Liễu Tuấn và Cao Đức Thịnh vừa mới đi tới cầu thang, thì gặp ngay Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Thường Uy cùng với Mạnh Kế Lương đi lên, theo sau còn có cả một đám quan viên , trong đó có một thượng ta mặc đồng phục cảnh sát vũ trang, đoán chứng là chi đội trưởng của chi đội Ngọc Lan rồi.
Nếu quân đội và cơ quan công an phát sinh xung đột, cảnh sát vũ trang nhất định phải xuất hiện.
- Chào thủ trưởng.
Cao Đức Thịnh làm quân lễ với Thường Uy, mấy vị khác hắn cũng biết là lãnh đạo thành ủy, có điều chưa được giới thiệu, còn Thường Uy mặc quân trang, quân hàm đại tá, theo quy củ , hắn phải chào trước.
Thường Uy mặt âm trầm, dùng quân lễ đáp lại.
- Chào Đinh bí thư.
Liễu Tuấn đi tới bắt tay Đinh Ngọc Chu, sắc mặt trấn tĩnh.
Đinh Ngọc Chu chỉ nắm khẽ rồi buông ra, mắt nhìn y có vẻ rất phức tạp.
Tiếp theo đó Liễu Tuấn gật đầu với đám Thôi Phúc Thành, hiện giờ không phải lúc cần chú trọng lễ tiết.
Đinh Ngọc Chu hỏi:
- Người của chi cục công an đâu?
Liễu Tuấn đáp:
- Ở trong phòng hội nghị.
Định Ngọc Chu lại nhìn Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn khẽ gật đầu, Đinh Ngọc Chu liền thở phào, xem ra ít nhất không tạo thành sự cố thương tích, nếu như thế thì chuyện xử lý hậu quả có rất nhiều không gian để xoay chuyển điều đình.
Đinh Ngọc Chu không nói, sải bước tiến tới.
Liễu Tuấn đi trước dẫn đường tới phòng hội nghị.
- Đinh bí thư.
Nhìn thấy Đinh Ngọc Chu, Trì Cổ theo phản xạ đứng bật dậy.
Đinh Ngọc Chu nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn, Trì Cổ chột dạ cúi đầu xuống.
Phòng hội nghị không rộng lắm, một lúc đi vào bao nhiêu lãnh đạo thành ủy, ngay những cảnh sát chi cục đang ngồi cũng phải đứng dậy nhường chỗ cho cán bộ, tự giác đứng đối diện với Đinh Ngọc Chu, kẻ nào kẻ nấy cúi đầu, không dám thở mạnh lấy một cái.
Các đội viên đội đặc chủng vẫn hiên ngang cầm súng, giữ đúng tiêu chuẩn của quân nhân.
Ánh mắt uy nghiêm của Đinh Ngọc Chu chầm chầm quét qua toàn phòng, dứng trên người Trì Cổ đang cúi đầu một lúc, cuối cùng nhìn Liễu Tuấn, hỏi rất bình tĩnh:
- Tình huống thế nào? Liễu Tuấn, cậu nói đi.
Liễu Tuấn gật đầu, nói:
- Thưa Đinh bí thư và các vị lãnh đạo, trước tiên xin giới thiệu , vị này đồng chí Cao Đức Thịnh, phó đại đội trưởng của đại đội đặc chiến quân khu đông nam! Cao đại đội trưởng, vị này là bí thư Đinh Ngọc Chu của thành phố Ngọc Lan, còn đây là thị trưởng....
Liễu Tuấn giới thiệu thân phận hai bên, rồi vắn tắt kể lại tình hình, vô tư khách quan, không thêm vào bất kỳ một lời bình luận cá nhân nào.
Đinh Ngọc Chu nhìn Trì Cổ, hỏi rất uy nghiêm:
- Trì Cổ, cậu dẫn dắt đội ngũ thế nào?
- Đinh bí thư, tôi xin kiểm điểm, đầu trách bình thường tôi không quản lý đội ngũ không nghiêm..
- Không đúng, Trì bí thư, đây không phải là vấn đề anh quản lý nghiêm hay không, chính bản thân anh cũng không đủ tư cách.
Cao Đức Thịnh không chút khách khí cắt ngang lời Trì Cổ, sau đó nói với Đinh Ngọc Chu:
- Đinh bí thư, theo hai đồng chí Tống Văn Chiêu và Trương Trung phản ánh, bọn họ vừa tới đã nói rõ thân phận với đồng chí Trì Cổ, nhưng đồng chí Trì Cổ vẫn ra lệnh cho cán bộ cảnh sát đánh hai người bọn họ.
