Tâm tình của Liễu Tuấn rất khó diễn tả.
Tranh thủ cuộc họp thường ủy mở ra, Thôi Phúc Thành đã trao đổi với y, điều chỉnh Sài Thiểu Cơ gần như không thể tránh khỏi nữa, cho dù chưa thu được nhất trí trong cuộc họp văn phòng bí thư, Đinh Ngọc Chu vẫn quyết định đưa lên thường ủy thảo luận.
Khi thông báo tình hình này, giọng nói của Thôi Phúc Thành rất bất lực, cũng xen vào đó chút phẫn nộ.
Đinh Ngọc Chu quá bá đạo rồi.
Ông ta làm quan ở Ngọc Lan bao năm, là phó bí tư tỉnh ủy tôn nghiêm, lại là một trong số đại tướng đắc lực nhất của Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu không cho phép quyền uy của mình có bất kỳ sự khiêu chiến nào, biết rõ ràng điều chỉnh Sài Thiệu Cơ sẽ hoàn toàn chọc giận Liễu Tuấn, từ đó liên minh với Thôi Phúc Thành, nhưng Đinh Ngọc Chu vẫn cố chấp độc đoán làm theo ý mình.
Có lẽ trong mắt ông ta, dù Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành liên minh cũng chẳng là cái gì.
Một thị trưởng cực kỳ yếu thế, một thường ủy con nít ranh, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, không có chút căn cơ nào ở Ngọc Lan, hai người như thế cho dù có kết mình mình cải biết gì được thế cục thường ủy chứ?
Thường ủy Ngọc Lan vẫn là thiên hạ của Đinh Ngọc Chu.
Quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh tuyệt đối không thể vì Liễu Tuấn tới mà thay đổi.
Đinh Ngọc Chu quyết định điều chỉnh Sài Thiệu Cơ, đề bạt Chung Vĩnh Minh kiềm chế Liễu Tuấn, nếu không khu Trường Hà sẽ hoàn toàn quy thuận Thôi Phúc Thành, hoặc có lẽ Đinh Ngọc Chu chỉ muốn hoàn thành một mục đích, rất có khả năng là mục đích lớn nhất, lấy lòng Cận Tú Thận, có lẽ là Đinh Ngọc Chu còn có một mục đích khác. Ông ta bất chấp tất cả làm càn như vậy, chỉ vì là muốn đạt mục đích cuối cùng "ăn miếng trả miếng" với Liễu Tuấn.
Cuối năm ngoái so kè, Trì Cổ bị khai trừ công chức, tầng quản lý của Cty Trường Phong bị "thanh trừng" triệt để, Liễu Tuấn lập nên uy vọng rất cao ở khu Trường Hà, ngược lại quyền uy của Đinh Ngọc Chu bị suy yếu, ba phó bí thư tỏ thái độ rõ ràng không thuận theo ý ông ta nữa! Mà thứ người đứng sau lưng ông ta muốn thấy là Hà Duyên An cùng cán bộ bản địa tranh đấu với nhau đã không xảy ra, ngược lại thái độ của Trì An Phong lại trở nên tương đối mập mờ, cán bộ Trì hệ hình như bắn đấu sản sinh ra chút chia rẽ với bọn họ, nhìn thì có vẻ không nhận ra nhưng nó đã thực sự tồn tại.
Đinh Ngọc Chu rất tức giận.
Người làm lãnh đạo lâu năm, khó chấp nhận nhất là loại khiêu chiến trắng trợn tới từ cấp dưới.
Huống chí Đinh Ngọc Chu lại là lãnh đạo mạnh mẽ như thế.
Không một ai có thể làm loạn ở Ngọc Lan này.
Dù đó có là Thôi Phúc Thành hay Liễu Tuấn đều không thể.
Khi trao đổi điện thoại với Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười rất thoải mái, làm Thôi Phúc Thành càng thêm buồn bực. Người trẻ tuổi này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- Tôi biết rồi, cám ơn Thôi thị trưởng.
Liễu Tuấn chỉ hời hợt nói một câu như thế rồi cúp điện thoại, sau đó sai Vu Hoài Tín chuẩn bị xe, lên thẳng thành ủy.
Bên kia điện thoại, Thôi Phúc Thành chưa cảm nhận được sự thay đổi của Liễu Tuấn, nhưng Vu Hoài Tín cảm thấy rõ ràng, Liễu bí thư ngồi ghế đằng sau, từ lúc lên xe hai môi mím chặt không nói một lời, nhưng toàn thân bốc lên chiến ý ngùn ngụt, theo kinh nghiệm nửa năm nay của Vu Hoài Tín, hắn đoán chắc chắn là Liễu bí thư thực sự nổi giận rồi.
