Trùng Sinh Chi Nha Nội

Triệu Ngạn khác với các phó giám đốc khác, không ở trong biệt thư của công ty, mặc dù khu biệt thự của các giám đốc công ty Trường Phong không bằng của thường ủy khu Trường Hà, nhưng cũng xây mười mấy tòa biệt thư trên ngọn đồi yên tĩnh, phong cảnh vừa lòng người.

Triệu Ngạn vẫn ở trong khu túc xá của xưởng máy, có ba phòng ở một phòng khách, chừng trăm mét vuông, Triệu Ngạn lên chức giám đốc sản xuất chính từ xưởng trưởng xưởng máy.

Công ty Trường Phong trước kia có tên gọi là nhà máy chế tạo xe máy Trường Phong, về sau vì thích ưng với nhu cầu thương nghiệp xã hội, mổi đổi "nhà máy" thành "công ty", nhưng các phân xưởng đều không thay đổi, xưởng máy là hạch tâm của công ty, chất lượng xe máy tốt hay xấu, hơn một nửa là nằm ở khâu này.

Về phần vì sao Triệu Ngạn không ở trong biệt thự thì tạm thời Liễu Tuấn chưa hiểu nội tình.

Tan họp, Liễu Tuấn từ chối lời mời tẩy trần khác của Chu Phi Dược, mấy ngày trước khu Trường Hà đã có một lần tẩy trần rồi, mấy phó giám đốc công ty cũng tham dự, hiện giờ không cần thiết phải làm thêm, hơn nữa tình hình tại vụ của công ty Trường Phong còn tệ hơn cả khu Trường Hà.

Nói thế nào thì khu Trường Hà vẫn là khu hành chính cấp một, nguồn tiền phong phú hơn khu Trường Hà nhiều.

Hơn nữa phạm vi của công ty Trường Phong cũng nhỏ hơn nhiều, chỉ có công xưởng mấy nghìn người, giám đốc mới chỉ hắt hơi một cái quá nửa công ty đều nghe thấy, Liễu Tuấn vừa tới đã ăn uống linh đình, ảnh hưởng sẽ không tốt lắm.

Hơn nữa Liễu Tuấn vốn chẳng ưa gì chuyện xã giao có cũng được chẳng có cũng xong này.

Ăn cơm, cứ ăn ở nhà thoải mái hơn.

Buổi trưa trở về biệt thự số một, vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi cải cay rất bắt mũi, mùa này không phải mùa cải cay, có điều việc trồng cây trong nhà kính đã mở rộng ra toàn quốc, ăn đồ trái mùa đã không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, nhưng nếu như ăn vào đúng mùa, mùi vị vẫn ngon hơn.

- Tiểu Vũ, làm món gì thế?
Liễu Tuấn đi vào phòng ăn, thuận miệng hỏi.

Tiểu Vũ mặc áo cánh dơi đang lưu hành thời đó, phía dưới vẫn mặc chiếc quần đen bó, bàn chân nhỏ nhắn đi dép lê có hình chó con, hông quấn tạp dề màu vàng, mái tóc dài dùng khăn trắng bọc lại, đang xếp đồ ăn lên đĩa.

Giọng của Liễu Tuấn đột nhiên vang lên sau lưng, làm Tiểu Vũ sợ run lên, vội quay đầu lại, mắt lướt qua trên mặt Liễu Tuấn, rồi cúi đầu xuống, mấp máy môi nói:
- Liễu bí thư về rồi, anh đợi một chút, thức ăn sắp xong.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn ăn châm điếu thuốc.

Cả tòa biệt thự chỉ có hai người bọn họ, tất cả đồ dùng trong nhà lại hơn lớn một chút, ví như cái bàn ăn làm bằng gỗ hồ đào này, có thể đủ cho hai mươi người ngồi quanh dùng cơm.


- Ừm, trước khi ăn cơm không nên hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.
Không bao lâu, Tiểu Vũ đặt một bát canh lên bàn, thấy Liễu Tuấn đang nuốt mây nhả khói, liền lớn gan nói một câu.

- Không sợ!
Liễu Tuấn cười nói, chẳng may may thay đổi.

Y làm người đứng đầu quen rồi, người khác muốn thuyết phục được y chẳng phải là chuyện dễ.

Tiểu Vũ không dám nói nhiều, bới một bát cơm đặt trước mặt Liễu Tuấn, sau đó đứng ở bên cạnh, Liễu Tuấn cầm bát cơm lên, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện ra Tiểu Vũ không có ý ngồi ăn cùng y, liền nói:
- Cùng ăn đi.

