Gánh nặng quá lớn.
Đây là vấn đề mà mỗi một xí nghiệp quốc hữu đều gặp phải trong giai đoạn chuyển mình.
Đôi khi lắng đọng của lịch sử không phải là chuyện tốt.
Lịch sử lâu dài, tất nhiên có tích lũy kỹ thuật sâu dày, đồng thời cũng sinh ra rất nhiều ràng buộc và gánh nặng.
Ví như số lượng công nhân và cán bộ nghỉ hưu, ví như phúc lợi cố hữu của xí nghiệp quốc hữu.
Tất cả những thứ này cộng lại, là một số tiền cực lớn.
Mà số tiền này, tất nhiên phải tính vào trong giá thành phẩm.
Giá sản phẩm cao, sức cạnh tranh liền suy yếu.
Sản xuất càng nhiều, lỗ càng lớn hơn.
Nhưng nếu ngừng sản xuất, thì đó không phải là vẫn đề lời lỗ nữa, mà là vấn đề sinh tồn.
Vận hành cơ bản thế nào cũng phải duy trì.
Đồng thời, cơ chế sơ cứng cũng là một vấn đề.
Nhiều chỗ thiếu sót, hoặc là cơ hội thị trường xuất hiện không phải là không ai nhìn thấy.
Thậm chí có thể nói rất nhiều người nhìn thấy.
Xí nghiệp quốc hữu đâu có thiếu nhân tài nhạy bén có tầm nhìn.
Nhưng quan trọng là có nhìn thấy cũng không có cách nào.
Một cơ cấu vận hành nội bộ bị sơ cứng không thể xử lý hiệu quả tin tức này.
Mọi người đều chuyện chẳng liên quan tới mình đều kê cao gối ngủ ngon, thậm chí có liên quan vẫn cứ ngủ ngon, chưa tới lúc lửa chảy ngang mày thì chưa hành động.
Cùng với cơ cấu sơ cứng thì cũng tồn tại tư tưởng sơ cứng.
Cầm cái bát cơm sát, ăn cái bát cơm to, là cán bộ công nhân viên chức nhà nước, luôn "tự động tự giác" đợi cấp trên an bài.
Đó là dấu ấn cực sâu do các kế hoạch kinh tế để lại.
Bao nhiêu năm quá tất cả hình thành một thói quen, tất cả đợi cấp trên.
Dù sao anh cũng phải trông nom chuyện của tôi, sinh lão bệnh tử cũng có cơ quan đơn vị lo rồi.
Nhưng đại bộ phần đều không nghĩ tới, một khi cơ quan không dựa được vào nữa thì sao? Trong thời đại kinh tế kế hoạch, thậm chí là trong thời kỳ đầu cải cách mở cửa đều không phải lo lắng vấn đề này.
*** còn gọi là kinh tế mệnh lệnh, từ khâu phân phối vật liệu, tiêu thụ sản phẩm đều cho chính phủ hoạch định trước, gần như mọi kế hoạch đều dựa vào chính phủ. Trong giai đoạn chiến tranh, thời kỳ đầu dựng nước thì tất nhiên rất có lợi, nhưng một khi thả ra thị trưởng thì...
Công việc có đơn vị lo, vậy đơn vị thì ai lo? Quốc gia chứ ai! Một quốc gia lớn như vậy còn sợ để công nhân chết đói à? Không ngờ cái tình huống này giáng xuống thật, giống như dần dần giáng xuống, lại giống như thình lình giáng xuống.
Đột nhiên cái bát cơm sắt không dựa vào được nữa.
Phải nghỉ việc rồi! Phải tự kiếm sống rồi! Có người không hiểu, có người phẫn nộ, thậm chí có người không ngừng khiếu nại lên trên! Nhưng bất kể thế nào cũng không thay đổi được hiện thực.
Không tiến bộ sẽ bị đào thải.
Liễu Tuấn hiện giờ không có tâm tư truy cứu nguyên nhân, y quan tâm tới biện pháp và lối thoát hơn.
- Lão Chu, lão Triệu, nhà máy cứ như thế này là không được, cần phải nghĩ cách!
Liễu Tuấn cau mày nói.
Ánh mắt Chu Phi Dược và Triệu Ngạn gặp nhau thoáng chốc rồi tự tách ra.
- Vâng phải nghĩ cách thôi, nếu không không qua được năm nay nữa.
Chu Phi Dược nói.
Hiện giờ sắp hết năm, cần chi tiêu một khoản lớn, để xem vị Tiểu Liễu bí thư này rốt cuộc có bản lĩnh gì để ứng phó nguy cơ.
