở tỉnh và thành phố đều có tiềm lực rất lớn.
Hà Duyên An nhắc nhở Liễu Tuấn.
- Cháu biết, nếu không ông ta cũng đã chẳng ngang ngược vô lối như thế.
Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh.
Hà Duyên An không khỏi vừa bực mình lại buồn cười, tên oắt con này không ngờ lại đem bốn chữ "ngang ngược vô lối" đặt vào Đinh Ngọc Chu, nhưng nghĩ ra thì lời của Liễu Tuấn rất xác đáng, những hành động việc làm của Đinh Ngọc Chu chẳng phải ngương ngược vô lối sao? Ngay cả đám Đỗ Văn Nhược cũng ngang ngược theo, nhưng vì Đinh Ngọc Chu chức cao quyền lớn, tuổi cũng đã cao, nên mọi người không tiện dùng từ ngữ châm biếm mà thôi.
- Hừ, theo ta thấy cấu mới chính là kẻ ngang ngược vô lối, biểu hiện hôm nay của cậu còn chẳng phải đúng với câu bình phẩm đó sao?
Hà Duyên An nghiêm mặt giáo huấn.
Từ khi Liễu Tuấn nhậm chức cho tới nay, đây mới là lần đầu tiên bà nghiêm mặt phê bình y.
Mộ cán bộ cấp phó ở mới được lên làm thường ủy, lại làm cho một bí thư cấp phó bộ lão thành mất mặc trước đám đông, trong mắt người không hiểu chân tướng thì lời bình phẩm đó quá đúng.
- Dì Hà, cái đám người này không tát cho bọn chúng mấy cái thì bọn chúng mãi mãi không tỉnh ra được, cháu chẳng có nhiều thời gian chơi đuổi bắt với bọn chúng, khu Trường Hà cũng không chờ nổi.
Sắc mặt của Liễu Tuấn ngày càng trở nên bình lặng.
Hà Duyên Anh thừ nhận đã bị Liễu Tuấn thuyết phục rồi, thực ra nếu chẳng ngại thân phận và tình hình phức tạp của tỉnh A thì bà còn vung tay tát lâu rồi.
Nhưng đấu tranh quan trường xưa nay không phải là muốn gì làm nấy, làm cho thống khoái là được, nếu như không có đủ thực lực, thủ đoạn và hậu thuẫn, vì thống khoái qua đi thì sẽ là cực độ thống khổ.
- Nếu như Đinh Ngọc Chu lại mở cuộc họp thường ủy cưỡng ép thông qua thì cậu làm thế nào.
Hà Duyên An nhìn thẳng vào Liễu Tuấn.
Phải cẩn nhắc cho kỹ phân lượng của ông ta.
Liễu Tuấn cười, nói rất thản nhiên:
- Có thách ông ta cũng chẳng dám.
.......
Liễu Tuấn nói đúng.
Đinh Ngọc Chu không dám chơi cứng một lần nữa.
Một ngày sau khi Liễu Tuấn "đại náo" cuộc họp thường ủy, Cận Thật Tú triệu kiến Đinh Ngọc Chu, trong phòng làm việc rộng rãi của bí thư tỉnh ủy, hai người ngồi đối diện nhau, sắc mặt âm u như không khí phòng làm việc lúc này.
Liễu Tuấn không ngờ ngang nhiên lấy việc từ chức để uy hiếp, điều ngày hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đinh Ngọc Chu, nhưng Liễu Tuấn nắm bắt thời cơ cực chuẩn, khi y nói, không có một ai khác nghe được nữa.
Nếu như chỉ vì điều chỉnh cán bộ ép cho bí thư khu ủy từ chức thì thực sự quá nghiêm trọng, hậu quả này Đinh Ngọc Chu không sao có thể gánh vác nổi.
Cái gọi là nắm bắt thời cơ chuẩn ở chỗ, cục diện khu Trường Hà hiện này bỏ ai đi cũng được, chỉ mỗi Liễu Tuấn là không thể bỏ đi, tất cả đầu tư bên ngoài gần như do Liễu Tuấn mời tới, nói cách khác những thương nhân kia đều nhìn sắc mặt Liễu Tuấn mà làm việc, điều này Đinh Ngọc Chu rất hiểu.