Đinh Ngọc Chu hơi nhướng mày lại.
Từ khi ông ta đảm nhận chức vụ lãnh đạo trọng yếu, chưa từng có ai xen vào khi ông ta nói chuyện với cấp dưới, càng chẳng cần nói chỉ là một trung tá quan quân nho nhỏ. Một cán bộ cấp trung đoàn nho nhỏ bình thường há đáng lọt vào mắt Đinh Ngọc Chu? Nhưng hiện giờ tình huống hơi đặc thù, đã trở thành sự kiện xung đột quân cảnh, hơn nữa trong địa phận của ông ta, không thể không thận trọng xử lý.
Đối với binh chủng tinh nhuệ của quân khu đông nam này, ông ta ít nhiều cũng nghe nói tới, Cao Đức Thịnh lên tới phó đại đội trưởng, nói không chừng có bối cảnh rất lớn, nếu không sao dám "công chiếm" chi cục công an? Ít nhất thì cũng là nhân tài được cấp trên coi trọng.
Quân đội có tính đặc thù riêng, rất nhiều chuyện địa phương không thể tùy ý can thiệp vào, hơn nữa rõ ràng là người ta chiếm lý, Đinh Ngọc Chu càng phải xử lý thận trọng.
- Trì Cổ, chuyện cỏ phải là như thế không? Cậu ngẩng đầu lên, trả lời thật trung thực cho tôi.
Đinh Ngọc Chu nhìn thẳng vào Trì Cổ, ngữ khí rất không vui.
Trì Cổ run rẩy, vội ngẩng đầu lên, giải thích:
- Đinh bí thư, bọn họ thực sự là quán ngang ngược.
Liễu Tuấn hơi nhếch mép cười nhạo.
Đinh Ngọc Chu từ đầu tới cuối luôn để ý theo dõi Liễu Tuấn, tất nhiên hành động này không qua được mắt ông ta, không khỏi thầm lắc đầu, Trì Cổ đúng là bị lãnh đạo cũ làm hư rồi.
Người ta có ngang ngược tới đâu, tiến vào chi cục công an, anh thân là cục trưởng tuyệt đối không thể không hỏi trắng đen gì là dùng bạo lực nay? Văn minh chấp pháp ở đâu? Huống hồ người ta còn nói rõ thân phận rồi, từ đầu tới cuối rõ ràng là hộp đêm kia và cảnh sát hùa vào với nhau, chẳng lẽ anh đem bắt người ta, lại còn bảo người ta ngoan ngoãn chịu đòn sao?
Không có chút dũng mãnh, thì làm sao làm được lính đặc chủng? Về nhà bế con luôn cho xong.
- Khốn kiếp!
Đinh Ngọc Chu quát lớn, nổi giận lôi đình.
- Đây là cục công an hay là ổ phỉ? Cứ vào cửa này là phải ăn đòn à?
Trì Cổ chưa từng thấy Đinh Ngọc Chu nổi giận như thế, chớp mắt sắc mặt tái nhợt như giấy, trên trán mồ hôi rỏng ròng, toàn thân không kìm chế được run lên.
Thường Uy và Mạnh Kế Lương sắc mặt âm trầm, chỉ có Thôi Phúc Thành thản nhiên như không, ngồi đó không có chút biểu cảm nào, không ai nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì.
- Trì Cổ, chuyện này cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, cậu phải làm bản kiểm điểm sâu sắc, đợi tổ chức xử lý.
Đinh Ngọc Chu quát tháo Trì Cổ tới mấy phúc mới hơi bình tĩnh lại, nói lạnh như băng.
Thôi Phúc Thành khóe miệng nhếch lên một chút, nụ cười nhạo báng thoáng qua rồi biến mất.
Đừng thấy Đinh Ngọc Chu nổi giận lôi đình, chửi mắng Trì Cổ tối tăm mặt mũi, nhưng đến lúc xử trí vấn đề chỉ hời hợt cho qua. Hắc hắc, kiểm đểm sâu sắc, chờ xử lý à? Nghe thì đường hoàng lắm, nhưng truyện trôi qua rồi, còn ai truy cứu nữa?
Đây chính là sự khác biệt với việc đấu tranh tầm thấp như cấp huyện, ở địa phương lúc nào cũng đối lập nhắm thẳng vào nhau không tha.
Đợi đuổi đám Cao Đức Thịnh đi, rồi đánh tiếng với cao tầng bộ đội, phê bình giáo dục người bên mình một chút, thế là xong chuyện.
Dù sao chuyện này bất kể là địa phương hay là quân đội, không ai muốn làm lớn lên cả.