Liễu Tuấn mày càng nhíu chặt, không để ý tới Chu Phi Dược.
Mặc dù Chu Phi Dược nói đều là sự thực, nhưng so với tiền đồ của nhà máy, nó chỉ là khó khăn tạm thời mà thôi.
Liễu Tuân cần phải nhìn rõ toàn cục, dây dưa vào vấn đề cụ thể này, biến thành chữa được đau chân sinh ra đau đầu mất rồi.
Hà Duyên An điều y từ tít tỉnh N tới đây không phải để làm lính cứu hỏa.
Cán bộ lâu năm năm trong thế chế, chỉ cần không quá ngu xuẩn, thì gần như ai cũng có thể đi cứu hỏa được, còn làm đẹp hơn cả Liễu Tuấn nữa.
Liễu Tuất phất tay lên, quyết đoán nói:
- Quan niệm kinh doanh của nhà máy, và quan niệm quản lý, tiêu thụ đều phải thay đổi. Hơn nữa phải cải cách triệt để.
Chu Phi Dược và Triệu Ngạn đều giật mình, mở to mắt nhìn Liễu Tuấn nói tiếp.
Không biệt vị "đại ca" này nghĩ ra cách làm điên rồ gì đây!
- Tôi vừa mới tới, không hiểu tình hình trong nhà máy lắm, trước kia cũng không làm việc về xe máy, không phải dân trong nghề.
Liễu Tuấn nhìn hai cấp dưới cao tuổi, chậm rãi nói:
- Hai vị đều ở trong nhà máy mấy chục năm, ở phương diện kinh nghiệm vô cùng phong phú rồi, nhưng như thế khó tranh khỏi mang theo thứ chủ quan ước đoán.
Đó là chủ nghĩa kinh nghiệm, có một số thứ mới là không thể lĩnh ngộ được.
Mỗi người đều có tầm nhìn và cực hạn của bàn thân.
- Vì thế cho nên tôi định mời chuyên gia tới chẩn đoán cho chúng ta.
"Chẩn đoán", cả hai người đều bị từ ngữ mới mẻ này làm gẩn ra.
Muốn chữa bệnh hay sao?
- Đúng, chúng ta phải nghe người thực sự hiểu tiêu thụ thị trường, hiểu quản lý nội bộ, hiểu quản lý thương hiệu. Phải điều tra cho thật kỹ càng, không chững phải làm rõ khúc mắc mà nhà máy còn tồn tại, mà phải đưa ra kế hoạch sửa chữa.
Liễu Tuấn thong thả nói, ngữ khí vô cùng kiên định.
Chu Phi Dược nuốt nước bọt.
Ông ta cũng đã nghe ra, Liễu Tuấn không phải đang thương lượng với bọn họ, mà đã ra quyết định rồi.
Qua mấy ngày tiếp xúc và tìm hiểu, chu Phi Dược hiểu một sự thực, một khi Liễu Tuấn ra quyết định người khác khó mà thay đổi được.
Huống chi người ta mới nhậm chức, vừa ra quyết định trọng đại, nếu phủ quyết, thể diện sẽ không thể chịu nổi.
- Ý tứ của bí thư là chúng ta mời chuyên gia trên tỉnh tới sao?
Chu Phi Dược thăm dò.
Liễu Tuấn cười:
- Lão Chu, tư tưởng còn chưa đủ rộng mở, thế giới lớn như thế, chỉ có tỉnh chúng ta có chuyên gia sao?
Triệu Ngạn hỏi:
- Vậy ý của Liễu bí thư là muốn mời chuyên gia tỉnh ngoài.
Liễu Tuấn vẫn lắc đầu:
- Không phải chỉ có thể điều chuyên gia ở tỉnh ngoài tới, mời chuyên gia từ đâu cũng không phải là vấn đề. Tôi định mới mấy chuyên gia thị trường và quản lý xĩ nghiệp ở nước ngoài tới, rồi lại mới mấy chuyên gia học viện kinh tế đại học Hoa Nam, tạo thành tổ điều cha nghiên cứu. Tổ điều tra không phụ trách vấn đề kỹ thuật sản xuất chụ thể, chỉ đưa ra luận chứng mang tính phương hướng cho cả công ty. Tôi tin những chuyên gia này có thể cho chúng ta phương án toàn diện hơn.
Đường lối mời chuyên gia này, Liễu Tuấn đã hết sức tin cậy từ cách đây đã lâu!