Lần này đối thủ Liễu bí thư gặp phải là ai đây?
Liễu bí thư lên thành phố là để tham gia cuộc họp thường ủy, chẳng lẽ đối thủ là người trong thường ủy? Tất nhiên Vu Hoài Tín nghĩ ngay tới Đinh Ngọc Chu.
Vu Hoài Tin bất giác rùng mình.
Nhưng hắn không dám nói gì, chỉ nắm chặt tay vịn ghế, ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt.
Khu Trường Hà mặc dù kề sát thành phố, nhưng trong tất cả thường ủy, văn phòng của Liễu Tuấn cách tòa nhà thành ủy xa nhất, trước kia đi họp, Liễu Tuấn thường đến sớm trước mấy phút, ngồi ở trong phòng họp đợi các thường ủy khác tới. Đó là một thái độ hạ mình, cũng là sự khiêm nhường cẩn thận của một người trẻ tuổi nên biểu hiện ra.
Nhưng lần này Liễu Tuấn lại tới đúng giờ, thậm chí còn gặp phải Đinh Ngọc Chu và Ngưu thư ký ở hành lang.
- Chào Đinh bí thư.
Liễu Tuấn rất trấn tĩnh.
Đinh Ngọc Chu mặt nghiêm trang, chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lễ.
Ngưu thư ký thì mỉm cười với Liễu Tuấn, nhưng lòng thì ngạc nhiên.
Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?
Không phải Liễu Tuấn cố ý "đụng xe" với Đinh bí thư chứ? Quy củ bất thành văn của thường ủy là bí thư sẽ tới cuối cùng, tiếp nhận mọi người chào hỏi, Liễu Tuấn đến cùng lúc là hơi phạm húy rồi.
Ngưu thư ký vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ khách khí nhường Đinh bí thư đi trước, không ngờ Liễu Tuấn chào xong ngâng nhiên đi vào phòng họp, vứt Đinh Ngọc Chu lại đằng sau.
Tôi tuân thủ quy tắc, tới phòng họp trước đợi bí thư đại nhân giá đáo!
Làm như thế về lý không thể bới móc được gì, nhưng hai người một trước một sau đi vào phòng hội nghị, chỉ chênh nhau vài bước, lại cấp người ta một cảm giác Đinh Ngọc Chu "theo hầu" Liễu Tuấn rồi.
Liễu Tuấn đi vào phòng hội nghị, mỉm cười gật đầu chào các thường ủy rồi đi tới chỗ ngồi của mình, Đinh Ngọc Chu đã xuất hiện ở cửa phòng họp, các thường ủy liền mỉm cười gật đầu chào.
Đinh Ngọc Chu mặt vẫn lạnh tanh, bước vững vàng lên ghế chính.
Thái Tiên Phong nhìn Đinh Ngọc Chu xin chỉ thị, ông ta khẽ gật đầu, Thái Tiên Phong liền hắng giọng bắt đầu cuộc họp.
- Kính thưa các đồng chí, hôm nay thường ủy chủ yếu nghiên cứu điều chính một số cán bộ! Tiếp theo, xin mời Kim trưởng phòng đọc danh sách điều chỉnh cán bộ dự kiến.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Kim Lập Kỳ.
Kim Lập Kỳ mỉm cười, mở quyển sổ trước mặt ra đọc:
- Thưa các đồng chí, lần điều chỉnh cương vị này, tổng cộng có 12 người, đã thảo luận qua trên cuộc họp văn phòng bí thư, giờ tôi sẽ đọc lại.
Mộ số thường ủy cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Điều chỉnh cán bộ trung tầng đương nhiên là phải thông qua thảo luận ở văn phòng bí thư rồi, Kim Lập Kỳ "chú thích" kiểu vẽ rắn thêm chân này là có dụng ý gì?
Muốn nhắc nhở? Hay cảnh cáo ai?
Kim Lập Kỳ đọc danh sách dự kiến nhất trí với cuộc họp văn phòng bí thư. Nhưng người tinh ý phát hiện ra vừa rồi Kim Lập Kỳ nói có tổng cộng 12 sự điều chỉnh, hiện giờ chỉ có đọc 10 điều chỉnh. Đoán chừng vị trí quan trọng nhất để lại thảo luận riêng rồi.
Điều chỉnh cán bộ xưa nay chẳng thế nói tới hai chữ bảo mật, đừng nói là các thường ủy, dù là nhân viên văn phòng bình thường sợ rằng cũng nắm rõ danh sách này như lòng bàn tay.
Sài Thiệu Cơ, mới chính là tiêu đểm thực sự của cuộc điều chỉnh này.
Điều chỉnh 10 cương vị trước y như thảo luận ở văn phòng bí thư, mọi người đều không có ý kiến gì, các thường ủy chỉ nói vài câu mang tính tượng trưng, đại đa số là tán đồng, còn về phần các thường ủy danh nghĩa như Thường Uy, Liễu Tuấn và Phùng Đào, thậm chí ngay cả phát biểu mang tính tượng trưng cũng chẳng có, chỉ thi thoảng cầm cốc trà lên uống, không nói lấy một lời.
Vì các thường ủy không có ý kiến gì phản đối, nên 10 vị trí kia được nhất trí thông qua, không cần tiến hành giơ tay biểu quyết.
Kim Lập Kỳ hơi do dự nhìn Đinh Ngọc Chu.
Điều chỉnh Sài Thiệu Cơ đã nảy sinh chia rẽ nghiêm trọng ở văn phòng bí thư, Kim Lập Kỳ đang dò hỏi Đinh Ngọc Chu có thay đổi chủ ý không. Một khi hắn đọc ra là không còn đường lùi nữa.
Đinh Ngọc Chu mắt nhìn thằng về phía trước, không chút lay chuyển nào.
Kim Lập Kỳ thầm than, Đinh Ngọc Chu đã quyết rồi.
- Phòng tổ chức kiến nghị đồng chí Chung Vĩnh Minh huyện trưởng chính phủ nhân dân huyện, phó bí thư huyện ủy huyện Ngọc Tây đảm nhận phó bí thư khu ủy khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Trường Hà, đồng chí Sài Thiệu Cơ nguyên chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà sẽ có an bài khác.
Giọng Kim Lập Kỳ không còn vang vọng như trước nữa.
Ánh mắt các thường ủy như vô ý lướt qua mặt Liễu Tuấn, Liễu bí thư ngồi ngay ngắn, trên mặt không có chút biểu cảm nào, thật không hiểu làm sao một người trẻ tuổi lại có thể rèn luyện được khí độ bình thản trước vinh nhục như thế.
Có lẽ vì trong nhà có cha làm tỉnh trưởng, cha vợ làm bí thư tỉnh ủy mà vô tình bị ảnh hưởng rồi.
- Tôi không đồng ý với sự điều chỉnh này.
Không đợi cho Đinh Ngục Chu bảo mọi người cho ý kiến, Thôi Phúc Thành tiếp lời Kim Lập Kỳ ngay.
Các thường ủy chấn động, ánh mắt chuyển hướng sang Thôi Phúc Thành.
Vì Sài Thiệu Cơ nảy sinh chia rẽ lớn, thậm chí Thôi Phúc Thành và Đỗ Văn Nhược thiếu chút nữa cãi nhau, Điền Hoằng Chính cũng rõ ràng có thái độ phản đối, những điều này mọi người đều biết. Vốn cho rằng nếu Kim Lập Kỳ đã đọc ra, như vậy sau cuộc họp văn phòng bí thư, khẳng định Đinh Ngọc Chu đã trao đổi riêng với Thôi Phúc Thành và Điền Hoằng Chính rồi.
Dù sao cuộc họp văn phòng bí thư là mọi người "đóng cửa cãi nhau" có ý kiến bất đồng là thường tình, nhưng lên thường ủy, vẫn phải trao đổi ổn định trước thì hơn, cuộc họp thường ủy xảy ra chia rẽ mang tinh nguyên tắc không phải chuyện hay, cho dù được thông qua cũng là sự đả kích với uy tín của Đinh Ngọc Chu.
Cứ dựa vào quyền thế chèn ép đồng nghiệp, phương thức làm việc của Đinh bí thư phải chăng quá thô bạo đơn giản?
Nhưng theo tình hình này mà xét, hiển nhiên Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành trao đổi riêng không thu được nhất trí, thậm chí có trao đổi với nhau chưa cũng khó mà biết được.
Đồng thời mọi người cũng ý thức được Đinh Ngọc Chu quyết tâm thông qua kiến nghị này.
Mặc kệ thế nào, thành phố Ngọc Lan vẫn do Đinh Ngọc Chu tôi định đoạt.
Chiến sự nổ ra rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...