Đinh Ngọc Chu quát tháo Trì Cổ xong, hòa hoãn ngữ khí rồi nói:
- Đồng chí Cao Đức Thịnh, cán bộ công an chi cục Trường Hà chấp pháp thô bạo, làm đồng chí bộ đội bị đối xử bất công, tôi xin đại biểu cho chính phủ thành phố, cùng khu Trường Hà, bày tỏ xin lỗi! Chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc những người có liên quan.
Phải nói thái độ này của ông ta bề ngoài rất thành khẩn, là lãnh đạo địa phương, không thể tùy ý phê bình bộ đội. Mặc dù chuyện này bên công an sai trước, nhưng bộ đội cũng sai, song người có tự có cấp trên quản lý, xử lý đám Cao Đức Thịnh thế nào tất nhiên có cao tầng bộ đội quyết định. Giả sử chuyện này Đinh Ngọc Chu xử theo phía bội đội, thì làm thế này là rất bảo vệ cho đám Trì Cổ rồi.
Cao Đức Thịnh ưỡn thẳng lưng, đứng nghiêm nói:
- Cám ơn Đinh bí thư, xin lỗi thì tôi không dám nhận! Có điều tôi có chuyện muốn tố cáo.
Tất cả mọi người có mặt đầu biến sắc, không biết Cao Đức Thịnh còn muốn giở trò gì.
Hàng mi của Đinh Ngọc Chu giần giật, bình thản hỏi:
- Đồng chí Cao Đức Thịnh, đồng chí muốn tố cáo điều gì?
- Tôi muốn tố cáo hộp đêm Dạ Đế trong địa phận công ty Trường Phong, chứa chấp phụ nữ mại dâm, bắt chẹt khách hàng.
Cao Đức Thịnh nói từng chữ một.
- Đồng chí Cao Đức Thịnh, xin hãy chú ý thân phận.
Lúc này Thường Uy cuối cùng đã phải lên tiếng, thái độ rất không vui.
Ai cũng cảm thấy Cao Đức Thịnh làm chuyện thừa thãi, cục công an có sai, các anh dùng tới cả bộ đội đặc chủng, đem từ cục trưởng tới đội viên phổ thống đánh không tha một ai thì lại đúng chắc? Một phó bí thư tỉnh ủyđã phải cúi đầu xin lỗi, thể diện cấp cho đủ lắm rồi còn muốn gây phức tạp thêm vấn đề làm gì?
Thật không hiểu chuyện gì cả!
Cao Đức Thình trầm giọng nói:
- Thường tư lệnh viên, tôi tố cáo có chứng cứ xác thực, hiện giờ hộp đêm Dạ Đế đã ở sự khống chế của chúng tôi, bắt được rất nhiều cuộc mua bán dâm ngay tại chỗ.
Các lãnh đạo thành ủy tức thì đưa mặt nhìn nhau.
Lúc đầu nhận được báo cáo, chỉ là quân cảnh xung đột, không ngờ Cao Đức Định con chơi trò này, thực chất Cao Đức Thịnh bị ép, chuyện đã làm rồi thì phải có câu trả lời, nếu không về sau làm um lên, rất có khả năng bị hộp đêm cắn trả.
Quân đội và công an xung đột thì có cấp trên quản lý, là vấn đề trong thể chế, cấp trên của cả hai sẽ tìm cách che đậy, nhưng hộp đêm Dạ Đế là xí nghiệp, Cao Đức Thịnh dẫn một đám quan quân như lang như hổ tới xới tung lên, nếu như cứ thế im lặng lui quân thì không phải là thượng sách, người ta muốn giở trò quá dễ.
Cao Đức Thịnh hiểu rất rõ, đã mở đầu là phải có cách giải quyết hậu quả.
Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đập chế cái hộp đêm đó, nhổ cỏ tật gốc, dẹp trọng ổ, đây mới là biện pháp tốt nhất để giải quyết tất cả lo lắng về sau.
- Đinh bí thư, Thường tư lệnh, theo tình huống mà tôi biết, người liên quan tới việc mại dâm chơi gái hôm nay, có mấy vị là cán bộ khu và thành phố, thậm chí còn là cán bộ lãnh đạo chức vụ rất cao.
Thấy Đinh Ngọc Chu mặt biến đổi không ngừng, Cao Đức Thịnh lại thêm vào một câu.
Đến giờ Thôi Phúc Thành như sư nhập thiền cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Được rồi, giờ chúng ta tới hộp đêm xem sao.
Đinh Ngọc Chu trầm ngâm chốc lát rồi đưa ra quyết định
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...