Liễu bí thư làm xong việc riêng, liền cùng một đám đông xúm xít vây quanh bắt đầu quan sát công trường, đó không phải là kiểu quan cách hời hợt, mà Liễu bí thư đi tới mấy địa điểm thi công, bắt tay thăm hỏi nhân viên công trình, nói những lời quan tâm, thấy thời gian không sớm nữa, Liễu bí thư chuẩn bị kết thúc chuyến thị sát.
Lúc này điện thoại của Vu Hoài Tín vang lên.
- A lô, vâng chào Thôi thị trưởng, vâng Liễu bí thư có ở đây, thị trưởng đợi một chút...
Vu Hoài Tín liền đưa điện thoại cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhận lấy điện thoại:
- Chào Thôi thị trưởng.
- Liễu bí thư ở công trường à? Được được, tôi tới ngay, thuận tiện thảo luận chút chuyện.
Thôi Phúc Thành cười ha hả trong điện thoại, tâm tình không tệ.
Từ khi Liễu Tuấn đưa vào vô số cuộc đầu tư, mức độ quan tâm của Thôi Phúc Thành với khu Trường Hà tăng lên rõ ràng, thậm chí Thôi Phúc Thành còn đích thân tham gia nghi thức ký hợp đồng và khởi công xây dựng thành phố điện ảnh, từ năm ngoái đến nay hắn tới khu Trường Hà không dưới bảy lần.
Khu Trường Hà thuộc phân quản của hắn, quan tâm một chút là hợp tình hợp lý, năm năm trước Đinh Ngọc Chu vì kiến thiết khu Trường Hà mà thu được không ít lợi ích, thành công leo lên làm bí thư, nhưng tới tay hắn lại thành một đống hỗn loạn, mặc dù ai cũng biết nguyên nhân trong đó không thể trách hắn được.
Nhưng bất kể thể nào khu Trường Hà xuống dốc trong tay hắn, về lý, món nợ này thế nào cũng tính lên đầu hắn.
Nhưng Liễu Tuấn vừa tới, đã làm khu Trường Hà sắp lấy lại được cảnh tượng huy hoàng ngày nào, Thôi Phúc Thành sao chẳng quan tâm? Nói không chừng lão Thôi hắn bởi vì "trùng hưng" được khu Trường Hà mà tái diễn lịch sử năm xưa của Đinh Ngọc Chu.
Hơn nữa từ cuộc hợp thường ủy hôm đó ủng hộ Liễu Tuấn, sâu trong nội tâm, quan hệ hai người tựa hồ xích lại gần hơn rất nhiều, Thôi Phúc Thành hi vọng có thể lôi kéo Liễu Tuấn vào phe cánh của mình.
Người trẻ tuổi này là một nhân vật lớn.
Vừa mới tới đã chống lại thế lực bản địa, đẩy văng con trai Trì An Phong ra khỏi quan trường, còn ép Trì An Phong phải ra mặt hoạt động, điều thân tín của y tít từ tỉnh N qua đây, có thể được gọi là toàn thắng.
Một nhân vật mạnh mẽ như thế, không thể cho bản thân sử dụng cũng không nên trêu chọc thành kẻ địch.
Nhận được điện thoại của Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn liền cùng đám Bàn Đại Hải tới cửa công trường đợi.
Rất nhanh chiếc Audi của Thôi Phúc Thành tới trước mặt, vì khu Trường Hà ở ngoại thành, nên Thôi Phúc Thành chỉ mang theo một thư ký.
Liễu Tuấn không chủ động đi tới mở cửa cho Thôi Phúc Thành, chỉ mỉm cười đứng đợi.
Tuấn thiếu gia không hành động, Bàn Đại Hải cũng đứng im.
Trên thế giới này, người đáng để Bàn Đại Hải đích thân mở cửa xe không nhiều, Thôi Phúc Thành không có tên trong danh sách đó.
- Chào Thôi thị trưởng.
Thôi Phúc Thành từ trên xe xuống, Liễu Tuấn mới tiến lên một bước bắt tay, Thôi Phúc Thành cũng không có chút phật ý nào, cười vui vẻ bắt tay y.
Mặc dù Thôi Phúc Thành có ý muốn kéo Liễu Tuấn vào phe cánh của mình, nhưng thường ngày gặp gỡ qua lại, vô cùng khách khí và ôn hòa, trong lòng hắn, kỳ thực đặt Liễu Tuấn ở một vị trí ngang hàng rồi. Quan chức của Liễu Tuấn thấp hơn hắn một bậc, tuổi cũng ít hơn hai mươi mấy tuổi, chênh lệch lớn, song Thôi Phúc Thành hiểu rõ, mình không thể mãi mãi là cấp trên của Liễu Tuấn, chỉ sợ vài năm nữa thôi là Liễu Tuấn ngồi ngang hàng với hắn, thêm chút thời gian nữa, có lẽ hắn còn phải ngửa mặt lên nhìn Liễu Tuấn.