Khi Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài làm việc ở Bảo Châu, Liễu Tuấn đã giật giây hai người mời chuyên gia tới nghiên cứu! Cùng tham khảo phương hướng phát triển tương lai, sau đó quy hoạch phát triển từng huyện.
Sự thực chứng minh đây là một biện pháp tốt vô cùng hiệu quả.
Kinh tế Bảo Châu nhiều năm phát triển tốc độ cao, gần đây thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua Đại Ninh, Liễu Tuấn tin, các chuyên gia khẳng định có thể tìm ra một phương hướng tốt cho công ty Trường Phong.
Là người đứng đầu, cần phải làm là đưa ra quyết định chấp hành một phương án hay không?
Còn về phần quản lý và tiêu thụ, có thể thông qua Tiểu Thanh và Kim Phúc Xương, hoặc Xảo Nhi mời tới.
Cho dù không mời được chuyên gia đỉnh cấp, thì với một xí nghiệp quốc hữu quy mô thế này cũng dư sức ứng phó.
Đường lối chuyên gia chỉ là bước đi đầu tiên.
Đợi tới khi các chuyên gia đưa ra phương án cụ thể, Liễu Tuấn tiếp theo sẽ "tuyên chiến" dùng thủ đoạn sấp sét thanh lý một đám nhân viên không đủ tư cách.
Thậm chí bước thư ba Liễu Tuấn đã nghĩ kỹ rồi, đó là lên sàn! Thị trường cổ phiếu trong nước vào những năm 95 chưa được hoàn thiện, có điều có công năng thu gom tài chính sơ bộ.
Giả sử sau khi công ty Trường Phong cải cách có thể thuận lợi lên sàn, vậy tài chính khởi động kế hoạch bay cao có rồi.
Đương nhiên trước đó phải có được tư cách lên sàn đã.
Chuyện này không lo.
Có Khâu Tình Xuyên rồi.
Em vợ hắn là trưởng ban chứng giám mà.
Nếu như một trưởng ban chứng giám không thể quyết định việc lớn như thế, thì còn bố vợ của Khâu Tỉnh Xuyên nữa, một phó thủ tướng, đủ chưa?
Nghe nói Liễu Tuấn muốn mời chuyên gia nước ngoài, cả hai cán bộ già đều cảm thấy uy hiếp.
Năm 95 thông tấn chưa phát đạt lắm, mạng internet còn đang ở giai đoạn manh nha.
Trong nước hiểu về thế giới, về nước ngoài chưa được rõ.
Nhất là những đồng chí lớn tuổi như Triệu Ngạn và Chu Phi Dược, trong còn mang tư tưởng sợ hãi thâm căn cố đế.
- Bí thư, mời chuyên gia nước ngoài phải tốn nhiều tiền lắm. Tình hình tài vụ nhà máy bí thư cũng biết rồi, chi tiêu cuối năm còn chưa đủ, xe lại không bán được.
Chu Phi Dược đưa ra ý kiến phản đối khéo léo.
Liễu Tuấn cười:
- Mười người ta tới giúp đương nhiên phải trả tiền, chuyện này không có gì để nói. Có điều ở phương diện chi phí, tôi sẽ cố gắng không chế.
Những chuyên gia này đều là nhân viên công tác, chỉ cần trả thủ lao bình thường là được, phương diện tiếp đãi không cần xa xỉ lắm, còn về chi tiêu cuối năm à, chúng ta có bao nhiêu sản phầm tồn kho?
- 1 nghìn 1 trăm linh 3, cái.
Chu Phi Dược không cần nghĩ, đáp ngay.
Người này với công tác thuộc bổn phận rất thuần thục, lần nữa chúng minh sự giỏi giang của ông ta.
Đáng tiếc tài năng không dùng vào việc chính đáng.
Liễu Tuấn nói:
- Bán hết toàn bộ! Bỏ giá dao động, dựa theo giá thấp nhất, rồi giảm thêm 10% bản ra, tranh thủ kiếm được tiền mặt vào cuối năm.
- Hả?
Chu Phi Dược và Triệu Ngạn sững sờ nhìn nhau.
- Liễu bí thư, làm thế là giết gà lấy trứng.
Lần này do Triệu Ngạn phản đối.
Về phần Chu Phi Dược càng chẳng cần phải nói.
Bỏ giá dao động, vậy khoản kiểm thêm của ông ta lấy đâu ra nữa? Không ngờ tên Tiểu Liễu này vừa ra tay đã đâm một nhát vào tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...