- Anh ăn xong, em mới ăn..

Liễu Tuấn cau mày:
- Cùng ăn đi!

Tiểu Vũ thấy vẻ mặt Liễu Tuấn không vui, trong lòng sợ hãi, cũng không dám nói gì, bới vội một bát cơm, ngồi cách Liễu Tuấn thật xa, dè dặt gắp một miếng rau.

Liễu Tuấn lại cau mày lại, nhưng rồi lập tức giãn ra, nói:
- Tiểu Vũ, em làm thế không hay, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của tôi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, em cứ như chuột thấy mèo vậy, trong lòng thấy không thoải mái.

- Vâng, em biết rồi.
Tiểu Vũ vội gắp một chút thức ăn, cho ít cơm vào miệng.

Anh mà cảm thấy không thoải mái.

Cứ giả vờ đi.

Tiểu Vũ hậm hực nghĩ trong lòng.


Hiện giờ cô thực sự không hiểu được Liễu Tuấn là dạng người gì, nói anh ta không xấu, vậy sao tươi cười niềm nở với giám đốc Chu, không phải cá mè một lứa thì là cái gì? Nói anh ta xấu ư, rõ ràng biết mình thân phận thế nào, nhưng không hề chạm vào một cái. Đừng nói là động chân động tay, ngay cả lời trêu ghẹo cũng chẳng có nửa câu, mặc dù ngữ khí ôn hòa không nghiêm khắc chút nào, nhưng loại thần thái cao vời bên trên, xa cách ngàn dặm đó thực sự rõ ràng.

Giống như giữa hai người chỉ có quan hệ chủ và người làm vậy.

Chẳng lẽ anh ta chê mình không đủ xinh đẹp gợi cảm?

Tiểu Vũ ngoài oán hận, đột nhiên lại có suy nghĩ rất kỳ quái.

Nói tới đây, Tiểu Vũ đầy tự tin vào bản thân, tuy cô không quá gợi cảm, nhưng vốn liếng dứt khoát không kém. Còn về dung mạo, từ nhỏ tới lớn, người quen bạn bè có ai không khen mình xinh đẹp? Còn có người nói, nếu Tiểu Vũ đi đóng phim nhất định là ngôi sao hàng đầu.

Tiểu Vũ thích nghe lời này.

Dù là những ngôi sao trong TV cũng có rất nhiều người chẳng xinh đẹp bằng mình.

Tiểu Vũ cứ suy nghĩ miên man, một bát cơm nhỏ ăn mãi không hết, còn bên phía Liễu Tuấn đã ăn tới bốn bát lớn, bỏ đũa xuống rồi.

Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt.

Thì ra anh ta nói phải làm nhiều cơm chẳng phải là đùa.

Càng làm Tiểu Vũ ngạc nhiên là, cô phát hiện ra thức ăn ở trên ban đều chỉ ăn một bên phía Liễu Tuấn, nong nửa phần còn lại, Liễu Tuấn chưa hề động đũa qua.

Hiển nhiên là Liễu Tuấn để lại cho cô.

Người này rất là chu đáo.

- Tiểu Vũ, hỏi em chuyện này.

Đợi Tiểu Vũ ăn xong, dọn dẹp bát đũa, đưa cho y một cốc trà nóng, Liễu Tuấn mới hỏi.


- Chuyện gì ạ?
Tiểu Vũ có hơi bất an.

- Em có biết Triệu Ngạn không? Là phó giám đốc sản xuất của nhà máy ấy.

Tiểu Vũ gật đầu:
- Vâng em biết, trước kia bác ấy làm xưởng trưởng xưởng máy, ba em là cấp dưới.

- Ồ? Vậy hiện giờ ba em còn làm việc ở đó không?

- Vẫn còn, có điều chân ba em không tiện lắm, chỉ còn làm người bảo quản.

Tiểu Vũ vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng có chút kỳ quái, thế nào mà trước mặt nam nhân này mình cái gì cũng nói, hơn nữa chẳng suy nghĩ gì, anh ta hỏi gì mình đáp nấy thế?

Liễu Tuấn ừm một tiếng, hỏi:
- Vậy người trong xưởng bình phẩm về Triệu Ngạn thế nào?

Nói tới đây Liễu Tuấn lại nhớ tới bốn chữ "gay go cực độ" mà Triệu Ngạn nói trong cuộc họp.