Trong thời gian hợp tác với Liễu Tuấn, tạo dựng nên quan hệ sâu sắc, là điều quan trọng nhất.
- Giám đốc Lâm lúc nào gặp cũng thấy phong thái như cũ.
Thôi Phúc Thành nắm chặt tay Bàn Đại Hải, nói vui một câu.
- Ha ha, Thôi thị trưởng lại trêu tôi rồi.
Bàn Đại Hải cũng tươi cười bắt tay, hắn khá có thiện cảm với sự khách khí của Thôi Phúc Thành, hắn đã gặp đủ các loại quan viên, kẻ nào kiêu ngạo trước mặt hắn thì hắn càng kiêungạo hơn, cho dù qua lại với đám đầu mục tổng cục điện ảnh, cũng chẳng khúm núm hạ mình.
Giám đốc Lâm càng làm cao, người ta càng khách khí.
Cái thế giới này rất hiện thực.
Thôi Phúc Thành nói:
- Liễu bí thư, cùng đi ngó nghiêng một chút nhé?
- Vâng.
Hai người liều đi sóng vai nhau, Bàn Đại Hải tụt lại nửa bước, những người khác thì theo đằng xa, cả đoàn người đi tới một ngọn núi nhỏ, nghiêm khắc mà nói thì gọi là một đồi đất thì đúng hơn.
Thôi Phúc Thành hỏi:
- Giám đốc Lâm, cái đồi đất này định dùng vào việc gì?
Bàn Đại Hải cười đáp:
- Thôi thị trưởng, trong quy hoạch của chúng tôi đó là một giáo trường, một số cảnh quay có không gian rộng lớn, về sau sẽ quay ở nơi này, ngọn đồi này làm điểm đặt máy quay rất thích hợp.
Thôi Phúc Thành khẽ gật đầu, quan sát ngọn đồi rồi cười:
- Đúng là thế, giám đốc Lâm thật có tầm nhìn.
- Ha ha, Thôi thị trưởng quá khen rồi, đây là công lao của những kiến trúc sư, chính bọn họ quyết định như thế. Thôi thị trưởng, Liễu bí thư, đi lên đó có thể đại khải nhìn thấy cả khu thành.
Thôi Phúc Thành cười lớn.
- Hay, leo lên đỉnh Thái Sơn, nhìn xuống khắp thiên hạ...
Ngọn đồi đất này tất nhiên không thể so bì được với Thái Sơn Đông Nhạc, nhưng ở khu hồ Hợp Thủy, cũng được coi là cao điểm rồi, đoàn người đi lên trên Bàn Đại Hải đã phải thở dốc rồi.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Đại Hải, phải rèn luyện thêm thôi.
Bàn Đại Hải cười ngượng:
- Vâng, vâng, phải rèn luyện....
Lên ngọn đồi quả nhiên tầm nhìn rộng lớn hơn rất nhiều, cả khu công trường đều thu hết vào tầm mắc, thấy cảnh tượng những chiếc máy lớn chạy rầm rầm, hối hả tập bật, Thôi Phúc Thành cảm khái:
- Giám đốc Lâm không thẹn là ông chủ lớn từ Nam Phương tới, lòng dạ và khí phách chưa nói, chỉ êing tốc độ xây dựng này đã khiến người ta phải khâm phục không thôi rồi...
Bàn Đại Hải liền cười nói mấy câu khiêm tốn.
- Giám đốc Lâm, theo kế hoạch của ông thì nơi này bao giờ hoàn thành toàn bộ, chính thức đi vào sử dụng.
Bàn Đại Hải đáp rất chắc chắn.
- Quy mô thành phố điện ảnh tương đối lớn, tổng cộng chia làm ba giai đoạn xây dựng. Thành thời Đường chính là chỗ đang xây dựng dự kiến cuối năm nay hoàn thành, chính thức đi vào hoạt động luôn, hai giai đoạn sau, sang năm có thể xong.
- Thế thì tốt quá.
Thôi Phúc Thành gật gù, thân thiết nói:
- Giám đốc Lâm nếu có yêu cầu gì với chính phủ địa phương thì ngàn vạn lần đừng khách khí, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ phối hợp.
- Ha ha, có Thôi thị trưởng và Liễu bí thư ủng hộ, tôi không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
- Liễu bí thư từ khi tới khu Trường Hà, có mấy tháng ngắn ngủi, chưa đầy một năm đã làm khu Trường Hà thay đổi nghiêng trời lệch đất, khắp nơi là cảnh kiến thiết tưng bừng làm lòng người phấn chấn.
Thôi Phúc Thành quay sang nói với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Đó đều là do chính phủ thành phố lãnh đạo chính xác, tôi và các đồng chí trong khu chỉ làm việc trong phận sự thôi.
Thôi Phúc Thành nhìn y một cái gật đầu.
Người trẻ tuổi này bất kể lúc nào cũng trầm ổn như thế, chẳng bao giờ vơ lấy công vào mình.
- Liễu bí thư, đối với việc quy hoạch phát triển tổng thể của khu Trường Hà mấy năm sau nữa, đồng chí là các đồng chí khác trong khu có sắp xếp thế nào?
Thôi Phúc Thành hỏi tới vấn đề mình quan tâm.
Khu Trường Hà thành hay bại, sẽ liên quan tới tiền độ của hắn, năm nay hắn đã 50 rồi, nếu như có thành tích lớn, hoàn toàn có thể tiến lên thêm một bậc, trở thành lãnh đạo cấp phó bộ, nếu như vận may không tệ, tiến thẳng tới chức chính bộ cũng không phải là hoàn toàn không thể.
- Trong vòng ba năm sẽ xây dựng nên một thành phố mới, nối liền cả khu Trường Hà với thành phố Ngọc Lan, chính thức trở thành một bộ phận chỉnh thể của thành phố Ngọc Lan.
Liễu Tuấn thong thả nói.
Thôi Phúc Thành giật mình, hắn vốn cho rằng Liễu Tuấn sẽ nói tới hạng mục kiến thiết cụ thể như đưa vào đầu tư bao nhiêu, tăng thêm thu nhập tài chính bao nhiêu, cống hiến cho thành phố thế nào. Dù sao trong thiết kế ban đầu, nơi này là nguồn thuế của thành phố Ngọc Lan, không ngờ Liễu Tuấn vẽ ra một viễn cảnh rộng lớn như thế.
Muốn khu Trường Hà trở thành bộ phận của thành phố Ngọc Lan, đây chẳng phải là trò đùa, từ lúc thành lập, mấy chục năm qua thành phố Ngọc Lan không ngừng xây dựng phát triển, diện tích khu nội thành chỉ có 200 km vuông, vậy mà diện tích khu Trường Hà là 300 km vuông.
Đương nhiên đưa toàn bộ khu Trường Hà bất kể quy cách khu vực đều trở thành thành phố là không thể, nhưng nếu chỉ đem trấn Hợp Thủy thành khu thành thị mới cũng là hết sức khả quan, có nghĩa là diện tích toàn bộ thành phố Ngọc Lan sẽ tăng thêm một phần ba.
Đây đúng là một thành tích chấn động.
Nếu như lời của Liễu Tuấn có thể thành sự thật, vậy Thôi Phúc Thành là thị trưởng, nhất định sẽ lưu lạnh tiếng thơm trong lịch sử kiến thiết của thành phố Ngọc Lan.
Thôi Phúc Thành nhìn Liễu Tuấn nửa tin nửa ngờ, đợi y giải thích thêm.
- Trong vòng ba năm, đầu tư bên ngoài tận dụng thực tế sẽ không dưới 5 tỷ, xí nghiệp mới quy mô trung bình lớn không dưới con số 10, lấy kỹ thuật mới làm chủ thể, thêm vào xí nghiệp tập thể và quốc hữu vốn có, như thế tài chính có thể sử dụng trong khu sẽ tăng mạnh, lấy trấn Hợp Thủy làm trung tâm, phát triển về phía nam, kết nối với thành phố Ngọc Lan, xây dựng lên một thành phố hoa viên.
Liễu Tuấn vẫn thong thả trình bày kế hoạch của mình.
Thôi Phúc Thành nhướng mày, vì trong lời nói của Liễu Tuấn, hắn nhận ra sự tự tin cực độ, dường như Liễu Tuấn không phải đang đàm luận một khu vực chỉ 300km vuông, mà là một một viễn cảnh lớn lao hơn rất nhiều, như nắm giữ một xí nghiệp siêu cấp, tất cả đã được sắp xếp thỏa đảng, có tài chính hùng hậu để đảm bảo thực thì kế hoạch.
Nếu đúng là như thế khu Trường Hà may mắn thay! Thành phố Ngọc Lan may mắn thay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...