Giả sử Liễu Tuấn từ chức thật, hơn nữa bị uất ức mà bỏ đi, tình thế tốt đẹp của khu Trường Hà sẽ lập tức sụp đổ, ông ta muốn đề bạt Chung Vĩnh Minh không phải chỉ vì muốn kiềm chế Liễu Tuấn, mà còn vì muốn lấy lòng Chung Vĩnh Minh. Nhưng Liễu Tuấn đi rồi, Chung Vĩnh Minh mà tới là ngang bằng với việc hại hắn, cái đống hỗn loạn đó ai mà giải quyết cho nổi.
Nhưng đó vẫn chưa phải là nguyên nhân quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là tỉnh ủy sẽ không cho phép Liễu Tuấn từ chức, Hà Duyên An thì khỏi cần nói, trừ khi bị điên, mà Cận Tú Thật càng không thể đồng ý.
Hai năm này cực quan trọng đối với việc Cận Tú Thật muốn tiếp tục tại chức.
Liễu Tuấn là ai?
Là con trai Liễu Tấn Tài, con rể Nghiêm Ngọc Thành!
Sao có thể để tới tỉnh A được nửa năm đã bị o ép tới mức không còn cách nào ở lại nữa rồi? Nghiêm Liễu dễ bị bắt nạt như vậy sao? Nếu chuyện làm om lên, thì Cận Tú Thật không có chút ít lợi gì, thân phận Liễu Tuấn là người nối nghiếp của Nghiêm Liễu, tỉnh A nếu đẩy Liễu Tuấn đi thật, hơn nữa vì một người thân của con dâu Cận Tú Thật mà nên nổi thì Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài tuyệt đối không thể để yên cho qua.
Vào thời điểm mẫn cảm như thế, Cận Tú Thật sao có thể vì Chung Vĩnh Minh mà khai chiến toàn diện với Nghiêm Liễu.
Nếu chuyện nổ ra, khả năng chẳng phải chuyên đơn giản hai năm nữa ông ta có được tái nhiệm hay không, kết mối thú này, Cận Tú Thật phải suy nghĩ cho đám con cháu của mình.
Nghiêm Liễu đều còn trẻ hơn ông ta, nhất là Nghiêm Ngọc Thành, khả năng tiến thêm một bước là rất lớn, hơn nữa ảnh hưởng hiện giờ ở cao tầng cũng hơn hẳn ông ta.
Một vầng mặt trời đang lên và một bên ánh sáng sắp tắt, chênh lệnh trong đó khỏi nói cũng biết.
Cận Tú Thật chậm rãi nói:
- Lão Đinh, chuyện này làm quá đáng rồi.
Toàn thân Đinh Ngọc Chu run lên một chút.
Câu nói này đã biểu đạt rõ ràng thái độ của Cận Tú Thật.
Cận Tú Thật khẽ thở dài.
Ông ta biết tính cách cố chấp của Đinh Ngọc Chu, cục giận này không thể nuốt xuống được, hơn nữa nếu Đinh Ngọc Chu nhận thua, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng không nhận thua thì có thể làm gì được nào?
Lúc đó hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Đinh Ngọc Chu là cấp dưới cũ của Cận Tú Thật, nên ông ta biết chỉ một câu nói cua rmình không thể thuyết phục được Đinh Ngọc Chu, nếu như người này cố chấp làm càn, sẽ khiến cho chuyện không thể vãn hồi được.
Trầm ngâm một chút Cận Tú Thật quyết định thẳng thắn với Đinh Ngọc Chu:
- Hôm qua Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều gọi điện cho tôi.
Liễu Tấn Tài nói chuyện còn hơi khách khí một chút, còn Nghiêm Ngọc Thành không hề ôn hòa, miệng cười ha hả nhưng lại tuyên bố rõ ràng: Nếu như Liễu Tuấn không thể làm việc được ở tỉnh A, thì sẽ điều về tỉnh N.
Liễu Tuấn điều về tỉnh N, ảnh hưởng sự kiện nhả lên y sẽ không lớn, dù sao thành tích y làm được ở khu Trường Hà sờ sờ ra đó, không ai bới móc được gì, y chỉ là "kẻ bị hại" của thế lực bản địa tỉnh A thôi. Nghiêm Liễu có thể lợi dụng cơ hội này mà khơi lên tranh đấu phái hệ cũng chưa biết chừng, mà cao tầng xưa nay luôn cực kỳ kiêng kỵ thế lực bản địa hùa vào với nhau.
Nghe Cận Tú Thật uyển chuyển biểu đạt nội dung cuộc điện thoại của Nghiêm Liễu, Đinh Ngọc Chu buông một tiếng thở dài, lòng hiểu rất rõ chuyến này ông ta mất hết thể diện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...