Sau khi Triệu Ngạn nói ra, mọi người đều nhìn ông ta như nhìn quái vật, cái lão già cứng đầu này lại nổ pháo bừa bãi rồi! Nhất là Chu Phi Dược, ánh mắt nhìn Triệu Ngạn như thể hận không ăn sống nuốt tươi được.

Nhưng Liễu Tuấn không để cho Triệu Ngạn ương bướng tới cùng, cho dù Triệu Ngạn xuất phát từ công hay tư, trong lần đầu tiên y mở cuộc họp cán bộ trung tầng mà nói lời này là không thích hợp.

Vấn đề của công ty Trường Phong có nghiêm trọng hơn nữa vẫn phải cần thời gian để giải quyết, Liễu Tuấn không muốn khơi lên tranh chấp kịch liệt ngay lần họp đầu tiên, đó là sự khiêu chiến với quyền uy của y. Thực sự dù Triệu Ngạn xuất phát từ công tâm, không có ý nhắm vào ai, nhưng ông ta làm thế là có hiềm nghi "coi thường lãnh đạo".

Liễu Tuấn thích người có bản lĩnh, có trách nhiệm, nhất là cán bộ kỹ thuật, nhưng đối với tất xấu của bọn họ không định quá thiên vị, nguyên nhân rất đơn giản, muốn công ty Trường Phong đi lên, để nói khởi tử hồi sinh, chỉ dựa một người là không được.

Đem so với một cá nhân siêu quần, Liễu Tuấn thích một đội ngũ có sức chiến đấu hơn.

Bởi thế Triệu Ngạn nói xong bốn chữ kia, Liễu Tuấn không hề khách khí cắt ngang, để các phó giám đốc khác báo cáo công việc của mình.

Có điều đối với Triệu Ngạn, Liễu Tuấn vẫn rất hứng thú.

Tiểu Vũ không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới vấn đề này, không biết đám ra sao, thực sự cô chỉ là một học sinh thôi, đối với một "nhân vật lớn" như Triệu Ngạn chưa từng tiếp xúc qua, nếu có chút tin tức cũng chỉ là nghe đồn thổi.

- Chuyện này em không rõ lắm, em không biết bác ấy, có điều em nghe nói, Triệu Ngạn không ở trong biệt thự, mà ở trong túc xá của xưởng máy.


Liễu Tuất gật đầu:
- Rất tốt.

Tiểu Vũ ngẩn ra.

Rất tốt?

Rất tốt là ý gì?

Nói Triệu Ngạn hay là nói mình?

- Thái độ của em rất tốt! Biết nói là biết, không biết nói là không biết.

Liễu Tuấn mỉm cười giải thích.

Thì ra là thế.

Trong lòng Tiểu Vũ thấy buồn cười, vốn phải như vậy mà, chẳng lẽ chuyện không biết cũng nói chẳng phải là nói càn rồi sao?

Tất nhiên Tiểu Vũ không biết rằng ở vị trí như Liễu Tuấn hiện nay, đã dần dần không được nghe nhiều lời nói thật nữa rồi, đôi khi vì nắm bắt tình hình thực sự, nắm được tư liệu trực tiếp, Liễu Tuấn đành phải xuống cơ sở điều tra nghiên cứu.

Dù khu Trường Hà hay huyện Ninh Bắc, diện tích quản lý không lớn, Liễu bí thư miễn cưỡng có thể "đi tới từng ngõ ngành nghe tiếng lòng của dân chúng", nhưng cùng với địa vị của y tăng lên, đơn thuần dựa vào đôi mắt đôi tai bản thân rõ ràng là không đủ, bởi thế người bên cạnh nói thật, với cán bộ lãnh đạo cấp cao mà nói là rất quan trọng.

Giống như thế, một cấp dưới có nói thật trước mặt mình không, chẳng những có thể kiểm nghiệm độ trung thành của cấp dưới, cũng có thể kiểm tra sức hút nhân cách của bản thân lãnh đạo.

- Ừm, xem ra tối nay phải tới nhà Triệu Ngạn một phen rồi.
Liễu Tuấn tự nhủ.

Tiểu Vũ không tiếp lời.

Chuyện qua lại giữa những nhân vật lớn bọn họ, Tiểu Vũ tự cảm thấy không liên quan tới mình, có điều câu tiếp theo của Liễu Tuấn làm cô ngây ra hổi lâu, một cảm giác hổ thẹn và hoảng loạn sinh ra trong lòng.

Liễu Tuấn nói:
- Tiểu Vũ, hai hôm nay vợ tôi sẽ qua đây, em chuẩn bị thêm chút hoa quả tươi, cô ấy rất thích ăn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui